"Phản phản, con mẹ nó phản hết rồi!"
Một một đình viện vắng vẻ, Thạch cung phụng đang ngồi tĩnh toạ, lại chợt nghe thấy một tiếng quát, liền mở mắt, thấy nhị trưởng lão tức hổn hển đi tới, trong mắt hừng hực thiêu đốt lửa giận.
Lão dâm côn hôm nay làm sao vậy, ngày bình thường không phải chết ngợp trong son phấn nữ sắc à, hôm nay làm sao lại phát khí lớn như vậy?
Thạch cung phụng xùy cười: "Nhị trưởng lão, hôm nay tạch lô à?"
"Ách, Thạch cung phụng, ngươi tuyệt đối nghĩ linh tinh, nghiêm túc đấy, chuyện này thực sự quá đáng giận!"
Nhị trưởng lão hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, nhưng vẫn giọng căm hận nói: "Hừ, chính là mấy bé sugarbaby của ta, hôm nay thế mà toàn thể thỉnh cầu muốn tới tạp dịch phòng, không ở lại chỗ ta nữa, ngươi nói xem có đáng giận không? Lúc trước, lão phu phá lệ thu các nàng làm đồ đệ, các nàng mới có tư cách tiến vào nội môn này, Bây giờ thế mà muốn đi hết!"
"Tạp dịch phòng?" Thạch cung phụng khẽ híp mắt, nghi hoặc hỏi: "Các nàng có bệnh sao, sao lại muốn đi tạp dịch phòng? Dù muốn nũng nịu với ngươi, cũng không nên như vậy a!"
"Không phải, Thạch cung phụng, có lẽ ngươi còn không biết, Bây giờ tạp dịch phòng. . ."
"Phản phản, mẹ nó phản hết rồi!"
Bất chợt, một thanh âm phẫn uất vang vọng bên tai hai người. Hai người giật mình, thấy một lão nhân vóc người khôi ngô lửa giận ngút trời đi tới.
Thạch cung phụng càng thấy bất ổn, vội vàng hỏi: "Thất trưởng lão, ngươi lại làm sao?"
"Còn có thể làm sao, còn không phải tạp dịch phòng à!" Thất trưởng lão nổi giận đùng đùng nói.
Nghe được lời này, nhị trưởng lão dường như tìm được tri âm, vội vã nói: "Thế nào, đệ tử của ngươi cũng kêu cha gọi mẹ đòi ngươi đến tạp dịch phòng?"
"Hừ hừ, yêu cầu? Nếu bọn chúng được như vậy thì còn đỡ! Nhắc đến đám nhãi con này, quả thật nên chết, tất cả bọn chúng đều muốn tới tạp dịch phòng, ngươi kêu ta làm sao bây giờ, biến thành trưởng lão duy nhất không có đệ tử kề bên sao? Mất mặt vl, ta đương nhiên cự tuyệt. Ai ngờ chúng nó còn ác hơn, phá phách cướp bóc đốt nhà trộm đan dược, cái gì cũng làm được, ta chỉ hơi mất tập trung một ngày, toàn bộ phủ đệ đều sắp bị bọn chúng lật tung lên. Mẹ nó kiếp trước làm gì nên tội a. Bây giờ ta giam tất cả bọn chúng lại, để bọn chúng thật tốt tự kiểm điểm, thật là tức chết lão phu!"
Thạch cung phụng nghe hai người chửi rủa, càng ngày càng kinh hãi, không thể tin nói:"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, làm sao các đệ tử giống như điên hết vậy?"
"Ây. . . Thạch cung phụng, ngươi còn không biết sao?" Hai người sững sờ, liếc nhìn nhau, rồi nhị trưởng lão thở dài nói: "Bây giờ tạp dịch phòng xuất hiện kỳ nhân, ma bảo đan dược cứ như đồ bỏ đi, ném hết ra ngoài cho mọi người, hcòn thành lập cái gì mà tinh anh tạp dịch phòng. Chỉ cần là đệ tử tạp dịch phòng, thông qua được khảo nghiệm của hắn, lập tức nhận được ma bảo đan dược r, tài nguyên tu luyện không ngừng, đãi ngộ này còn hơn cả đệ tử tinh anh. Bây giờ đệ tử toàn tông điên hết rồi, chen chúc đến đấy. Trận thế kia, mẹ nó còn náo nhiệt hơn cả nội môn thi đấu!"
Thạch cung phụng run run, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, trán nhăn lại, thì thào: "Lại là tạp dịch phòng, xem ra tông chủ đã động thủ, mà lại động tác lần này còn rất lớn a!"
"Tông chủ?" Hai người giật mình, sợ hãi kêu lên.
Thạch cung phụng gật đầu mười phần tự tin nói: "Không sai, nhất định là hắn. Nếu không, một tên tạp dịch phòng nho nhỏ, không có cao tầng chống đỡ, nào có năng lực lớn như vậy, làm cho toàn tông không được an bình. Chắc hẳn tông chủ là muốn bắt đầu từ đệ tử, lấy thấp đánh cao, cuối cùng đối phó chúng ta. Các ngươi lập tức truyền lệnh xuống, tổ chức hội nghị nội môn trưởng lão cung phụng. Ta muốn xem, vị tông chủ này đến cùng đang muốn làm gì!"
Hai người liền ôm quyền, gật đầu nói: "Vâng!"
Đùng đùng đùng!
Từng tiếng chuông vang lên, truyền khắp các ngõ ngách nội môn. Tất cả trưởng lão cung phụng nghe được liền vội vội vàng vàng đến đại điện nghị sự.
Tà Vô Nguyệt nhíu mày, đứng dậy đi đến, chỉ chốc lát sau đã đến, nơi đây đã tập trung đầy người!
