Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 965 - Chương 966: Tùy Tâm Một Chiêu Chấn Toàn Trường

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 966: Tùy tâm một chiêu chấn toàn trường

Trác Phàm lần nữa cung kính ôm quyền, cẩn thận từng li từng tí nói, "Vậy, tông chủ, các vị trưởng lão cung phụng, nếu nơi này không có chuyện gì nữa, ta xin cáo từ!" Đợi một, khi thấy không có ai lên tiếng, hắn lại giống như lúc trước, gánh cây chổi chậm chậm rời đi, như thể nhặt được về cái mạng nhỏ, lúc này rất sợ bị người sau lưng bắt lại.

Nhìn bộ dáng buồn cười của hắn, tất cả người dưới đài đều nhếch miệng cười nhạo. Bọn họ tuy không biết Trác Phàm làm như thế nào mà xuất hiện trên đài, nhưng chắc hẳn chỉ là một tên đệ tử tạp dịch bình thường, nếu không sẽ không có khả năng khúm núm như thế, cứ như tên nhà quê chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng vậy.

Mà nghĩ kĩ thì thấy cũng đúng, hôm nay tông chủ và chư vị trưởng lão cung phụng tề tụ, hắn có bao giờ được thấy chiến trận lớn như thế, bị dọa sợ cũng bình thường.

Mà Tà Vô Nguyệt cũng nhếch miệng lên, cười nhạo liên tục. Chỉ là, hắn không phải cười nhạo Trác Phàm bộ dáng, mà đang cười tiểu tử này giả vờ giả vịt thật sự rất giống, chính là vì tránh đi ánh mắt của đám trưởng lão cung phụng.

Đường đường Trác đại quản gia, nhất đại kiêu hùng quát tháo phong vân, thế mà xuất hiện trong tình cảnh một tiểu nhân vật, xác thực ủy khuất hắn.

Nhưng trưởng lão cung phụng còn lại lộ ra vẻ khinh bỉ, thu hồi ánh mắt chú ý.

Chúng ta còn coi hắn có liên quan gì với tông chủ, xem ra là lo ngại quá rồi. Hạng giá áo túi cơm thôi, tông chủ há có thể để ý hắn?

Chỉ có những người biết về Trác Phàm, mới hiểu được Trác Phàm chỉ đang điệu thấp mà thôi. Hắn một khi đứng thẳng lên, hắn sẽ chẳng còn là con người nữa!

Đúng vào lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó một bóng người lóe lên, tốc độ cực nhanh phóng về phía Trác Phàm, "Hừ, bất kể là ai, trên diễn võ đài, không tiếp hai chiêu, thì không có chuyện xuống dễ như vậy!"

Quỷ Hổ dữ tợn xuất hiện trước mặt Trác Phàm, khí thế Thần Chiếu thất trọng đại phóng. Lực áp bách cường hãn kia, cho dù là đông đảo đệ tử dưới đài cũng không khỏi cảm thấy khí tức trì trệ, ào ào lui về phía sau, trong lòng hoảng hốt.

Quỷ Hổ này quả nhiên tàn bạo, ngay cả đệ tử tạp dịch đều không buông tha, hắn là vì giết người mà sinh sao? Sài Lang Hổ Báo, đến con kiến hôi đều không tha a!

Thế nhưng, có một điều mà mọi người không có chú ý tới là, dưới uy áp cường đại như thế, Trác Phàm chính diện tiếp nhận đây hết thảy lại vẫn rất bình thản, dường như không chịu ảnh hưởng tí nào.

Thấy vậy, song đồng Quỷ Hổ càng thêm huyết hồng, hai mắt đầy vẻ hưng phấn.

Hắn từ chỗ Hồ Mị Nhi cùng Liễu Húc nghe nói, Trác Phàm là cao thủ thâm tàng bất lộ, hôm nay gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Cái này càng kích thích lòng háo thắng bên trong hắn, hắn nhiều năm vô địch trong nội môn, cảm giác như tâm háo thắng trước kia đã mất. Bây giờ gặp phải đối thủ có thể lực lượng với hắn, hắn lập tức sôi trào nhiệt huyết.

Cái gì cũng không để ý, cứ đường thẳng mà xông lên, thậm chí đều quên, hắn còn chưa xin phép các vị lão đại trước khi động thủ, thực sự quá không nể mặt.

