"Người nào?" Thạch cung phụng hét to, trong lòng kinh hãi không thôi. Bởi vì vừa mới rồi, hai người xuất hiện thật sự là quá mức bất ngờ, những này cung phụng trưởng lão bọn họ, những Hóa Hư cảnh bọn họ, vậy mà không có một người phát giác được.
Thật sự là không thể tưởng tượng, chuyện này làm sao có thể?
Nghĩ như vậy, Thạch cung phụng vội vàng nhìn, thấy là một thanh niên nam tử, tóc trắng phơ, bộ dáng hung hăng càn quấy, khiên cái chổi lớn vl trên vai, đung đung đưa đưa, một bộ chỗ này nhiều máu nài.
Chỉ thấy lần đầu, Thạch cung phụng liền khí huyết cuồn cuộn, song quyền nắm thật chặt, muốn bay cmn xuống, tự tay giáo huấn một phen.
Hắn thực sự không nghĩ ra, trên đời sao có thể có thằng nào cần ăn đòn như thế.
Người còn lại là thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, nhìn nhu thuận động lòng người, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, sắc bén, toàn thân tỏa ra khí tức âm hàn.
Cho dù là Hóa Hư cảnh như hắn, cảm nhận luồn khí tức đó, trong lòng cũng hơi lạnh phát lên.
Hai tiểu quỷ này, đều không phải là thiện nhân a!
Mà Tà Vô Nguyệt thấy hai người đến thì trên khuôn mặt âm trầm cuối cùng hiện lên chút tà dị: "Các ngươi là người phương nào, tới đây vì chuyện gì?"
"Ngoại môn đệ tử Nguyệt Nhi, tham kiến tông chủ!".
Tà Vô Nguyệt hài lòng gật đầu, nhưng khi hắn nhìn về phía kia, Trác Phàm lại vẫn đang coi cây chổi như đại đao mà vung vẩy, đùa nghịch, rồi chợt hạ chổi, uy phong lẫm liệt, ôm quyền hét lớn: "Tại hạ đệ tử tạp dịch phòng, Trác Phàm, tham kiến tông chủ!"
Tà Vô Nguyệt cứng đờ mặt, nhìn Trác Phàm cầm cây chổi đứng thẳng người, vậy mà rất là anh tuấn uy vũ bất phàm, nào có dáng dấp cấp dưới tham kiến cấp trên.
ai, tiểu tử này a, ngày bình thường tùy tiện, không tuân theo lễ giáo thì thôi. Bây giờ rõ như ban ngày, trước mắt bao người, ngươi biểu hiện như vậy là muốn làm gì, thị uy với người tông chủ này sao?
Hừ, thật sự là bên ngoài xưng vương xưng bá quen, sung quân ngươi đến tạp dịch phòng lâu như vậy, cũng không thu lại chút dã tính!
Tà Vô Nguyệt hơi trầm lòng xuống, nhưng còn thật chẳng làm gì được Trác Phàm. Dù sao, hắn còn phải nhờ Trác Phàm chỉnh đốn tông môn đây!
Mà mọi người nghe Trác Phàm bẩm báo, liền giật mình, lần nữa về phía hắn, nhất là mấy người Thạch cung phụng cùng đại trưởng lão. Bọn họ dò xét không ngừng, phảng phất muốn xem thấu hắn.
Nguyên lai đây chính là người được tông chủ tìm được từ bên ngoài, đến cùng có chỗ gì hơn người, hôm nay chúng ta nhưng phải xem thật kỹ. . .
Ngược lại với các vị trưởng lão, cung phụng, lực chú ý đều đặt trên thân Trác Phàm, năm đệ tử nội môn sắp bước vào hàng ngũ tinh anh thì lại dùng ánh mắt không thể tin nhìn chăm chú Nguyệt Nhi.
Đặc biệt là Nguyệt Linh, nhìn muội muội mình toàn thân tản ra cỗ khí chất âm lãnh, quả thực giống như chưa từng biết mình có người muội muội này, nàng triệt để ngây người.
