Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 969 - Chương 970: Quay Về Tạp Dịch Phòng(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 970: Quay về tạp dịch phòng(1)

Lời vừa nói ra, các vị cung phụng trưởng lão liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Nguyệt Nhi, đều lộ ra ánh mắt tham lam.

Nha đầu này thực lực không yếu, tư chất cũng thượng thừa, nếu có thể thu về môn hạ, chắc chắn là hạt giống tinh anh tốt. Mà lại một thân trang bị cấp cao của nàng kia, mình thân là sư phụ, còn không phải là chuyện đương nhiên mà có thể bảo quản thay nàng sao :v?

"Ha ha ha. . . Nha đầu này quả thật không tệ, lão phu cũng nhiều năm chưa từng thu đệ tử. Nếu như các ngươi không muốn, vậy hãy nhường cho lão phu!" Một ông lão tóc bạc lên tiếng tuyên bố, hoặc chính xác hơn là tuyên bố quyền sở hữu ba loại ma bảo.

Hắn vừa dứt lời, một giọng nói âm dương quái khí liền vang lên: "Dương trưởng lão này, ngươi chớ có tư tự làm chủ a. Tiểu nha đầu này cũng rất hợp lão phu, sau này vẫn nên để lão phu tự mình dạy bảo nàng đi!"

"Ha ha, Cổ trưởng lão, ngươi đừng có quá phận, là lão phu đưa ra đề nghị này trước" Dương trưởng lão trừng mắt nhìn về phía một lão nhân tóc đen cách đó không xa, ồm ồm nói.

Cổ trưởng lão lại hừ nhẹ một tiếng, không chút nể mặt!

Lúc này, lại một tiếng hừ nhẹ phát ra: "Ta thấy hai người cũng quá không coi ai ra gì a. Các ngươi muốn thu nha đầu này làm đệ tử, đã hỏi qua chúng ta chưa?"

"Ha ha, Vương lão đầu ngươi không biết xấu hổ, năm ngoái ngươi đã thu không ít đệ tử, lão phu không tranh giành. Hôm nay lão phu thật vất vả mới nhìn trúng một người, ngươi còn muốn tham lam nữa sao?" Dương trưởng lão giận mắng.

Cổ trưởng lão cũng nói giúp vào: "Đúng vậy a, mỗi lần ngươi thu đệ tử đều nhiều nhất, giờ còn mặt mũi nào đến tranh giành với chúng ta? Mau đi chỗ khác chơi đê, đừng làm phiền đến chúng ta!"

"Ha ha! Các tên các ngươi liên hợp lại gạt bỏ ta đúng không, không có cửa đâu! Lão phu trước kia đúng lfa thu không ít đệ tử, thế nhưng không phải đều là do các ngươi chọn trước, những đệ tử còn lại mới đến phiên lão phu sao! Lần này lão phu không biết, vô luận như thế nào đều muốn tên đệ tử này!" Vương trưởng lão hét lớn, thái độ kiên quyết dị thường!

Ba người ại tiếp tục ầm ĩ lên, rồi rất nhanh, nhóm trưởng lão cung phụng khác cũng nhảy vào trong, tranh nhau cướp đoạt. Nhất thời, toàn bộ diễn võ trường xôn xao, kinh thiên động địa, ồn ào không ngừng, những đệ tử vây xem đều trợn tròn mắt.

Bọn họ ngày bình thường chỉ thấy những trưởng lão cung phụng này trong tư thái đoan trang nghiêm túc, có lúc nào đỏ mặt tía tai như bây giờ? Bây giờ lại vì thu một tên đệ tử, mà tất cả gần như muốn động thủ, điều này làm tất cả mọi người không còn gì để nói. Đồng thời nhìn Nguyệt Nhi, cũng đầy vẻ ghen ghét.

Tiểu nha đầu này, rõ ràng là đệ tử ngoại môn, thế mà nhất chiến thành danh, trở thành miếng bánh thơm ngon khiến các cao tầng tông môn tranh chấp, về sau tiền đồ trong tông nhất định là bừng sáng a!

Mà Nguyệt Linh thấy thế cũng hưng phấn, vì muội muội mình mà cao hứng!

