Hồ Mị Tử thế mà đột phá Thần Chiếu tứ trọng cảnh, như vậy, chênh lệch giữa hai người chính là ngũ trọng tu vi, khoảng cách này, đã càng thêm sâu không thấy đáy!
Nguyệt Linh cùng Khuê Lang nhìn nhau, đều nhăn mày thật sâu, trong lòng càng thêm lo lắng.
Tà Vô Nguyệt cũng vậy, không quá có lòng tin đối với tiểu cô nương này. Dù sao, Nguyệt Nhi là được một tay Trác Phàm điều giáo, nha đầu này thực lực như thế nào, hắn cũng không rõ ràng!
Nếu chiếu theo binh thường, Thiên Huyền đối Thần Chiếu, còn kém ngũ trọng tu vi, chênh lệch bực này quả thật là không có phần thắng chút nào!
"Ha ha ha. . . Nguyệt Nhi, đây chính là ngươi muốn tìm chết, đừng trách tỷ tỷ xuất thủ quá nặng a!" Hồ Mị Nhi giễu cợt liên tục, thuận tiện còn ánh mắt khiêu khích liếc qua Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh nắm chặt song quyền, cũng trợn mắt nhìn lại!
Thế nhưng, đối mặt Hồ Mị Tử phách lối, Nguyệt Nhi lại cười lạnh, chẳng thèm ngó tới, trong tay nàng lóe lên ánh sáng, xuất hiện một thanh loan đao phát ra đầy thanh mang rét lạnh!
Bát phẩm ma bảo!
Tất cả trưởng lão cung phụng quá sợ hãi.
Bát phẩm ma bảo, cho dù là trong tay bọn họ cũng chưa chắc người người đều có một. Thế nhưng một tiểu nha đầu ngoại môn, lấy đâu ra bảo bối tốt như thế!
Hơn nữa nhìn thủ pháp luyện chế đao phong này, trong cương có nhu, trong hàn khí lại có nóng rực, âm dương phối hợp, tranh nhau phát sáng nhật nguyệt, chắc chắn là xuất từ luyện khí đại sư a!
Cho dù là Tà Vô Nguyệt, nhìn đao phong kia phát ra quang huy loá mắt, lúc này ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ tham lam.
Khó trách tiểu cô nương này tự tin như vậy, nguyên lai là có chuẩn bị mà đến a!
Xác thực, có bát phẩm ma đao hộ thân, chênh lệch ngũ trọng cảnh tu vi, vẫn rất dễ dàng bị bắt kịp!
Chỉ là. . . Tiểu tử này còn thật dốc hết vốn liếng, ngay cả bát phẩm ma bảo đều đưa cho nha đầu này. Nếu là bản tông, chắc sẽ không nỡ đâu!
Con mẹ nó, tiểu tử này bây giờ phát tài a, trước kia một viên cửu phẩm linh đan liền có thể mua hắn, bây giờ hắn tiện tay liền đưa ra một bát phẩm ma bảo, mấy năm này hắn ăn lên làm ra hay sao mà giàu thế. Xem ra có thời gian phải đi thăm hỏi hắn nhiều chút, xem hắn còn có vật gì tốt mà dám giấu diếm không, hắc hắc hắc. . .
Hồ Mị Nhi run lên, nhưng miệng vẫn cường thế cười nói: "Hừ hừ hừ. . . súng hơi đổi pháo sao, có thứ này, khó trách dám phách lối như vậy. Có điều, ngựa tốt phối yên tốt, bát phẩm ma bảo đến trên tay ngươi, chưa hẳn có thể phát huy ra uy lực chân chính. Ngươi đừng quên, Ẩm Ma đao pháp của ngươi là do ta truyền, ngươi từ nhỏ đến lớn tu luyện, cũng là một tay ta dạy bảo. Ngươi thế nào, ta rất rõ ràng. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bằng một thanh bát phẩm ma đao, thì có thể đánh bại ta sao? Ha ha ha, thật sự là chuyện cười!"
"Há, thật sao?" Nguyệt Nhi cười tà, ngay sau đó, toàn thân nàng dâng lên một cỗ lực lượng cực kỳ âm hàn, rồi tụ tập về trên đao phong.
Chỉ một thoáng, nhiệt độ quanh võ đài bắt đầu kịch liệt hạ xuống, từng trận Âm Sát chi lực không ngừng ngưng tập lại một chỗ, một số đệ tử thực lực thấp nhất thời liền cảm thấy lạnh lẽo, run run cuộn mình lại.
