Đại Quốc Tặc

Chương 149

Trong phòng nhà trọ,hóa trang tùy tùng,một người trung niên thân thể cường tráng có hàm râu quai nón,sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh đã đi xa mới cười cười mở miệng nói,

- Tiểu thiếu gia,ván cuối cùng ngài làm thế nào ném ra ba nút sáu?

Giang Long nhún vai,

- Vận may quá vượng.

Thật đúng là không ngờ,thuận tay quăng ra mà thôi.

Hơn nữa may là Giang Long cẩn thận,tự mình mở hé ra xem trước,sau đó quăng xúc xắc đi,bằng không vốn sẵn kế hoạch thả dây dài câu cá lớn cũng sẽ bị tai nạn không ngờ này làm rối loạn.

- Ha ha.

Tùy tùng ngửa mặt lên trời cười to một trận sang sảng.

Không ngoài dự tính của Hồ Đức Thâm,chạng vạng ngày hôm sau lúc nhìn thấy thanh niên dị tộc,chỉ thấy thanh niên dị tộc ánh mắt dị thường tối tăm,khuôn mặt u ám.

Cũng phải,dù đổi lại là bất cứ ai,ngày hôm trước thua khoảng chừng một vạn lượng bạc,nghĩ đến cũng sẽ là tuyệt đối không vui vẻ gì.

- Cáp Luân Vương tử chào ngài.

Vừa vào cửa,Sài Thế Ninh đã liên tục chắp tay chào hỏi.

Hồ Đức Thâm cũng cười theo.

- Hừ!

Thanh niên dị tộc chỉ hừ lạnh một tiếng,ko để vào đầu.

Thể hiện ra tâm trạng thật sự không tốt của hắn,chán không thèm nói chuyện với Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh rồi.

Tùy tùng thấy thanh niên dị tộc vẫy vẫy tay,sắc mặt do dự,nhưng hình như lại nhớ ra điều gì đó,cho nên cuối cùng vẫn đem ba bộ đổ cụ bày lên trên mặt bàn.

- Bắt đầu!

Hôm nay ván đầu tiên,đã khiến cho thanh niên dị tộc nổi giận.

Mặc dù là sau khi ném xong đếm điểm,hắn mới nói so lớn hay nhỏ,nhưng hắn lại ném được số điểm ở giữa.

So lớn Sài Thế Ninh thắng,so nhỏ lại là Hồ Đức Thâm thắng.

Nhìn bộ dạng phát hỏa của thanh niên dị tộc,Sài Thế Ninh và Hồ Đức Thâm nhìn nhau,chớp chớp mắt,tất nhiên là hai người trước khi đến,đã thương lượng tốt rồi.

Ngoại trừ không cho thanh niên dị tộc chơi xấu thắng tiền ra,cũng là muốn chọc giận thanh niên dị tộc.

Người tức giận,sẽ mất đi lý trí.

Kế tiếp,thái độ của thanh niên dị tộc đúng như Hồ Đức Thâm nghĩ,chỉ cần thua một ván,sẽ nổi điên.

Hơn nữa thanh niên dị tộc hôm nay vận may cũng là xấu vô cùng.

Nếu không phải sợ thanh niên dị tộc thua suốt,sẽ phát hỏa mà tàn cuộc,Hồ Đức Thâm một ván cũng sẽ không cho thanh niên dị tộc thắng.

Hôm nay canh bạc hoàn toàn là dựa theo kịch bản mà Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh đã thương lượng để diễn đấy.

Trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thanh niên dị tộc rít gào như sấm.

Ngân phiếu trước mặt Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh hai người,càng ngày càng dầy.

Sau nửa canh giờ,Hồ Đức Thâm ước chừng thắng một vạn lượng,còn Sài Thế Ninh thì thắng tám ngàn lượng.