Đây là Nguyệt Nhi muội muội của mình sao, làm sao nhìn thấy nàng, mình cảm giác như rơi xuống hầm băng, chỉ nhìn thôi, toàn thân đã rét run ?
Ba tháng này, Trác Phàm đã làm cái gì vậy?
Khuê Lang cũng ngây người, có điều, thứ hắn để ý không như Nguyệt Linh. Nguyệt Nhi lần này hiện thân, thứ khiến cho hắn kinh hãi nhất là tu vi tiểu nha đầu này, ba tháng trước Thiên Huyền sáu tầng, hôm nay lại đã là Thiên Huyền chín tầng cảnh!
Mà lại, cỗ sát khí nồng nặc ẩn mà không phát, đúng là làm cho Hắc Diện Diêm La hắn sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác uy hiếp!
"Trác quản gia, ngài đã làm gì nha đầu này vậy! Xem như Cương nhi lúc trước phục dụng Thông Thiên Đan, cũng chỉ tăng lên một cấp tu vi, nha đầu này mới ba tháng ngắn ngủi, liên tục vượt ba cấp, thật sự là quá khó tin!" Khuê Lang hơi run run, thì thào như nói mê.
Hồ Mị Nhi nghe thế thì hung hăng cắn môi, trong lòng không biết sao mà nổi lên cảm giác phẫn uất!
"Lớn mật, tiểu tạp dịch cũng dám đến nội môn thi đấu xem náo nhiệt, còn quấy rối võ đài, thực sự buồn cười!" Thạch cung phụng đột nhiên hét lớn, sau đó nhìn về phía Tà Vô Nguyệt nói: "Tông chủ, tạp dịch này phạm môn quy, xử trí như thế nào, xin ngài phân phó!"
Tà Vô Nguyệt cười lạnh. Hắn hiểu, Thạch cung phụng biết rõ Trác Phàm là người của hắn, còn cố ý gây chuyện để hắn xử trí, rõ ràng là có ý dò xét hắn. Nếu không, chỉ là một tên tạp dịch, hắn đường đường Nhị cung phụng chẳng lẽ còn không xử trí nổi, mà nhất định phải mời Tông chủ sao? Bình thường cứ gặp đại sự là chuyên quyền độc đoán, loại chuyện nhỏ nhặt này mới phiền hắn, thật là hay a!
Tà Vô Nguyệt thầm mắng, trên mặt tất nhiên không có vẻ giận dữ, mà chính là dị thường bình thản nhìn về phía hai người nói: "Trác Phàm, ngươi đã là tạp dịch, tới nơi này làm gì? Chỉ cần ngươi nói có lý, bản tông là người rộng lượng, đương nhiên sẽ không tính toán!"
Gương mặt Nhị cung phụng cùng chư vị trưởng lão cung phụng hung ác run rẩy, cùng trợn mắt trừng trừng.
Phàm là người Ma Sách Tông, người nào không biết vị tông chủ này bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Hôm nay thế mà tự xưng là người rộng lượng, thật sự là chuyện cười.
Có điều, do việc có kì quái, những cung phụng trưởng lão không biết chút nào cũng coi như nhìn ra, đệ tử tạp dịch này, nhất định có quan hệ gì với tông chủ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Phàm càng nhiều thêm sự mập mờ cùng tò mò.
Trác Phàm biết Tà Vô Nguyệt đang cho hắn lối thoát, liền ôm quyền, cất cao giọng nói: "Khởi bẩm tông chủ, ta hạ chỉ là một đệ tử tạp dịch mà thôi, lần này đến đây là tới. . . Quét dọn vệ sinh, đúng rồi, chính là quét dọn vệ sinh. Nhưng mà, hình như không đúng lúc a, ha ha ha. . ."
Quét dọn vệ sinh? Hôm nay nhiều người như vậy, ngươi quét dọn cái quỷ gì?
Thạch cung phụng cười lạnh liên tục, trách mắng: "Hồ ngôn loạn ngữ, hôm nay nội môn thi đấu, đệ tử tạp dịch nào có tư cách đến? Ngươi nói xem, là ai kêu ngươi đến quét dọn? Nếu nói không nên lời, hừ hừ hừ. . ."
