Về sau, Trác Phàm với ba vị cung phụng dông dài thêm vài câu, bọn họ mới chịu rời đi,trước khi đi còn không quên nhắc nhở chuẩn bị cho bọn họ ba phần ma bảo.
Trác Phàm cạn lời, không phải đã nói là đùa sao, sao còn ưỡn nghiêm mặt nói muốn? phần của Tà Vô Nguyệt, ta còn không chuẩn bị cho hắn, huống chi là các ngươi, hừ!
Trác Phàm cũng dặn dò Bạch cung phụng: "Ta có việc gấp đi làm, hai ngày này nếu tiến hành tinh anh tuyển bạt, làm phiền các vị quan tâm."
"Trác quản gia yên tâm, bây giờ chúng ta là trưởng lão tạp dịch phòng, nhất định sẽ tận tâm tận lực!" Bạch cung phụng gật đầu nói.
Trác Phàm cuối cùng cảm thấy trọng trách trên vai có thể gỡ xuống, bây giờ người quản sự đã đầy đủ, hắn không cần quan tâm nữa.
Tự do rồi!
Trác Phàm hét lớn trong lòng, ngay sau đó biến mất, lát sau, hắn quay trở lại gian phòng tạp dịch phòng cũ nát. Nơi đó, Viên lão vẫn đang cần cù chăm chỉ, như thường ngày chiếu khán những đệ tử tạp dịch phòng nhưng không quyết định làm tinh anh tạp dịch phòng, đốc xúc bọn họ tu luyện.
Có lẽ trước kia, những đệ tử này sẽ xem thường tiểu lão đầu, chẳng phải lớn tuổi, ở đây lâu hơn sao, thực lực lại không lợi hại hơn chúng ta bao nhiêu, dựa vào cái gì hắn là quản sự? Nhưng bây giờ, mọi người đều biết hắn với Trác Phàm giao tình rất tốt, nên không dám không kính trọng.
Viên lão nhìn những đệ tử đang tĩnh tâm tĩnh toạ, giống như một vị lão nhân nhìn cháu mình: "Cách lần tu la tràng tiếp theo còn có hơn hai năm. Chỉ cần các ngươi gấp rút tu luyện, tiến vào tinh anh tạp dịch phòng, sẽ có thể triệt để thoát ly khổ hải."
Những đệ tử kia khẽ gật đầu, tất nhiên vẫn không mở mắt, tất cả đều thụ giáo!
Tâm cảnh của Viên lão, quả nhiên là đến trình độ giếng cổ không gợn sóng, siêu thoát ra khỏi trần thế, khiến hắn không thể không bội phục, hiện tại lão nhân này có hắn làm chỗ ngựa, bình thường, dù ít cũng sẽ có phần kiêu ngạo, cáo mượn oai hổ. Nhưng sự thực thì trên thân hắn lại không có loại khí tức này, vẫn như trước kia, thật sự đã sắp đạt tới phản phác quy chân chi cảnh.
Trác Phàm thề, tâm cảnh bực này, dù trước kia hắn gặp qua rất nhiều cao thủ, đều không có người nào có thể đạt đến. Có thể nói, Viên lão chỉ là căn cơ không tốt, tu luyện chậm trễ, nếu không, nhất định có một phen đại thành tựu.
Hắn kiếp trước tuy là Ma Hoàng, nhưng kinh lịch đơn điệu, cơ bản chỉ sống trong hoàn cảnh chém chém giết giết, rất ít trải nghiệm nhân gian bách thái. Cho nên đừng nói là Đế cấp, dù hắn là Thánh Giả, cũng không thể lĩnh ngộ đột phá.
Lúc trước hắn có được Cửu U Bí Lục, thiết nghĩ là cơ hội tốt để đột phá. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lần này trọng sinh mới chính là cơ hội, cơ hội àm lão Thiên cho hắn đi lại con đường ma đạo, nhưng là con đường ma đạo không như trước kia. . .
"A, Trác quản gia, sao ngươi đến mà không nói một tiếng?"
Trác Phàm giật mình tỉnh lại, thấy Viên lão vẫn như lúc trước, khi thấy hắn, vẫn chậm chạm chạy đến bên cạnh hắn, cười nịnh nọt.
