Âm phong lệ rít gào, tràn ngập thiên địa!
Nguyệt Nhi tay cầm loan đao, trực chỉ thương khung, âm hàn chi lực không giữ lại chút nào tụ tập về đao mang kia, như đã đem lực lượng toàn thân hội tụ trong một chiêu.
Chỉ một thoáng, bầu trời bị từng tầng từng tầng vụ khí u ám bao phủ, nhiệt độ chung quanh kịch liệt hạ xuống, thậm chí ngay cả không gian, cũng đang hơi rung động, dường như không chịu nổi năng lượng cường đại.
Tất cả cung phụng trưởng lão hoảng sợ trong lòng, tiểu cô nương này, trình độ tinh thuần của âm hàn nguyên lực thực sự đã đến cấp độ khó mà tin được. Tuy nàng chỉ là Thiên Huyền cửu tầng, nhưng lực áp bách cường đại lại đem đến cho người ta một loại cảm giác Thần Chiếu tứ trọng toàn lực nhất kích. Nếu đao này chém xuống, Hồ Mị Nhi tuy là Thần Chiếu tứ trọng, nhưng nguyên thần nàng vừa mới bị thương nặng, muốn hoàn toàn tiếp được một chiêu này, thật sự muôn vàn khó khăn.
Nhưng đáng tiếc là, chiêu này mặc dù uy lực lớn, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng a!
Tất cả trưởng lão cung phụng đều nhẹ nhàng lắc đầu thở dài.
Lần này thắng bại đã định, chỉ có điều, tiểu cô nương này liệu có phải. . .
Tà Vô Nguyệt cũng cảm thấy không ổn, chỉ đành thở dài một tiếng. Uổng công trang bị tốt, kinh nghiệm chiến đấu của tiểu nha đầu này, vẫn quá nhỏ bé a!
Hồ Mị Nhi nhìn chăm chú bóng người đối diện, ánh mắt lấp lóe, cả người bất động, yên lặng tụ lực, đến khi lực lượng đạt đến đỉnh phong, cổ tay nàng mới chợt nhúc nhích.
"Ha ha ha. . . Tiểu nha đầu, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi biết, trong thực chiến, sự chính xác quan trọng hơn lực lượng nhiều. Dù một chiêu này của ngươi uy lực có lớn, nhưng đánh không trúng thì cũng vô dụng a!"
Hồ Mị Nhi đột ngột đạp nhẹ cước, phân ra mấy chục bóng người, tất cả từ các hướng phóng về phía Nguyệt Nhi: "Huyền giai hạ cấp thân pháp vũ kỹ, Mị Ảnh Hồ Tung!"
Nguyệt Nhi thấy vô số bóng người, liền hoảng hốt, tay giơ loan đao, nhìn chung quanh, lại không biết nên chém vào đâu!
Nguyệt Linh từ phía xa nhìn thấy thế cũng khẩn trương nói: "Nguyệt Nhi, cẩn thận, nhanh thu đao phòng thủ!"
"hehe. . . Phòng thủ? Muộn rồi!" Nguyệt Linh vừa dứt lời, Hồ Mị Nhi liền cười đắc ý, sau một khắc, Hồ Mị Nhi đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nguyệt Nhi, hiện ra móng vuốt bén nhọn!
Nguyệt Nhi hoảng hốt, lại đã không kịp phòng thủ.
Nguyệt Linh quýnh lên, trái tim nhảy lên tận cổ họng, lòng bàn tay đã tràn ngập mồ hôi. Tà Vô Nguyệt cùng tất cả trưởng lão cung phụng thì lắc đầu, thắng bại đã định.
"Tiểu nha đầu, tỷ tỷ ta sẽ dạy ngươi bài học cuối cùng, nếu không phải sinh tử liều mạng, người bình thường đều là vừa công vừa thủ. Bây giờ ngươi tụ hết nguyên lực tại lưỡi đao, bên người không lưu nguyên lực, không có phòng ngự, chính là nhược điểm trí mạng a! Bây giờ ngươi ngoan ngoãn chết đi cho ta, muốn khiêu chiến lão nương sao, ngươi còn kém lắm!" Hồ Mị Nhi đầy phách lối quát, đồng thời điên cuồng vồ chảo xuống.
Bất chợt, Nguyệt Nhi trở nên bình tĩnh dị thường, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị!