"Ách, đương nhiên là trên nói, kêu ta ngày Đinh Mão tới đây quét dọn!".
Hắn không nói ra là cụ thể người nào, nếu không đúng, không phải tự đặt mình vào thế khó? Tà Vô Nguyệt cũng hiểu là hắn đang kéo dài thời gian, bèn giành lời: "Vậy ngươi nhớ lầm rồi, hôm nay là ngày ất bính!"
"A. . . Thì ra là thế, vậy chắc là ta nhớ lầm, xin lỗi, bái bai!" Trác Phàm phất phất tay, lập tức muốn chuồn mất.
Thạch cung phụng sững sờ. Hắc, tiểu tử này thực sự ngưu bức, không hổ là có tông chủ làm chỗ dựa. Nơi này toàn là cung phụng trưởng lão, bao quát tông chủ, chưa ai cho hắn đi, hắn thế đi là đi, hoàn toàn không coi mọi người ra gì a!
Thạch cung phụng chợt hét lớn: "Đứng lại, nơi này là Ma Sách Tông, không phải chỗ cho ngươi làm càn. Mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, sau lưng có ai bảo bọc, phạm tông quy, đều phải xử theo quy!"
Nghe vậy, Trác Phàm liền dừng chân lại.
Thạch cung phụng cười lạnh, sau đó hướng sang Tà Vô Nguyệt khom người cúi đầu, cười tà nói: "Tông chủ, nội môn cùng ngoại môn thi đấu, đệ tử tạp dịch đều không được đến. Bây giờ tiểu tử này phạm tông quy, phải xử trí như thế nào, còn xin chỉ thị!"
Thạch cung phụng nói xong, liền khiêu khích nhìn thẳng Tà Vô Nguyệt.
Hắn rất rõ ràng, Tà Vô Nguyệt đưa Trác Phàm tới, tất có tác dụng lớn, tuy không biết cụ thể vì sao, nhưng nhanh chóng diệt đi, chắc chắn là vô cùng tốt.
Tà Vô Nguyệt không đáp lời, mà chính là nhìn đám người phía dưới, cất cao giọng nói: "Hôm nay trưởng lão phụ trách thủ vệ là ai?"
"Khởi bẩm tông chủ, chính là lão phu!" Một lão giả tóc trắng xoá bước lên phía trước một bước, khom người bẩm báo!
Đùng!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, tên lão giả kia bay ngược ra sau, phun máu ầm ầm, trên thân không còn chút sinh cơ.
"Tông chủ, ngài. . ." Thạch cung phụng giật mình.
Tà Vô Nguyệt cười lạnh một tiếng, mặt không biểu tình, thản nhiên nói: "Đệ tử tạp dịch kia nhớ lầm thời gian đến quét dọn vệ sinh, xem như vô ý. Nhưng kẻ thả rông cho hắn vào tới tận đây, lại chính là tội thất trách, theo tông quy nên giết!"
"Hôm nay có bao nhiêu chấp sự cùng trưởng lão phụ trách công tác thủ vệ?" Trong mắt Tà Vô Nguyệt trần trụi lóe lên sát ý, liếc mắt nhìn qua tất cả mọi người.
Phàm là người bị hắn nhìn đến, cho dù không quan hệ việc hôm nay, cũng không nhịn được mà toàn thân run rẩy lên, thật giống như bị độc xà để mắt tới.
Sau cùng, Tà Vô Nguyệt nhìn về phía Thạch cung phụng, cười tà: "Thế nào, còn muốn truy cứu tiếp không?"
Thạch cung phụng trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng hung hăng cắn môi, chỉ đành khom người nói, "Tông chủ nhân nghĩa, chuyện này chỉ do chút sơ suất nhỏ, mong tông chủ giơ cao đánh khẽ!"
Tà Vô Nguyệt, xem như ngươi lợi hại!
Tà Vô Nguyệt lập tức đắc ý, xa xa cùng Trác Phàm liếc nhau, hai người đều ngầm hiểu cười u ám. . .