Chỉ là, vào giờ khắc này, Trác Phàm nhìn nụ cười quen thuộc, lại càng nhìn ra rất nhiều trí tuệ.
Tiểu nhân vật cũng có sinh tồn chi đạo của tiểu nhân vật, trước kia hắn sẽ sinh ra vẻ khinh bỉ, còn bây giờ chỉ có sự thấu hiểu.
Trác Phàm đặt tay lên trái tim, cười nhạt nói: "Viên lão, ta cảm thấy mình muốn đột phá, có thể tìm cho ta một nơi yên tĩnh sẽ không bị quấy rầy được không?"
"A, trước kia không phải ngươi thường xuyên đột phá sao, làm sao lần này lại trịnh trọng như vậy?" Viên lão sững sờ nói.
"Lần này khác trước, ta cảm thấy lần này sẽ là một lần đột phá bay vọt, nếu không thể trịnh trọng chuẩn bị, sợ rằng sẽ lưu lại tiếc nuối cả đời!"
Nhìn ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của Trác Phàm, Viên lão không khỏi nghiêm túc thốt lên, "Cái gì? Như thế đúng là không thể tùy tiện coi thường, cảnh cáo đến từ đáy lòng như vậy, lần này đột phá nhất định không phải tầm thường!"
Rồi sau đó lại nghi ngờ nói: "Chuyện quan trnjg như vậy, sao ngươi còn bình tĩnh thế, lão phu còn đang cuống cuồng thay ngươi đây!"
"Ha ha ha. . .mặc kệ quan trọng thế nào, ta dốc hết toàn lực là được, thành bại hay không đều không để ý, lo lắng suông cũng vô dụng, lo lắng thậm chí có thể sẽ hại ta, tất cả làm hết sức mình, nghe thiên mệnh a, tùy ý mà động, tùy tâm mà đi!"
Viên lão hơi mở to mắt nhìn kỹ lại Trác Phàm, đồng thời âm thầm gật đầu.
Tiểu tử này lại đã đạt đến cấp độ tiến thối tùy tâm, vậy là tâm cảnh rất thanh thản, đã không thể nào lại sinh ra tâm ma. Vậy tốt rồi, tuy nói lần này đột phá lại xuất hiện cảnh cáo đến từ đáy lòng, xác thực phiền phức, nhưng chắc hẳn không có vấn đề!
Nghĩ tới đây, Viên lão nở một nụ cười tự đắc nói: "Trác quản gia, ngươi tìm đúng người rồi đấy, toàn bộ Ma Sách Tông, lão hủ sống lâu, có nhiều nơi tĩnh lặng, dù là tông chủ trưởng lão cũng không biết, chỉ có lão hủ biết, ngươi đi theo ta!"
Nói rồi, Viên lão đi vào khu rừng, Trác Phàm vội vàng đuổi theo, nửa canh giờ sau, hai người dừng lại trước một sơn động tối như mực, Viên lão cười nói: "Trác quản gia, nơi này là chỗ hẻo lánh nhất của tông môn, tuyệt đối không có người dám đến quấy rầy ngươi tu luyện!"
Trác Phàm nhíu mày nói: "Cái gì, nhưng sao ta cứ cảm thấy chỗ này không mấy vắng vẻ a!"
Tuy nói vậy, Trác Phàm vẫn từ từ đi vào bên trong, thấy bên trong bày một giường đá, bên cạnh còn có bàn ghế gỗ, rất là chỉnh tề, có dạ minh châu chiếu sáng, rõ ràng là có người ở, liền nghi nói: "Nơi này. . . Là chỗ tu luyện của người khác?"
Viên lão gật đầu: "Đúng vậy a, nhưng người này đã vì tông môn mà hy sinh thân mình, chính là luyện đan sư mà ta thường xuyên đề cập với ngươi. Hắn thích thanh tịnh, không muốn đến nội môn đi, nên đến chỗ này khai mở một sơn động làm nơi tu luyện. Nơi này, tuyệt không có người nào khác biết, tuyệt đối an toàn."
Nhưng nơi này chỉnh tề như thế, rõ ràng là có người thường ở mà?" Trác Phàm vẫn nghi ngờ nói.
