Trong rừng rậm cách đó ngàn mét, ba bóng xám lúc này cũng đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ coi là, Quỷ Hổ đã là đệ tử đáng giá bồi dưỡng một phen. Kết quả là chẳn lâu sau, trên võ đài chợt chạy ra một tên càng mạnh, miểu sát Quỷ Hổ đến không còn sót lại cặn.
Điều này làm ngọn lửa hi vọngtrong ba người lại cháy hừng hực lên, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm đều trần trụi lộ ra dục vọng.
"Tiểu tử này, chúng ta nhất định phải kéo hắn vào tinh anh!" Một bóng người ừng ực nuốt ngụm nước bọt, thân thể kích động đến run rẩy: "Này, tiểu tử này có lai lịch gì a, là đệ tử Ma Sách Tông chúng ta sao? Kỳ tài bực này, vì sao chúng ta chưa từng nghe nói?"
Một bóng người khác suy tư rất lâu, rồi thì thào: "Ta thấy hắn giống người của tạp dịch phòng, chúng ta không biết cũng bình thường."
Người thứ ba nghe xong lời ấy, liền giận dữ quát lên: "Cái gì, đệ tử tạp dịch phòng? đại tài như thế, thế mà là đệ tử tạp dịch phòng, thằng hỗn trướng nào cho hắn làm đệ tự tạp dịch phòng đấy!" ngay sau đó đầy hi vọng nhìn về phía Trác Phàm, cười nói: "Ha ha ha. . . Cuối cùng cũng có một nhân tài có hi vọng, ta mặc kệ, ngày mai chúng ta đến chỗ Vô Nguyệt đòi người!"
Một bóng người gật đầu, biểu thị đồng ý, nhưng còn một người lại trầm ngâm rất lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "ai, các ngươi đừng quên, nhập tạp dịch phòng, cho dù bước được ra ngoài, cũng không thể vào tinh anh! Đây là tông quy, cho dù Vô Nguyệt là tông chủ, chỉ sợ. . ."
Người kia còn chưa dứt lời, người thứ ba đã mắng to, "Cái gì mà phá quy củ, đây gọi là anh hùng không hỏi xuất xứ, đại cung phụng không phải cũng đi ra từ tạp dịch phòng sao, chẳng lẽ tạp dịch phòng xuất hiện nhân tài bực này, chúng ta còn vì mấy cái quy củ db mà không thu à?"
Liếc nhìn nhau, hai người kia cũng bất đắc dĩ lắc đầu: "ai, tông quy được định ra từ quá lâu rồi, chính vì cam đoan đệ tử tinh anh hoàn mỹ thuần chủng. Dù sao, người nhập tạp dịch phòng, không phải mang tội, cũng là đệ tử đã từng bị đào thải, trên thân đều có vết bẩn. Mà đệ tử bị đào thải, chỉ có thể chứng minh căn cốt hắn không tốt. Vê sau cho dù dùng linh đan diệu dược, hoặc là khắc khổ nỗ lực tu luyện, nhưng tư chất bẩm sinh dù sao có thiếu hụt, khó có thể nhập tinh anh!"
"Ha ha, trong môn quy, ta coi thường nhất chính điểm này. Bẩm sinh có thiếu hụt, còn không cho phép người ta đền bừ! Ma đạo cường giả ta vi tôn, quản ngươi là làm sao mà mạnh lên, chỉ cần đủ mạnh là được, chẳng lẽ còn tra căn cốt tổ tông mười tám đời nhà người ta sao?" Người thứ ba giận không chỗ phát tiết, hùng hùng hổ hổ gào lên.
Gai người còn lại cười khổ lắc đầu: "ai, căn cốt không tốt, tất nhiên đã định trước con đường ngày sau sẽ không quá dài. Trước kia cao tầng tông môn định ra quy củ này, có lẽ là cân nhắc vì tương lai tông môn, nhưng không ngờ, bây giờ lại trở thành chướng ngại vật trở ngại tông môn phát triển."
"Đúng vậy a, tạp dịch phòng bây giờ đều thành nơi ngươi lừa ta gạt, thành bãi rác mưu hại đồng môn. Một số người có tài, chỉ cần bị ném vào đó, đời Này coi như xong. Nguyệt Linh cùng Khuê Lang xem như gặp may mắn, bởi vì lập đại công, còn có thể trở về. Nhưng còn có bao nhiêu đệ tử kiệt xuất bị vu hãm mà phải tới đó, cuối cùng chết già trong đấy, ai!"
