Hô hô hô. . .
Trong sơn động tĩnh mịch, vô số ngọn lửa màu xanh lóe lên, Trác Phàm tĩnh tâm xếp bằng trên giường đá, nội tâm yên tĩnh.
Rõ ràng không biết Hóa Hư cao thủ bố trận bên ngoài là ai, lẽ ra nên sầu lo mới đúng, nhưng hắn lại dường như không quan tâm chút nào, vẫn tĩnh tâm tu luyện.
Dù sao mặc kệ bên ngoài người là người nào, đối với hắn là thiện hay ác, hắn đều đánh không lại, không bằng thích ứng trong mọi tình cảnh thì càng tốt hơn, trước tiên cứ phải đối mặt vấn đề của mình đã.
Lần này đột phá đã có cảm giác manh nha từ mấy ngày trước, mà lại còn có báo động trước từ tận đáy lòng, tất nhiên không thể coi thường. Trác Phàm phỏng đoán, đại khái là những ngày qua, hắn luôn luyện thần, cường độ nguyên thần nâng lên cấp độ cực cao, đồng thời tâm cảnh được phát triển lớn, lại thêm hôm đó hắn bị Thạch cung phụng thần hồn uy áp, nên cơ hội đột phá mới tới.
Nếu vậy, lần này đột phá tất nhiên là do nguyên thần gây nên, tâm cảnh làm nền, dấu hiệu một hơi đột phá Thần Chiếu cảnh.
Không có bất kỳ đan dược gì phụ trợ, vậy mà có thể liên tục vượt hai cấp, từ Thiên Huyền bát trọng cảnh thẳng tới Thần Chiếu, chỉ có thể nói rõ thành quả luyện thần xác thực rõ rệt, Thanh Viêm đúng như lời Côn Bằng nói, chính là chí bảo luyện thần!
Có được sự đảm bảo này, Trác Phàm mới dám cảm thấy vui vẻ, tuy hắn vẫn cứ hoài nghi mục đích của Côn Bằng, nhưng ít ra, Côn Bằng thật sự cho hắn chỗ tốt!
Ba!
Đột nhiên, một tiếng thanh âm thanh thúy vang lên trong đầu, Trác Phàm khẽ giật mình, nhưng còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, ngọn lửa trên đầu của hắn đã kịch liệt bốc cháy lên. Ngay sau đó, cuồn cuộn lực lượng nguyên thần không biết từ đâu bốc lên trong đầu hắn, giống như giang hải vỡ đê, không gì có thể ngăn cản!
Trác Phàm đại hỉ, đây quả nhiên như hắn sở liệu, thật sự là dấu hiệu đột phá Thần Chiếu cảnh. Cường độ nguyên thần của hắn từ lâu đã đạt đến Thần Chiếu cảnh đỉnh phong, lần này lại đột phá, lực lượng nguyên thần càng tăng kinh khủng. Hắn quả thực không dám suy nghĩ, sau khi đột phá, cường độ nguyên thần sẽ mạnh đến tình trạng nào.
Cuồn cuộn lực lượng nguyên thần cường hãn rất nhanh tràn ngập đầu óc hắn, đồng thời còn không ngừng tăng lên, như muốn xông ra khỏi đầu hắn. Hắn cảm thấy đầu óc trướng lên, tựa như muốn nổ tung!
Hắn vẫn cắn răng kiên trì, nghĩ cách khống chế những lực lượng nguyên thần này, không để cho chúng tiếp tục tăng trưởng. Nhưng vô dụng, lực lượng nguyên thần đã không có khống chế nổi.
Cuồn cuộn khí thế cường hãn không bị khống chế tiêu tán ra, giường đá dưới mông hắn bị áp lực biến thành bụi phấn, những bàn ghế gỗ xung quanh cũng không thoát khỏi hiểm cảnh.
Cả sơn động tràn ngập một cỗ uy áp nồng đậm tan không! Trác Phàm bảo trì tâm cảnh, suy tư biện pháp. Sớm biết khi đột phá Thần Chiếu cảnh, lực lượng nguyên thần đã phát ra là không thể ngăn cản đến mức đó, hắn sẽ bớt dùng Thanh Viêm luyện thần.