Có điều, mọi người đối với cái này cũng buông xuôi bỏ mặc, phần vì chuyện không liên quan đến mình, phần vì muốn xem náo nhiệt, còn mấy người như Thạch cung phụng, đại trưởng lão thì có thể mượn tay Quỷ Hổ để mà dò xét hư thực!

Mà Tà Vô Nguyệt cũng không nóng không vội, căn bản không để ý. Thực lực Trác Phàm như nào, hắn không rõ lắm, nhưng tiềm lực của tiểu tử này, hắn lại biết khá rõ. Lúc trước hãy còn là Đoán Cốt cảnh, Trác Phàm liền có thể đánh với tuyệt thế thiên tài, chuẩn Thần Chiếu cảnh, Hoàng Phủ Thanh Thiên, bây giờ hắn đã Thiên Huyền bát trọng, chẳng lẽ còn sợ một tên Thần Chiếu thất trọng sao?

Còn bốn người Khuê Lang, Nguyệt Linh thấy Quỷ Hổ hung hãn như thế, cả bốn người đều lắc đầu thở dài. Đây chính là đại cao thủ tuỳ tiện một chiêu liền có thể nhẹ nhõm đánh ngã hai người Khuê Lang, cho dù là Quỷ Hổ, chỉ sợ cũng không thể làm được đến mức một chiêu chế trụ hai người bọn họ! Bây giờ hắn xông lên như thế, thực sự không khác gì muốn chết.

Thế nhưng điểm này, Quỷ Hổ lại căn bản không biết, trong lòng hắn còn đang mặc sức tưởng tưởng thống thống khoái khoái đại chiến ba trăm hiệp với Trác Phàm, sau đó diệt luôn tên kình địch đây nè!

Trác Phàm khoan thai quay đầu, lẩm bẩm nói: "Ta khốn muốn thể hiện trước người khác, nhưng không biết sao có người không tự lượng! Hừ, thật là bực bội!"

Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên hất cây chổi lên, cánh tay phải đại phóng hồng mang!

Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, Quỷ Hổ kia đang cười gằn xông tới Trác Phàm, nhưng còn chưa tới gần, lại đột ngột cảm thấy có một cỗ cương phong cường đại tới mức khó tin nhào tới hắn, tròng mắt hắn lập tức co rụt lại, trong lòng hoảng hốt!

Sao có thể?

Quỷ Hổ quả thực không thể tin được, Trác Phàm chỉ là tùy ý quét tay, lại có thể sinh ra uy áp mạnh như thế, mẹ nó đây còn là lực lượng của con người sao?

Có lẽ đối với người ngoài, lúc này trên diễn võ đài chỉ là nổi lên một cơn gió hơi lớn. Nhưng Quỷ Hổ thì phải chính diện nghênh tiếp nó, thứ hắn cảm thụ là thứ mà người khác hoàn toàn không thể cảm thụ nổi. Trong mắt hắn, đây nào phải là một cơn gió hơi lớn, mẹ nó quả thực chính một trận phong cương ngưng tụ từ núi cao vạn trượng, hung hăng muốn nuốt trọn hắn.

Nếu như bị thổi trúng, hắn không bị đứt gãy xương cốt, thì cũng phải liệt giường mấy năm!

Quỷ Hổ đổ mồ hôi lạnh, từ khi nhập tông đến nay, đây là lần đầu hắn bị dọa cho đến mức sắc mặt trắng bệch lên. Có điều, hắn vẫn phải cắn môi, nhấc lên toàn thân nguyên lực, hai tay vung mạnh ra phía trước, khí tức cuồn cuộn lạnh lẽo tràn ngập song chưởng, phát ra hào quang màu xám.

"Minh Sát Quyết!" Quỷ Hổ rống to, ngay sau đó hung hăng va chạm cơn cương phong kia.

Phốc!

Quỷ Hổ phun máu, hai ghì chặt trên sàn đấu, cắm sâu vào đất, lui lại cả một đoạn dài, mặt đất bị hai chân hắn cày cho tung tóe lên. Đến sau cùng, hắn không chống nổi nữa, bị húc bay ra khỏi võ đài, nằm bệt xuống đất. Mà cương phong thì lướt qua chóp mũi hắn, xông thẳng lên trời rồi biến mất!

Chỉ để lại hai hàng rãnh đất bị hai chân Quỷ Hổ đào lên, mới chân chân thực thực báo cho mọi người, tên đệ tử tạp dịch nhìn như yếu ớt kia, thực chất là mạnh đến đáng sợ. . .