Đùng!
Giống như chộp vào tường đá dị thường cứng rắn, ma chảo của Hồ Mị Nhi cắm vào eo Nguyệt Nhi, liền dừng lại, không thể tiến thêm nữa!
Hồ Mị Nhi quá sợ hãi, nhưng không cho nàng kịp phản ứng, lại một tiếng rống to kinh thiên phát ra, tiếp đó, toàn thân Nguyệt Nhi đại phóng kim quang, khiến tất cả mọi người trên võ trường đều không thể mở mắt ra nổi.
Rống!
Từng hồi rồng gầm vang dội giữa trời, một đầu kim long đột nhiên tuôn ra từ bên trong kim quang kia, móng vuốt khóa chặt Hồ Mị Nhi. Khi kim quang kia tán đi, tràng cảnh xuất hiện trước mọi người làm cho tất cả mọi người đều trừng lớn mắt.
Đám cung phụng trưởng lão lại được một phen nuốt nước bọt, một người không kim được mà hét to: "Vl, lại một kiện bát phẩm phòng vệ ma bảo!"
Không sai, trên thân Nguyệt Nhi chính là đang mặc một bộ áo giáp màu vàng óng, một đầu kim long uốn lượn trên khải giáp, đuôi rồng đang khóa chặt tay Hồ Mị Nhi.
Tà Vô Nguyệt thở dài: "Khó trách tiểu nha đầu này dám không chút kiêng kỵ tụ lực vào một đòn, nguyên lai trên thân trừ Linh Châu phòng ngự nguyên thần, còn có một bát phẩm ma hộ mệnh bảo như vậy a. Con mẹ nó, chỉ là đệ tử ngoại môn, thế mà trang bị cao như vậy! Tiểu tử này đã hào phóng như vậy, lão tử cũng phải đến chỗ hắn đòi mới được!"
Mà bọn người Thạch cung phụng càng nhìn càng kinh hãi, ria mép nhúc nhích, không nói lên lời, cuối cùng khóe miệng xẹp xuống.
Con mẹ nó, đụng nhầm vào thổ hào sao? Một bát phẩm công kích ma bảo đã đủ đáng sợ, đây lại còn thêm hai loại phòng ngự, cũng đều là cấp cao phẩm, thế thì còn đánh như thế nào?
Có trang bị, ngươi nha, ngươi có thể trực tiếp khiêu chiến tinh anh!
"Cái này. . . Đây là thứ gì?"
Hung ác run rẩy tay ngọc, lại vẫn không nhúc nhích tí nào, Hồ Mị Nhi quá sợ hãi.
Nguyệt Nhi cười tà dị: "Mị Nhi sư tỷ, ngươi mắc lừa rồi. Đây là bát phẩm phòng ngự ma bảo, Tỏa Long khải, một khi có người cận thân công kích ta, sẽ bị khải giáp khóa kín, rất khó cử động mảy may!"
"Ngươi. . . Ngươi cố ý lộ ra sơ hở, để ta đánh lén!" Hồ Mị Nhi run run, nhìn ánh mắt giảo hoạt Nguyệt Nhi, cuối cùng nghĩ đến chân tướng.
Nguyệt Nhi nhếch miệng cười, như thể đang khen nàng suy đoán không tệ, thăm thẳm nói tiếp: "Mị Nhi sư tỷ, ngươi sẽ không phải quên a, cho dù là sinh tử hay khiêu chiến, chỉ cần có người bỏ quyền, một người khác gần như sẽ không có lý do động thủ, nếu muốn giết đối phương, chỉ có nhất kích tất sát. Thế nhưng ta tự hỏi không có năng lực này, chỉ có lừa ngươi đến trước, bắt được ngươi, mới một đao nữa chém chết ngươi!"
Hồ Mị Nhi không thể tin nhìn Nguyệt Nhi, phảng phất nhìn một ngoài hoàn toàn xa lạ, thì thào: "Nha đầu, ngươi từ khi nào biến thành xảo trá như thế?"
"Mới đây thôi!" Dứt lời, Nguyệt Nhi chém loan đao xuống: "Huyền giai cao cấp vũ kỹ, Âm Phong Đao!"
"Không, không. . ." Nhìn đao mang quỷ dị không ngừng phóng đại trong hai con ngươi, Hồ Mị Nhi run rẩy gào rống lên.