Lực lượng nguyên thần của Thần Chiếu cảnh đỉnh phong, gấp bội nữa, vậy cái đầu nhỏ bé này không nổ mới là lạ. . .
Đột nhiên, Trác Phàm nghĩ đến một việc, phải rồi, sau Thần Chiếu không phải Hóa Hư sao? Nhiều lực lượng nguyên thần như vậy, sao mình không ngưng tụ thần hồn a!
Nghĩ là làm, Trác Phàm vội vàng vận chuyển công pháp, khống chế những lực lượng nguyên thần rời rạc, bắt đầu ngưng tụ. Đồng thời ý niệm tụ tập trong nguyên thần, bắt đầu ngưng tụ thần hồn.
Còn chưa đột phá Thần Chiếu cảnh đã muốn ngưng tụ thần hồn, chuyện này mà truyền đi, chắc chắn sẽ không ai tin tưởng. Chỉ riêng chuyện Thiên Huyền cảnh đã có lực lượng nguyên thần của Thần Chiếu đỉnh phong, đã chẳng có mấy ai tin?
Thần hồn là cấp độ cực độ cường hãn của nguyên thần, ngưng tụ lực lượng nguyên thần càng mạnh, hắn cần gì phải câu nệ tu vi đẳng cấp bình thường? Huống hồ, hắn cũng không thể không làm như vậy, nếu không, lượng nguyên thần cường hãn đến không tưởng nổi này sẽ khiến đầu hẳn nổ tung mất!
Trác Phàm hung hăng cắn răng, liều mạng áp súc lực lượng nguyên thần. Còn việc về sau nó hóa thành loại hình thái nào, vậy thì do công pháp quyết định.
Hống hống hống. . .
Bất chợt, từng tiếng Long ngâm gào thét trong cơ thể hắn.
Phải rồi, hắn còn có chín địa mạch long hồn, lẽ ra muốn chờ có đủ mười con, hoàn thành Thập Long Khai Thiên, mở mang kiến thức cửu thiên long khí là cái gì, ngưng tụ thành Thiên Long Hồn lại cái gì. Nhưng bây giờ thì không được rồi, tên đã trên dây, không phát không được.
Đã không ngưng tụ thành Thiên Long Hồn, vậy đành ngưng tụ Địa Long Hồn a.
Trác Phàm vội vàng điều động long hồn, dung nhập vào trong lực lượng nguyên thần. Chín địa mạch long hồn long ngâm vang vọng sơn động, sơn động rung động như sắp sụp đổ xuống, theo đó, long hồn cùng lực lượng nguyên thần không ngừng được đè ép, hợp nhất với nhau, rất nhanh sẽ hình thành một long hồn chân chính.
Áp lực Trác Phàm giảm thiếu đi không ít, đồng thời hắn cảm thấy khí thế của hắn đang từng bước tăng lên, tới gần cảnh giới Hóa Hư.
Nhưng lại xảy ra dị biến, khi chín địa long sắp tan vào nhau, từ trong Lôi Linh Giới lại phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên.
Chín địa long quẫy đuôi, lại phân tán ra, không còn dung hợp.
Trác Phàm ngạc nhiên không thôi, nhìn vào giới chỉ, mình từ khi nào có cất giữ một con long hồn nữa?
Trác Phàm kiểm tra Lôi linh giới, lại phát hiện, nơi phát ra tiếng long ngâm chính là từ cây trường đao mà Độc Cô Chiến Thiên giao cho hắn trước khi chết, Cầu Long Trảm Nguyệt đao!
Hống hống hống. . .
Lại từng tiếng cự long tê minh, trường đao chớp động lên ánh sáng màu vàng, long ảnh của một con cự long nổi lên trên thân đao, muốn xông ra ngoài, lại không đủ sức, chỉ có thể gào rú.
Ngoại giới, cửu long thần hồn giống như đáp lại nó, cũng gào rú liên tục!
"Long hồn thứ mười, không ngờ cũng trên tay ta, thật là trời giúp ta. Độc Cô lão nguyên soái, cảm tạ ngài, hahahahah."
