"Khuê Lang sư huynh, xin chỉ giáo!"
Tất cả mọi người sau khi chọn xong, một tên nam tử dáng người cao to trở thành đối thủ của Khuê Lang. Nhìn vị hung thần ác sát này đứng trước mình, nam tử kia khiếp đảm, lúc này đầu tiên là khom người cúi đầu, hy vọng có thể lưu ấn tượng tốt cho đối phương, mong hắn thủ hạ lưu tình.
Thế nhưng, vừa cúi đầu, còn chưa ngẩng mặt lên, thì đùng một tiếng vang thật lớn, Khuê Lang đã một chân hắn đạp lăn ra ngoài, còn có tiếng gãy xương đứt gân rõ ràng vang lên bên tai tất cả mọi người.
Mà thân thể hắn giống như sao băng rơi xuống, ầm vang nện trên mặt đất, tạo thành một cái hố thật lớn.
Mọi người nhìn xuống đó,thấy người kia chẳng còn chút ý thức, miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh!
Aida, mấy vị này quả nhiên đều là ngoan nhân, thủy hỏa không thấm, dầu muối không ăn! Trừ Quỷ Hổ kia, mấy người còn lại ra tay cũng tuyệt đối không nhẹ a!
Mọi người hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí nhìn Khuê Lang, thấy hắn còn chẳng thèm nhìn phía dưới, mà thì thào mắng: "Hừ, đã lên đài, chỉ giáo cái méo gì? Nơi này chỉ có sinh tử mà thôi!"
Ừng ực một tiếng, mọi người cùng nhau nuốt ngụm nước bọt, trong lòng thầm nghĩ, hung sát không hổ là hung sát, quả nhiên lãnh khốc vô tình.
Cùng lúc đó, mọi người nhìn lên mấy võ đài khác, quả nhiên không khác nơi này chút nào, Liễu Húc cùng Nguyệt Linh cũng không cần tốn nhiều sức giải quyết đối thủ.
Mà lại kết cục của đối thủ cũng khá là thê thảm, trừ tu vi không bị phế cùng cái mạng không có gì đáng lo, trên cơ bản trong vòng một năm là đừng nghĩ đến việc xuống giường đi bộ được.
Trong năm người, có lẽ cũng chỉ có Mị Nhi sư tỷ mới nhân từ nương tay a!
Nghĩ tới đây, mọi người cùng nhìn về phía chiến đài vẫn còn đang giao. Nơi đó, Hồ Mị Nhi lắc lắc vòng eo như rắn nước, cười nói tự nhiên, một đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách, nhìn chằm chằm nam tử kia!
Mà nam tử kia, dĩ nhiên đã hoàn toàn mơ màng, chỉ biết cười khúc khích đi tới đi lui, trong mắt đã là một mảnh mê mang!
"Hừ, Hồ Mị Tử lại dùng Mị Thuật mê người!" Khuê Lang hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn tình cảnh kia, trong mắt trần trụi lóe lên sát ý.
Đệ tử dưới đài lại không rõ ý, chỉ hâm mộ nhìn người kia, cảm thán liên tục, tiểu tử này thật là đủ sung sướng a!
Người trên đài kia cũng nghĩ như thế, thậm chí hắn ngửi được mùi hương từ chỗ Hồ Mị Nhi bay tới, toàn bộ thân thể chỉ cảm thấy lâng lâng.
Hồ Mị Nhi cười nói: "Hihi. . . Sư đệ, ngươi cười ngốc cái gì vậy, còn không mau tới đây?"
"Đây đây, ta đánh tới ngay đây, sư tỷ, ngươi đừng vội mà!" Người kia si ngốc nở nụ cười dâm đãng, hai tay khua khua trước mặt, trong hai mắt chỉ có cơ thể đẫy đà kia.
Hồ Mị Nhi xinh đẹp cười nói: "Sư đệ, đây là chiêu gì vậy, cứ nhìn đi chỗ nào ớ?"
"Hắc hắc hắc. . . Đây là độc môn vũ kỹ của ta, tập kích ngực. . . Ách, không phải, a đúng rồi, là xuyên tim Long Trảo Thủ :v. Sư tỷ, ngươi phải cẩn thận a, hahaha. . ."
Người kia cười to đầy dâm đãng, rồi như con sắc lang, lao thẳng tới tim Hồ Mị Nhi.
Cầm thú!
Mọi người vây xem đồng thanh mắng to trong lòng, vừa đố kị vừa ghen ghét! Con mẹ nó, cơ hội này sao không phải của ta?
Vẻ mặt Hồ Mị Nhi như mưa thuận gió hoà, cứ như vậy đứng bình tĩnh nơi đó, nhưng khi người kia vọt tới trước nàng, sắc mặt nàng lại đột nhiên biến đổi, trở lên dữ tợn, trong hai con ngươi thình lình trần trụi tản ra sát ý.
Phốc!
Tay ngọc đột ngột hóa thành lợi trảo, hăng chộp vào cổ người kia. Người kia nhất thời trì trệ, không thể động đậy. Thậm chí hô hấp cũng khó khăn. Thế nhưng trong mắt của hắn vẫn rất mê mang, miệng nhếch lên nụ cười thoải mái mà thô bỉ!
Hồ Mị Nhi cười lạnh, nàng mở miệng ra, cuồn cuộn năng lượng Thuần Dương từ thân thể nam tử kia không ngừng chảy đến trong cơ thể nàng.
Lúc này, mọi người mới thình lình phát hiện, nguyên lai con đàn bà này ra tay còn ác hơn, thế mà đang hút Nguyên Dương tinh nguyên của người kia!
A a a a . . . . .
Người kia phát ra tiếng rống thống khổ, thân thể đang không ngừng vặn vẹo, thế nhưng không có cách nào. Lực lượng trong thể nội đang càng ngày càng yếu, không có Dương Nguyên hộ thân, nguyên lực của hắn cũng đang không ngừng tán loạn ra phía ngoài. Chỉ giây lát, hắn không còn khí lực giày vò, tay chân mềm nhũn, vô lực tiu nghỉu xuống, triệt để không còn sinh cơ.
Trong hai con ngươi hắn chỉ có vẻ mờ mịt, không biết đến cùng xảy ra chuyện gì!
Hoặc Tâm Mị Thuật, có thể che đậy tâm trí người ta, khiến người ta hoàn toàn trở nên mông lung, cuối cùng bị độc thủ! Thật sự là đúng với câu trên đầu chữ sắc có cây đao, bị chết cũng không biết!
Ầm!
Hồ Mị Nhi quăng cỗ thi thể kia xuống diễn võ đài, người kia thì đã hóa thành một cỗ thây khô.
Hồ Mị Nhi lấy ra chiếc khăn mỏng, nhẹ nhàng chà chà khóe miệng, rồi hướng về mọi người dưới đài, lộ ra một nụ cười quyến rũ.