Hồ Mị Nhi cũng giật mình, trên khuôn mặt cuối cùng lộ ra vẻ kinh dị, không thể tin nói: "Ngươi. . . Ngươi, đây là lực lượng gì?"
Nguyệt Nhi cười lạnh, không đáp lời, chỉ vung ra một đao.
Ầm vang một tiếng, toàn bộ diễn võ đài lập tức bị bổ thành hai nửa, mà lại nơi vết cắt không ngừng phát ra tiếng xì xì, từng dòng khí màu xám đầy băng hàn quấn quanh đó.
"Âm Sát chi lực thật là tinh thuần!" Tà Vô Nguyệt sáng mắt lên, khen lớn, đồng thời trong lòng âm thầm tán thưởng.
Trác Phàm điều giáo nha đầu này kiểu gì vậy, vậy mà có thể làm cho nàng tu ra lực lượng Thuần Âm đến cực hạn như vậy. Thế này, cho dù nàng không cần bát phẩm ma đao, công lực giữa hai người cũng không hơn nhau được bao nhiêu.
Dù sao độ mạnh yếu của công lực giữa hai người không chỉ quyết định tại tu vi, mà còn phải từ cường độ gân mạch, độ rộng cùng trình độ tinh thuần của nguyên lực mà định ra!
Như tiểu cô nương này, rất rõ ràng độ tinh thuần của nguyên lực vượt xa tất cả mọi người nơi này, bao quát một vài trưởng lão!
Điều này làm tất cả trưởng lão cung phụng cũng kinh hãi trong lòng.
Mà hai người Nguyệt Linh thì kinh ngạc quá đỗi. Bọn họ không biết Trác Phàm dùng thủ đoạn gì, có thể khiến cho Nguyệt Nhi có thể thoát thai hoán cốt trong thời gian ngắn như thế. Bọn họ chỉ biết là, con quái vật Trác Phàm kia, đang biến Nguyệt Nhi thành quái vật giống như hắn!
"Sư muội, cẩn thận!" Liễu Húc nhìn một đao chi uy, không khỏi cảm thấy kiêng kỵ, bèn mở miệng nhắc nhở.
Hồ Mị Nhi hơi gật đầu, cuối cùng thu hồi lòng khinh thị, sắc mặt trở nên ngưng trọng dị thường. Giờ khắc này, nàng cũng sẽ không coi tiểu cô nương này là tiểu nha đầu mà lúc trước có thể mặc nàng bài bố. Bây giờ nha đầu này, giống như tiểu Hổ đã khỏe mạnh trưởng thành, đang từng bước uy hiếp địa vị của nàng, thậm chí sinh mệnh!
Tuyệt không thể lưu nàng!
Ánh mắt Hồ Mị Nhi trần trụi hiện ra sát ý, ông một tiếng, không gian ba động, một đạo gợn sóng vô hình bắn xuyên qua Nguyệt Nhi!
"Không tốt, là nguyên thần trùng kích, Nguyệt Nhi cẩn thận!" Nguyệt Linh vội vàng hô to.
Nguyệt Nhi cho dù thực lực tăng mạnh, nhưng dù sao mới chỉ là Thiên Huyền tu giả, cường độ nguyên thần là cái xương sườn mềm. Một khi bị nguyên thần trùng kích, nhẹ thì đầu váng mắt hoa, hôn mê bất tỉnh, nặng thì rất có thể sẽ nguy hiểm tính mạng.
Có điều, đối mặt công kích này, Nguyệt Nhi lại không chút sợ hãi, hừ nhẹ: "Hồ Mị Nhi, ngươi cho rằng ta có can đảm khiêu chiến ngươi, chẳng lẽ nguyên thần cũng không có chuẩn bị sao?"
Lúc này, đạo nguyên thần trùng kích đã tới trước người nàng, nhưng khi lực lượng nguyên thần tràn ngập sát ý đổ ập vào nàng, thì đùng một tiếng vang thật lớn, không ngờ nó hóa thành một đạo thanh mang, đổi hướng xông về phía Hồ Mị Nhi!
Oanh!
Hoàn toàn không ngờ rằng xảy ra chuyện như vậy, Hồ Mị Nhi lúc này bị đánh cho không kịp trở tay, thanh quang nhập thể, đầu oanh minh, tựa như liệt diễm thiêu đốt trong đầu, khiến nàng đau đớn dị thường, ôm đầu phủ phục xuống đất, kêu thảm thiết liên tục, một phút sau, mới dần khôi phục lại bình tĩnh.