Nhìn thấy Sài Thế Ninh thắng càng ngày càng nhiều,trong lòng Hồ Đức Thâm lo lắng,liền đem tiền đặt cược càng đặt càng lớn.

Gã cũng không muốn cùng Sài Thế Ninh chia đều bạc của thanh niên dị tộc.

Hận là không thể thắng toàn bộ một trăm vạn lượng bạc của thanh niên dị tộc vào tay mình.

Sài Thế Ninh dường như cũng cảm thấy thế,nên bắt đầu tăng lớn tiền đặt cược,muốn cùng Hồ Đức Thâm giành bạc thắng.

- Ván này ta đặt một ngàn lượng!

Hồ Đức Thâm hô.

Sài Thế Ninh lập tức không phục đặt theo,

- Ta cũng đặt một ngàn lượng!

- Ván này ta đặt một ngàn một trăm lượng!

- Ta đặt một ngàn hai trăm lượng!

...

Tiền đặt cược càng ngày càng nhiều,cuối cùng một ván đã tăng tới một ngàn năm trăm lượng,hai người không dám tăng thêm nữa.

Bằng không dọa cho thanh niên dị tộc sợ,từ trong sự giận dữ tỉnh lại,vậy thì canh bạc hôm nay phải giải tán rồi.

- Mới có một ngàn năm trăm lượng? Lá gan của các ngươi cũng nhỏ quá đi?

Đột nhiên,thanh niên dị tộc đứng lên,nổi giận một trận xé toạc vạt áo,cao cao xắn tay áo lên,mắt đỏ quạch rống lớn:

- Kế tiếp,để ta quy định tiền cược!

- Được.

Sài Thế Ninh lập tức đồng ý.

Hồ Đức Thâm đang có chút buồn bực vì không dám đặt nhiều tiền cược hơn nữa,nghe vậy tất nhiên cũng là gật đầu đồng ý,

- Không thành vấn đề!

- Hai ngàn lượng!

Thanh niên dị tộc rống to,đồng thời,cũng là cầm lấy ống trúc bắt đầu lắc mạnh.

Nhìn bộ dạng thanh niên dị tộc đã là có chút điên cuồng,Hồ Đức Thâm tâm trạng phấn khởi xúc động!

Chính là bộ dạng này!

Gã nhiều năm trà trộn trong các quán đánh bạc,gặp qua rất nhiều dân cờ bạc điên,chính là như vậy,cuối cùng thua thất bại thảm hại cửa nát nhà tan.

Lại thua ván nữa!

Một người hai ngàn lượng,hai người,kết thúc ván này,thanh niên dị tộc chính là thua mất bốn ngàn lượng bạc trắng bóng.

- Ta không tin không thắng được hai người các ngươi!

Thanh niên dị tộc lại rống lên giận dữ,

- Lần nữa,ván này so nhỏ,tiền đánh cược là hai ngàn hai trăm lượng!

Thua hết ván này đến ván khác,cho đến khi thua mất bốn vạn lượng,tùy tùng đứng bên cạnh không nhịn được mở miệng nói chen vào.

Lúc này mới khiến thanh niên dị tộc đã chìm vào ma chướng thoáng tỉnh lại một chút.

Kiểm lại một chút,biết được mình hôm nay ước chừng đã thua tận bốn vạn lượng bạc,thanh niên dị tộc cũng là không kìm nổi có phần kinh hãi.

Tuy nhiên vẫn là rất không cam lòng.

Muốn đem số bạc thua trận thắng lại.

- Hôm nay chơi tới đây thôi,ngày mai các ngươi tới nữa,nhớ là lúc đó mang nhiều bạc chút!

Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh sau khi đồng ý,lui về.

Những tùy tùng ở ngoài cửa canh gác đều là hung dữ trừng mắt nhìn hai người một cái,sau đó bước nhanh đi vào bên trong phòng,đóng sập cửa lại.

Hai người liếc nhìn nhau,dè dặt tiến đến gần,áp lỗ tai dán vào cửa trước.