Thế nhưng, nàng còn chưa nói ra miệng, đao mang sắc bén đã bổ xuống trán nàng, Đao Phong màu đen hóa thành một đạo lưu quang, xuyên qua thân thể nàng.
Oanh một tiếng vang thật lớn, toàn bộ diễn võ đài lắc lư, mặt đất phía sau Hồ Mị Nhi phân liệt hai bên.
Quỷ Hổ không thể tin được, nhưng vẫn phải thở dài; Liễu Húc cũng chấn động, bất khả tư nghị nhìn cảnh tượng này, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.
Khuê Lang cùng Nguyệt Linh thì tất nhiên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ làm sao cũng không có khả năng nghĩ được, có một ngày Nguyệt Nhi sẽ trở nên mạnh mẽ như thế, mạnh đến mức làm cho bọn họ cảm thấy tim đập nhanh.
Hồ Mị Nhi bị nàng một đao tuyệt sát, bỏ mình tại chỗ!
Sắc mặt bọn người Thạch cung phụng, đại trưởng lão trở nên cực kì âm trầm. Dù sao đây là đệ tử của bọn họ, là người của bọn họ, là đệ tử đã bước một chân vào cánh cửa tinh anh, bây giờ lại bị ngoại môn đệ tử khiêu chiến mà chết, mặt mũi bọn họ còn để đâu. Bởi vì, đồ đệ thất bại, chỉ có thể chứng minh sư phụ dạy bảo không tốt, mà kết quả chính là. . .
Hồ Mị Nhi chết không nhắm mắt, Tà Vô Nguyệt như có như không mỉm cười thì thào: "Ha ha ha. . . Đường đường nội đệ tử môn, thế mà bị một đệ tử ngoại môn một chiêu tuyệt sát. Người như này, làm sao mà có thể làm đệ tử tinh anh? Xem ra, chất lượng nhóm nội đệ tử này môn đều không được tốt lắm a. . ."
Quả nhiên, người tông chủ này bắt đầu mưu đồ lớn!
Thạch cung phụng vội vàng khom người nói: "Khởi bẩm tông chủ, Hồ Mị Nhi bỏ mình, đó là nàng tài nghệ không bằng người, sao có thể liên lụy đến những đệ tử còn lại! Còn về danh ngạch, có thể cho đệ tử khác . . .!"
Hắn còn chưa dứt lời, Tà Vô Nguyệt đã tức giật quát, "Hỗn trướng, tuyển bạt đệ tử tinh anh tham gia Song Long hội, há có thể qua loa như vậy? Tùy tiện lấy một đệ tử khác là có thể sao? Nhóm đệ tử này đã có vấn đề, như vậy kết quả nội môn thi đấu lần này hết hiệu lực, sau ba tháng, lại đi tỷ thí tiếp!"
"Tông chủ, cái này. . ."
Thạch cung phụng còn muốn nói tiếp, Tà Vô Nguyệt đã quát lạnh, liếc xéo hắn, kiên quyết nói: "Không cần nhiều lời nữa, nếu ta là tinh anh, chắc chắn không phải là phế vật bị người ta một đao chém thành hai nửa!"
Trầm ngâm một hồi, Thạch cung phụng bất đắc dĩ gật gật đầu, thở dài. Hắn đã xác định, người tông chủ này đã bắt đầu hành động. Thông qua tỷ thí giữa đệ tử, động đến lợi ích của bọn họ. Tuy Hồ Mị Nhi chết không đáng là gì, thế nhưng nội môn này thi đấu lại phải tiếp tục vào ba tháng sau, không biết lại sẽ có biến cố gì. Chỉ cần cho người tông chủ này đầy đủ thời gian làm mưu đồ, bọn họ chắc chắn không được an toàn.
Thạch cung phụng đảo mắt suy tư, đột nhiên nhìn về phía Nguyệt Nhi, lớn tiếng nói: "Đệ tử ngoại môn Nguyệt Nhi đã đánh bại đệ tử nội môn Hồ Mị Nhi, vậy liền có thể nhập chủ nội môn. Hiện tại, ngươi muốn bái trưởng lão hoặc cung phụng nào, nói đi. Còn nữa, có vị trưởng lão cung phụng nào nguyện ý tiếp nhận nàng, cũng có thể chủ động lên tiếng!"