Chấn kinh, khó có thể tin!

Chỉ là vô cùng đơn giản quét cây chổi lên, quét ra chút gió, thế mà bức lui đệ nhất cao thủ nội môn, đại sư huynh Quỷ Hổ, còn khiến cho hắn không có lực phản kháng chút nào, làm sao có thể?

Tất cả mọi người triệt để ngây người, nhìn Trác Phàm đã quay lại tư thế gánh cây chổi, khoan thai tự nhiên, trong đầu là 10 vạn câu hỏi vì sao.

Tiểu tử này đến cùng là thần thánh phương nào, thực lực như thế, làm sao lại xuất hiện tại nơi tầng dưới chót nhất như tạp dịch phòng?

Mấy người Thạch cung phụng cũng trợn lồi cả mắt, kinh hãi không thôi.

Tuy bọn họ đã ngờ trước được là thực lực của Trác Phàm nhất định không tầm thường, cho dù là Quỷ Hổ khả năng cũng rất khó bắt được hắn. Nhưng vạn vạn không nghĩ đến, hắn lại biến thái đến cấp này độ.

Quỷ Hổ, đệ tử mạnh nhất nội môn, đừng nói là bắt hắn, ngay cả tư cách giao thủ đều không có. Hai người bọn họ căn bản chính là thiên địa khác biệt, không phải cùng cấp bậc a!

Mà đừng nói là bọn họ, xem như Tà Vô Nguyệt cũng há miệng kinh ngạc thật lâu. Hắn gặp Trác Phàm, là chuyện ba năm trước, hôm nay cho dù rất có kỳ vọng đối với thực lực của tiểu tử này, nhưng thật không ngờ được, Trác Phàm vậy mà có thể mạnh đến mức độ này.

Dù sao, hắn không biết về sau Trác Phàm đã tự cải tạo cho bản thân bao nhiêu, làm bao chuyện thoát thai hoán cốt, càng không biết về Kỳ Lân Tí!

Bây giờ tận mắt nhìn thấy, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thực lực Trác Phàm biến thái, đã để vị tông chủ này cảm thấy, kéo được con quái vật kinh thiên địa khiếp quỷ thần này vào tông môn, thật sự là kiếm lời lớn, còn nhiều hơn cả dự tính.

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới viên cửu phẩm linh đan kia, chẳng những cực kỳ giá trị, thậm chí có thể nói đây là một đồng tiền mua cả một mỏ vàng a!

Bốn đệ tử nội môn chuẩn bị nhập chủ tinh anh cũng không ngoại lệ, đều trợn tròn mắt. Khuê Lang cùng Nguyệt Linh còn tốt, dù sao lúc đã biết thực lực Trác Phàm, tâm lý có chuẩn bị, nhưng dù vậy, Trác Phàm hôm nay ra tay, vẫn để bọn họ rung động không thôi.

Trên đời này, sao có thể tồn tại tên biến thái như thế?

Hồ Mị Nhi cùng Liễu Húc hoàn toàn mơ hồ, thực lực như thế, đừng nói là Quỷ Hổ, xem như trong các sư huynh là đệ tử tinh anh, sợ cũng rất khó làm được.

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều vô cùng đắng chát. Trác Phàm cường đại đã đạt đến trình độ làm cho bọn họ bất luận vắt hết óc như thế nào, đều cảm giác được sự bất lực!

Nhưng Quỷ Hổ mới là người chấn kinh nhất, hắn ngơ ngác nằm chết lặng trên đất, sắc mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, hai mắt mở to, trong ánh mắt lộ ra vô tận hoảng sợ.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn từ một khoảng cách gần tiếp xúc tử vong. Hắn chưa từng nghĩ tới, trong cùng thế hệ, sẽ có một người chỉ cần tùy tiện phất tay, là có thể nghiền ép, có thể dễ dàng giết chết hắn, dễ như giết một con kiến.

Vẻ lạnh nhạt cùng bình tĩnh từ trên thân Trác Phàm làm cho hắn cảm thấy kinh hoảng. Đối mặt Trác Phàm, hắn phảng phất đối mặt cung phụng trong tông môn, bởi vì bọn họ đều quá mạnh, trong mắt còn chẳng có cái bóng hắn.

Bởi vì, hắn, đối với bọn họ, căn bản không cấu thành uy hiếp. . .

Bình Luận (0)
Comment