Thật lâu, người thứ ba lòng đầy quyết tâm nói: "Không được, trước mắt, thực lực những đệ tử tinh anh căn bản không tham gia được Song Long hội, tiểu tử này nhất định phải nhập tinh anh, nếu không thì quá đáng tiếc. Bất kể như thế nào, ba người chúng ta nhất định phải có được tiểu tử này, cho dù làm trái tông quy, cũng kệ cdm nó!"
Hai người nghe vậy, lièn liếc mắt nhìn nhau, rồi tất cả đều kiên định gật đầu. . .
Lúc này, trên võ trường, nơi đây đã trở thành một mảnh hỗn độn, trên dưới toàn trường lặng ngắt như tờ. Tà Vô Nguyệt sau khi run lên mấy hơi, liền ngửa mặt lên trời cười to, không tiếc lời tán dương: "Ha ha ha. . .Tạp dịch thật là tốt a, quả nhiên rất rất biết quét dọn, hahahahahaha!"
Gương mặt Thạch cung phụng run rẩy, mấy người đại trưởng lão nghe được lời này cũng tức đến xạm mặt xuống!
Chế giễu, trần trụi chế giễu!
Cái gì gọi là tạp dịch tốt, rất biết quét dọn? Trác Phàm vừa mới quét cái gì, không phải chính là Quỷ Hổ sao?
Tà Vô Nguyệt nói lời ấy, chính là đang nói Quỷ Hổ, thậm chí là những đệ tử nội môn sắp bước vào hàng ngũ tinh anh, đều là tro bụi, phải nhanh chóng quét dọn.
Đây rõ ràng chính là ngay giữa ban ngày vả một phát thật mạnh vào mặt những lão gia hỏa bọn họ, thế nhưng Tà Vô Nguyệt không nói rõ, bọn họ cũng không tiện quá phản bác. Chỉ có thể bùng ra vẻ mặt âm trầm.
"Đa tạ tông chủ khích lệ, không biết còn có cái gì phải quét nữa hong?" Trác Phàm cung kính ôm quyền nói.
Hồ Mị Nhi cùng Liễu Húc nghe vậy lập tức khẩn trương lên, đều không tự chủ lui về phía sau một bước.
Khuê Lang cùng Nguyệt Linh cười lạnh, khinh thường nhìn hai người, nguyên lai hai người các ngươi cũng biết sợ.
Tà Vô Nguyệt xùy cười, phất phất tay nói: "Không cần, ngươi rất biết quét dọn, nhưng hôm nay ngươi vẫn đã nhớ lầm ngày, nên trở về đi!"
Trác Phàm cười nhạt một tiếng, gánh cây chổi rời đi, có điều, bộ dáng đã không còn khúm núm cẩn thận như trước.
Phốc!
Quye Hổ khó khăn đứng lên, nhìn bóng lưng Trác Phàm, trong mắt chỉ có thật sâu sợ hãi cùng kiêng kị.
Chỉ mới giao thủ một chiêu mà thôi, nhưng trong lòng của hắn đã rất rõ ràng, hắn thực không muốn bị người này để mắt tới một lần nào nữa. . .
Hồ Mị Nhi cùng Liễu Húc cũng thở dài ra một hơi, thấy yên lòng. Vừa rồi Trác Phàm cùng Tà Vô Nguyệt làm trò bí hiểm, có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng bọn họ là người trong cuộc, nào có lý không hiểu.
Lúc đó tông chủ mà gật đầu, kêu hắn đi quét dọn, thì hắn nên quét dọn người nào, còn không phải hai người bọn họ a!
Nhưng còn tốt, tông chủ có lẽ vẫn kiêng kị mấy người Nhị cung phụng, không có đuổi tận giết tuyệt!
Tà Vô Nguyệt chợt quay đầu qua Nguyệt Nhi, cười nói: "Ngoại môn đệ tử Nguyệt Nhi, Trác Phàm tới đây là vì quét dọn nơi này, vậy ngươi tới đây là vì chuyện gì?"
"Khởi bẩm tông chủ, đệ tử bất mãn kết quả thi đấu lần này, đặc biệt tới khiêu chiến!" Nguyệt Nhi ôm quyền, nhắc lại những lời Trác Phàm dạy nàng!
Nguyệt Linh cùng Khuê Lang giật mình, liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ lo lắng.