Trác Phàm hưng phấn không thôi, vậy là, hắn đã có thể thử thập long khai thiên!
Bạch!
Trác Phàm giơ cao thanh trường đao lên, cười lớn một tiếng, kêu lớn: "Long hồn quy vị, Thập Long Khai Thiên. Cửu thiên long khí, hóa thân Thiên Long. Quy thuận thân ta, Thiên Long Hồn tụ!"
Rống!
Ánh vàng trên đao đại phóng, Long ảnh xông thẳng lên trời, bay thẳng đến chỗ cửu long thần hồn, chúng như biết vui mừng mà tê minh liên tục. Ngay sau đó, mười long hồn làm thành một vòng, đầu đuôi dính vào nhau, hình thành một vòng bay vút lên. Sau đó, ông một tiếng, không gian ba động, vòng tròn nổi lên bạch quang loá mắt, khiến hai mắt Trác Phàm không mở ra nổi.
Sau một khắc, ầm một tiếng nổ vang dưới, bạch quang xông phá sơn động, bay thẳng lên chín tầng trời.
Long ngâm mang theo tâm tình vui mừng, lại mang theo ánh sáng bảy màu chậm rãi đáp xuống, dần dần dung nhập nguyên thần Trác Phàm.
Trác Phàm liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. Nhưng hắn còn chưa hưởng thụ được bao lâu, một cỗ uy áp từ cửu thiên, mang theo tiếng long ngâm càng thêm kéo dài nện xuống hắn.
Như thiên địa sụp đổ, Trác Phàm ư phun ra một ngụm máu tươi, trong đầu nổ vang tiếng long ngâm. Sau đó khí thế cường hãn hóa thành từng con cự long xông loạn trong nguyên thần, tựa như rồng vào biển rộng, hết sức vui mừng.
Trác Phàm chỉ cảm thấy đầu óc như sắp bị xoắn nát, đau đớn khó nhịn, nhưng hắn vẫn cố nén, liều mạng áp súc nguyên thần. Nhưng những cự long quá cường đại, hắn cố gắng thế nào đều không thể chiếm được thượng phong.
Một nơi khác, một chỗ hỏa diễm lượn lờ, bên trong một không gian đầy tử lôi tàn phá bừa bãi, một cự đồng đen kịt, to như ngọn núi chợt mở ra, nó nhìn nơi xa, phát ra tiếng cười lạnh: "Hừ hừ hừ. . . Lại có nhân loại thử dẫn long khí của ta!"
"Sư phụ, trong nhân loại có kỳ nhân, chí ít Song Long Chí Tôn thành công ngưng tụ Thiên Long Hồn!" Lúc này, một giọng nói trẻ tuổi vang lên.
"Ngưng tụ ta long hồn, đối với nhân loại các ngươi, chính là cược mạng. Mà lại, nếu không phải lão phu bị nhốt, các ngươi lấy đâu ra tư cách này!"
"Vâng, sư phụ, nhưng đã nguy hiểm như vậy, đồ nhi vẫn còn phải làm thế sao?"
"Nói nhảm, có lão phu, ngươi tất nhiên có thể thành công, những phàm phu tục tử há có thể so với ngươi? Mà việc lão phu cần ngươi làm, ngươi nhất định phải làm được, nếu không. . ."
"Sư phụ yên tâm, ta nào dám vi phạm ý chỉ của người? Chẳng lẽ ta không sợ sư phụ ta đốt thành tro bụi sao?" Người kia vội vã thể hiện quyết tâm.
"Ngươi không có lá gan này, nếu không, dù ngươi có chạy đến Thánh Vực, lão phu dù có bỏ đi thành tựu cả đời, dù có nguy hiểm bị tên kia phát hiện, cũng phải chém ngươi thành muôn mảnh."
"Được rồi, chuẩn bị tốt mười con địa mạch cá chạch kia chưa?"
"Sư phụ, là địa mạch long hồn!"
"Trong mắt lão tử, bọn chúng chỉ là mấy con cá chạch, nào xứng với chữ Long!"
"há há, tốt a. . ." Trong bóng tối vang lên tiếng cười khổ của thanh niên, ngay đó là tiếng long ngâm vang lên. . .