"Là ai gõ chuông triệu tập hội nghị?" Tà Vô Nguyệt đi đến chủ vị, đồng thời lạnh giọng hỏi, "Nếu không phải có đại sự nguy cấp tông môn, chuông này chỉ có tông chủ mới được gõ. Các ngươi quên, hay thật sự có đại sự cần thương thảo?"
Thạch cung phụng đứng dậy, khom người cúi đầu, bình thản nói: "Khởi bẩm tông chủ, chuông là lão phu gõ, thật có việc quan hệ đại sư tông môn cần kịp thời thương thảo, không thể trì hoãn!"
"Há, chuyện gì mà vội vàng như thế, có ngoại môn tấn công tới sao?".
"Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, ngoại môn công tới cũng không sao cả, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, trên dưới một lòng, ngoại nhân muốn diệt Ma Sách Tông chúng ta không phải chuyện dễ. Chỉ sợ nội bộ xuất hiện vấn đề, nhiễu đến tông môn không yên, tự hủy trường thành a!"
"Đã xảy ra chuyện gì mà nghiêm trọng như thế cơ?" Tà Vô Nguyệt bật cười một tiếng, sâu xa nói.
Thạch cung phụng nghiêm mặt, cất cao giọng nói: "Các vị trưởng lão cung phụng, gần đây môn hạ đệ tử của chư vị phải chăng có nhiều kỳ quặc, ồn ào trách móc muốn tới tạp dịch phòng đúng không?"
Vừa dứt lời, một lão nhân trên 80 tuổi đau lòng nhức óc nói: "Đúng vậy a, môn hạ lão phu đã đi hết một nửa, lại tiếp tục như thế, đệ tử của lão phu sẽ chạy hết a!"
Một người khác lại khinh bỉ nói: "Ngươi ngốc a, ngươi không đáp ứng không phải là được sao?"
"Ngươi mới ngốc, nếu ta không đáp ứng, đám ranh con này không chừng lại làm ra mấy chuyện ngỗ nghịch. Trước kia lão phu còn có thể lấy tạp dịch phòng đe dọa bọn chúng, giờ thì chúng nó còn ước gì được đi ngay lập tức."
"Đúng a đúng a, đám đệ tử của ta cũng làm phản hết rồi, lão phu thật sự không biết nên làm gì a!"
"Ai, Bây giờ tạp dịch phòng biến thành bánh trái thơm ngon, người nào cũng muốn đi gặm một miếng!"
. . .
Chỉ một thoáng, một đám người hối hả kêu lên, giống như gà trống xù lông!
Tà Vô Nguyệt thầm cười nhạo. Hắn để Trác Phàm sử xuất chiêu này có thể nói trọng quyền xuất kích, đúng là đã khiến những lão gia hỏa này không còn cách nào khác. Đoán chừng chẳng mấy chốc, có thể triệt để diệt sạch nội môn!
Thạch cung phụng vẫn sắc mặt bình thản, khom người cúi đầu: "Tông chủ, ngài thấy không, bây giờ tông môn thật không ra thể thống gì. Có câu, người thường đi chỗ cao. Bây giờ lại âm dương điên đảo, thiên địa đổi chỗ, biến thành người đi thấp chảy. Chuyện như vyaaj, nếu không tăng cường chỉnh đốn, chỉ sợ căn cơ của tông môn sẽ hủy hết!"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Tà Vô Nguyệt khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói.
"Xin tông chủ chỉnh đốn tạp dịch phòng, cho hủy tinh anh tạp dịch kia!"
"Xin tông chủ chỉnh đốn tông môn, chấn hưng tông quy!" Các trưởng lão cung phụng cũng khom người nói.
Tà Vô Nguyệt cười to lên: "Ha ha ha. . . hay cho chấn hưng tông quy ta, tạp dịch phòng là nơi tầng dưới chót nhất Ma Sách Tông ta, đời đời đều không người trông giữ, tự sanh tự diệt. Mà chỗ đó, Nếu có thể xuất hiện một người như vậy, hẳn là đại nhân tài, tựa như đại cung phụng. Mà lại, tông ta còn có quy củ, cho người mang tội một con đường sống, người nơi đó có công tích lớn, có thể trở thành trưởng lão, đây mới là truyền thống tông môn, tông quy của chúng ta."
"Nếu hạ thủ với tạp dịch phòng, có khác nào đuổi tận giết tuyệt, chính là tội quên nguồn quên gốc!"
Tà Vô Nguyệt thình lình chụp mũ xuống, nhất thời làm cho tất cả mọi người rùng mình, không dám gào to nữa.
Quên nguồn quên gốc, khi sư diệt tổ, ở đâu cũng là đại tội!
Ma, mặc dù không câu nệ luân lý, nhưng đã là tông môn, nhất định phải có quy củ, nếu không thì loạn!
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấy tông chủ thái độ như thế, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Rất rõ ràng, tông chủ chẳng những không ủng hộ bọn họ hạ thủ tạp dịch phòng, còn có ý bao che. Nếu bọn họ còn khăng khăng làm theo ý mình, rất có thể sẽ tự sa vào lưới mà bị luận tội.
Thạch cung phụng dường như sớm có chủ ý, sắc mặt không vui không buồn, trong mắt đầy vẻ thâm thúy.
"Còn nữa, vừa rồi Thạch cung phụng có một câu rất đúng, người thường đi chỗ cao! Bây giờ các ngươi ngay cả đệ tử mình đều không giữ được, vậy các ngươi có nghĩ tới hay không, thực ra chính các ngươi đã không đủ cao, ha ha ha ha. . ."
Cười xong, Tà Vô Nguyệt chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt chế diễu sải bước rời đi, để lại một đám trưởng lão cung phụng nín đến đỏ bừng mặt, không ngừng run rẩy...