"Lớn mật, kết quả thi đấu nội môn như nào, ngoại môn đệ tử như ngươi há có thể tùy ý can thiệp?" Thạch cung phụng sững sờ, lớn tiếng trách mắng.
Nếu là bình thường, hắn sẽ không nói cái gì, đệ tử ngoại môn khiêu chiến đệ tử nội môn, xác suất thắng cơ bản là bằng không. Nhưng hôm nay méo làm vậy được, Trác Phàm là người của tông chủ, tiểu cô nương mà hắn mang đến, không cần phải nói, chắc cmn chắn là tông chủ an bài.
Đã vậy, người ta đến chắc chắn có chuẩn bị, hắn tất nhiên phải cực lực tránh đi!
Thế nhưng, đây chỉ là mong muốn đơn phương, Tà Vô Nguyệt lại há có thể để hắn toại nguyện?
Tà Vô Nguyệt mỉm cười, khoát khoát tay nói: "Thạch cung phụng lời ấy sai rồi, Ma Sách Tông chúng ta cường giả vi tôn, bất luận kẻ nào trong tông đều không được sợ khiêu chiến. Nếu muốn trở thành đệ tử tinh anh, thì càng phải có phẩm chất này. Nếu sợ đầu sợ đuôi, sao có thể làm đệ tử tinh anh Ma Sách Tông ta?"
Thạch cung phụng không nói ra được một câu phản bác, vì Tà Vô Nguyệt chỉ nói đúng sự thực, là những lời tổ tiên răn dày. Thế nhưng rất nhanh, hắn quay đầu nhìn Nguyệt Nhi, trịnh trọng cảnh cáo: "Tiểu cô nương, ngươi cần phải hiểu rõ. Tông môn có quy củ, nội môn không thể áp ngoại môn, ngoại môn không thể lấn tạp dịch. Thế nhưng một khi ngươi dĩ hạ phạm thượng, liền sinh tử vô luận. Cho dù là tông chủ, đến lúc đó đều không bảo vệ được ngươi!"
Nguyệt Linh xiết chặt trong lòng, lo lắng nhìn Nguyệt Nhi. Thế nhưng Nguyệt Nhi lại mỉm cười, cung kính cúi đầu nói: "Đa tạ Thạch cung phụng nhắc nhở, Nguyệt Nhi hiểu. Nhưng Nguyệt Nhi tâm ý đã quyết, ngài không cần nhiều lời!"
Thạch cung phụng muốn khuyên can, dụ dỗ thêm, nhưng đã bị Tà Vô Nguyệt vỗ tay cười to, cướp lời: "Ha ha ha. . . Tốt, thấp đánh cao, can đảm lắm! Nguyệt Nhi, ngươi muốn khiêu chiến người nào? Ngươi phải biết, năm người này là năm người được chọn làm đệ tử tinh anh, tất không thể coi thường, ngươi phải lựa chọn cho cẩn thận!"
Nguyệt Nhi quay đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng Hồ Mị Nhi: "Mị Nhi sư tỷ, ngươi nhường lại vị trí đệ tử tinh anh đi!"
Nguyệt Linh xiết chặt lòng, tuy sớm đã biết dự định của Trác Phàm là để Nguyệt Nhi khiêu chiến Hồ Mị Nhi, nhưng chánh thức thấy hai người đối mặt, nàng vẫn không thể không lo sợ.
Cho dù được Trác Phàm điều giáo ba tháng, thực lực Nguyệt Nhi tăng mạnh, tu vi Thiên Huyền chín tầng. Nhưng Hồ Mị Nhi là Thần Chiếu tam trọng cảnh, Thiên Huyền cảnh đối chiến Thần Chiếu cảnh đã bất lợi, huống chi còn kém tứ trọng tu vi!
Hồ Mị Nhi cũng nhíu mày lại, sững sờ mấy giây, rồi giận quá hóa cười, châm chọc nói: "Ha ha ha. . . Tốt, Nguyệt Nhi, tỷ tỷ ngày thường thật sự là không phí công thương ngươi. Tuy bình thường tỷ tỷ ôn nhu với ngươi, nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà nhờn với ta!"
Vừa dứt lời, Hồ Mị Nhi đột nhiên phóng ra khí thế mãnh liệt.
Đến tận lúc này, Khuê Lang Nguyệt Linh quá sợ hãi kêu lên: "Cái gì, Thần Chiếu tứ trọng cảnh, Hồ Mị Tử vậy mà lại đột phá. . ."