"Nơi này nào có ai, chỉ là tiểu lão nhân cảm niệm hắn, thường xuyên tới đây quét dọn một phen thôi, ngươi an tâm chuẩn bị đột phá đi."
"Thế nhưng. . ."
"Chẳng lẽ ngươi còn chưa tin lão phu sao? Nơi này tuyệt đối an toàn, ngươi cứ ở lại chỗ này đi, ta ra ngoài giúp ngươi mở thủ hộ đại trận, nhất định sẽ không có người quấy rầy ngươi!"
Có vẻ là sợ hắn lại hỏi nhiều, tiểu lão đầu nhanh như chớp chạy đi, để lại Trác Phàm vẫn còn đầy lo lắng ngó nhìn bốn phía, vạn nhất đang lúc đột phá ngàn cân treo sợi tóc, nguyên chủ trở về, chẳng phải phiền phức?
Không được, còn phải hỏi cho rõ ràng mới được!
Nhưng hắn vừa mới ra khỏi sơn động, thì ông một tiếng vang nhỏ, sơn động biến hóa một trận, nổi lên tầng tầng lục sắc quang mang.
Trác Phàm kinh hãi, quay đầu nhìn bốn phía, hắn biết đây là kết giới vừa được khởi động. Mà đây không phải kết giới dùng linh thạch bố trí, đây là thần hồn kết giới, Kết giới do cao thủ Hóa Hư cảnh liên hợp tạo thành!
Đây là có chuyện gì, Hóa Hư cảnh vậy mà liên hợp vây hắn?
Giọng Viên lão chợt vang lên: "Trác quản gia, đến đâu thì hay đến đó, ngươi an tâm đột phá, sẽ không có ai quấy rầy, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin lão hủ sao?"
Trác Phàm khẽ run run, lần nữa nhìn thần hồn kết giới, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu đây là trận pháp, hắn còn có thể suy nghĩ xem mắt trận nằm ở nơi nào, có thể phá trận ra ngoài. Nhưng đã có Hóa Hư cảnh liên hợp vây khốn hắn, hắn chắc chắn không thoát nổi rồi. Trừ phi hắn có thực lực trên cả bọn họ, nhưng bây giờ, đây rất hiển nhiên là điều không có khả năng!
Không có cách nào, Trác Phàm đành phải đánh cược một phen, tạm thời lựa chọn tin tưởng Viên lão!
"Làm hết sức mình, nghe Thiên Mệnh. Viên lão, đừng phụ lòng tín nhiệm của ta!" Trác Phàm hô to một tiếng, rồi quay người trở lại trong động.
Bên ngoài kết giới, Viên lão khẽ run run ria mép, rồi bật cười lắc đầu, ngay sau đó, ánh mắt lão chợt trở nên cực kì khác thường, phát ra uy nghiêm không ai bì nổi, thản nhiên nói: "Các ngươi trong coi chỗ này, chớ để người khác quấy rầy đứa nhỏ này, cho dù là tông chủ cũng không được!"
"Vâng!" Một tiếng hét già nua vang lên, trong rừng cây chung quanh kết giới, một cơn sóng chấn động, rồi rất nhanh lại biến mất!
Một nơi khác, tại đại điện tông chủ, Minh Phủ Tam Sát cùng Tà Vô Nguyệt đang thương lượng khi nào tiến hành tuyển bạt tinh anh, bất chợt cảm thấy một cỗ cường đại năng lượng phóng tới, liền giật mình ra bên ngoài.
Thấy nơi xa, trong một khu rừng rậm rạp, năm đạo quang trụ xanh đậm dâng lên tận trời, ngay sau đó lại biến mất, giữa từng trận ba động dập dờn, mảnh rừng rậm biến mất một mảng lớn.
Dương Sát cả kinh kêu lên: "Đây. . . đây. . . Đây không phải là. . ."
"Khô Vinh kết giới!" Âm Sát nói.
"Đại cung phụng. . ." Tà Vô Nguyệt thốt lên.
"Hửm. . ." một chỗ trên đỉnh núi nội môn, Thạch cung phụng cũng nhìn nơi dị tượng phát ra. . .