Tà Vô Nguyệt cười lạnh trong lòng, nhìn về phía Thạch cung phụng, nào còn không biết hắn dự định thế nào. Chắc chắn là hắn đang cảm thấy, tiểu nha đầu này là quân cờ do mình âm thầm bồi dưỡng nhiều năm mà ra, chuyên môn dùng để áp chế đệ tử nội môn. Bây giờ thuận thế chiêu nàng vào nội môn, đặt dưới sự chưởng khống, liền tương đương phế một con cờ của mình.

Nhưng đáng tiếc, con cờ này không phải do mình bồi dưỡng, mà là do Trác Phàm điều giáo ra. Cho dù mất đi, chỉ cần Trác Phàm còn tại tạp dịch phòng, tùy thời đều có thể điều giáo ra một con cờ khác.

Hắn làm tông chủ, không cần quan tâm gì cả!

Nghĩ tới đây, Tà Vô Nguyệt càng thêm vui vẻ, liên tục tán thưởng thủ đoạn của Trác Phàm điêu luyện sắc sảo. Tối thiểu nhất nếu hắn muốn trong thời gian ngắn điều giáo đệ tử ngoại môn thành được như này, thực sự rất khó làm được.

Còn nữa, hắn là tông chủ, bị trên dưới toàn tông hướng ánh mắt tới, muốn làm được chuyện này cũng không dễ dàng. Bây giờ có Trác Phàm giúp hắn quản lý, hắn mới được yên tầm!

Tà Vô Nguyệt vẫn cứ giữ bình tĩnh lạ thường, thấy vậy, Thạch cung phụng bắt đầu cảm thấy hơi nghi hoặc. Chẳng lẽ, con cờ này, hắn không muốn à, hay là có dự định khác thâm sâu hơn?

Thạch cung phụng híp mắt, tiếp tục tăng cường thăm dò, bèn cất cao giọng nói: "Tất cả im ngay, tông môn cung phụng trưởng lão, dưới ban ngày ban mặt nháo nhào lên, còn ra thể thống gì?"

Ách!

Tất cả trưởng lão cung phụng liền im bặt lại, nhìn về phía Tà Vô Nguyệt cùng Thạch cung phụng, đều lúng túng vội ho một tiếng, mặt mo hơi hồng hồng!

Bọn họ thật sự là quá muốn chiếm hữu ba kiện ma bảo, cho nên quên mất thân phận của mình, cãi lộn như cái chợt, bây giờ nghĩ lại, thật là đủ mất mặt.

Chỉ là. . . cuối cùng là ai sẽ nhận được bé con này cùng ba kiện ma bảo, bọn họ thật sự rất là quan tâm.

Hoàn toàn minh bạch tâm tư những lão già này, Thạch cung phụng cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Tà Vô Nguyệt nói: "Tông chủ, chư vị cung phụng trưởng lão đều sốt ruột muốn thu đồ đệ, nhưng đồ đệ này chỉ có một. Có điều, theo lão phu thấy, vừa mới rồi Nguyệt Nhi giết Hồ Mị Nhi, nhị trưởng lão sư phụ nàng sơ tang ái đồ, đau lòng nhức óc. Không bằng để Nguyệt Nhi bái nhị trưởng lão?"

Con mẹ ngươi, hay cho cái tên họ Thạch nhà ngươi, ngươi có khác gì bọn ta đâu!

Lời vừa nói ra, các vị cung phụng trưởng lão lập tức quýnh lên, thầm mắng to.

Bọn họ đều rõ ràng, nhị trưởng lão cùng Thạch cung phụng là một đám, đến lúc đó bé con này tới tay, ba kiện bảo vật đổi lấy vị trí đệ tử tinh anh, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Chết một Hồ Mị Nhi, kiếm lời tận ba cấp cao ma bảo, quá giá trị a!

Còn nói cái gì mà tang đồ đau lòng, ngươi xem bộ dáng đang thèm khát của nhị trưởng lão, nào có điểm nào là đau lòng?

Trong tông môn người nào không biết, nữ đệ tử dưới trướng lão đầu tử này có ai chưa từng song tu với lão, còn vì thế mà tiểu thiếp thành đàn.

Bình Luận (0)
Comment