Nhưng sắc mặt nàng đã trắng bệch, rất rõ ràng là nguyên thần trọng thương!
Tất cả mọi người cả kinh, đều cảm thấy kỳ lạ. Đây là làm sao vậy, nàng không phải dùng nguyên thần trùng kích Nguyệt Nhi à, làm sao lực trùng kích lại bị bắn ngược trở về, mà lại chính nàng còn không thể chịu nổi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Nguyệt Nhi hơi mở miệng, từ trong miệng nhả ra một viên châu hiện ra thanh sắc hỏa quang, loá mắt dị thường!
"Cái đó là. . . Cửu phẩm linh binh, Định Hồn Châu?" Tà Vô Nguyệt sợ hãi kêu lên.
Trưởng lão cung phụng còn lại nghe thế cũng quá sợ hãi. Ai cũng biết, Định Hồn Châu là trấn tông chi bảo của Huyền Thiên Tông, trong khu vực này, chỉ một nơi đó có!
Vậy mà bây giờ, hạt châu này sao lại chạy trong tay đến tiểu nha đầu này?
Nguyệt Nhi cười nhạt nói: "Thủ pháp luyện chế hạt châu này tuy là bắt nguồn từ Định Hồn Châu, nhưng lực lượng lại vượt xa Định Hồn Châu. Định Hồn Châu chỉ có thể bảo hộ nguyên thần, mà Thanh Viêm châu, thêm vào một loại hỏa diễm cường đại. Một khi có người dùng lực lượng nguyên thần công kích nó, tất sẽ gặp phải phản phệ. Mang theo lực lượng từ ngọn lửa kia, công thêm công kích trước đó mà bắn ngược lại đối thủ, khiến nàng tự ăn ác quả!"
A, thì ra là thế, là phiên bản Định Hồn Châu gia cường a!
Các vị trưởng lão cung phụng liếc nhìn nhau. Đồng thời quay đầu nhìn về phía hạt châu trong tay Nguyệt Nhi, tất cả đều lộ ra vẻ tham lam.
ai, cửu phẩm ma bảo, thật là đồ tốt.
Chỉ là đồ tốt như vậy, làm sao lại nằm trong tay một đệ tử ngoại môn, thật sự là phung phí của trời, nếu để lão phu. . .
Hồ Mị Nhi cắn răng quát lên: "Tiểu nha đầu đáng chết, ỉ vào ma bảo lợi hại, không có bản lĩnh gì. Có gan ngươi cùng lão nương tay không đánh một trận đi!"
Nguyệt Nhi cười lạnh: "Những thứ này cũng một phần thực lực của ta, không cho phép người khác nói này nói kia. Ma tông không có cái gì thắng anh hùng hay không anh hùng, chỉ cần thắng là được. Vả lại, ngươi là Thần Chiếu tứ trọng, lại muốn để Thiên Huyền cảnh như ta đánh tay không với ngươi, ngươi cũng không cảm thấy ngại à, hừ!"
"Ngươi. . ." Hồ Mị Nhi tức giận đến hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu nha đầu, lúc nào học được như thế miệng lưỡi bén nhọn!"
Nghe được lời này, Nguyệt Nhi hơi híp mắt, lại không nói thêm lời nào, trong tai chỉ hồi tưởng đến thanh âm quen thuộc.
Lúc giao thủ, không hẳn phải dùng hết sức, dùng ngôn ngữ kích động tâm cảnh đối phương, cũng là một đạo để thắng. Ngươi tính tình lạnh lùng, cần phải sửa lại. . .
Đây là những lời mà Trác Phàm nói với nàng.
Bây giờ đối mặt Hồ Mị Nhi, mỗi một lời Trác Phàm nói quả thật đã được xác minh. Nguyệt Nhi cười nhạo nói tiếp: "Mị Nhi sư tỷ, ngươi có thù với ta, cũng có ân với ta. Bây giờ ngươi nguyên thần trọng thương, rất khó cử động, ta chém ngươi một đao, mặc kệ ngươi có đỡ được hay không, từ đó ân oán coi chấm dứt!"
Nói rồi, Nguyệt Nhi giơ loan đao lên cao cao, âm hàn chi khí liền không ngừng tụ tập trên đao . . .