Trong phòng tất cả tùy tùng đều quỳ rạp xuống đất,đầu lĩnh tùy tùng nói:

- Cửu vương tử,không thể đánh bạc nữa!

- Đúng vậy,ngài đã thua hết mấy vạn lượng bạc rồi.

- Câm miệng,bổn vương tử làm việc như thế nào,các ngươi quản được sao?

Thanh niên dị tộc rống to.

- Nhưng tộc nhân trong bộ lạc,đều đang chờ đợi ngài mua muối ăn mang về.

- Không thể mua muối đem về,không biết tương lai sẽ chết bao nhiêu người.

- Van cầu ngài,đừng đánh bạc nữa.

Thanh âm đau khổ cầu xin của đông đảo tùy tùng,xuyên qua cửa phòng truyền vào tai Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh.

Hồ Đức Thâm theo bản năng xiết chặt hai nắm đấm,một lần lại một lần cầu nguyện,

- Đừng đáp ứng,ngàn vạn lần không thể đồng ý!

Sài Thế Ninh cũng đang lẩm bẩm trong miệng.

- Các ngươi lại dám không tin bổn vương tử? Hai kẻ kia cũng chỉ là hai tên con ông cháu cha không nên thân ở kinh thành mà thôi! Ta lúc trước không phải đã phái các ngươi đi ra ngoài hỏi thăm rồi sao,bọn họ trà trộn trong các đổ phường,làm gì có lúc nào thắng được bạc? Với đổ thuật cao minh tuyệt hảo của bổn vương tử lại có thể sợ bọn họ?

Thanh niên dị tộc rít qua cổ họng rống lớn.

Hồ Đức Thâm nghe vậy sửng sốt,lúc trước khá là xem thường tên Vương tử trẻ tuổi này.

Không ngờ đối phương lại phái người hỏi thăm tìm hình của mình và Sài Thế Ninh ở kinh thành.

Biết người biết ta,trăm trận trăm thắng mà?

Tuy nhiên tên Vương tử trẻ tuổi này,hơi tự đánh giá quá cao thực lực của chính mình đi?

Rõ ràng đến cái xúc xắc cũng không biết ném,lại còn cao minh tuyệt hảo đổ thuật,tự cho hắn là Đổ Thần chắc.

- Cửu vương tử,ngoại trừ muối ăn ra,đồ sắt chúng ta cũng phải mua về,dũng sĩ trong tộc chúng ta đã rất lâu không thay vũ khí rồi,còn mấy bộ lạc lớn bên cạnh vẫn đối với tộc của ta như hổ rình mồi,nếu như trong tay không có vũ khí tinh xảo,chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn họ nuốt chửng.

Lại có tùy tùng mở miệng.

- Láo toét! Tộc của ta tuy rằng không phải bộ lạc hùng mạnh nhất,nhưng cũng là có danh hiệu,ai dám có ý định đánh bộ lạc chúng ta?

Thanh niên dị tộc cố gắng biện giải.

- Ngài là Cửu vương tử cao quý,hẳn là biết rõ đại thảo nguyên chúng ta,cạnh tranh tàn khốc cỡ nào!

- Đúng vậy,trước kia không biết có bao nhiêu bộ lạc khổng lồ,bởi vì coi thường đối thủ xung quanh,không kịp thời đổi mới nhiều vũ khí,khiến cho các tộc nhân sức chiến đấu giảm lớn,kết quả bị các bộ lạc khác liên kết,bị đánh bại công chiếm.

- Địch nhân là sài lang,là rắn độc,là ác nghiệt chim diều,không có cung nỏ và đao thương tinh xảo,làm thế nào phòng bị tự bảo vệ mình,để bị bắn chết?

Các tùy tùng mỗi người một câu,giải thích tỉ mỉ tầm quan trọng của đổi mới vũ khí.

Cuối cùng thanh niên dị tộc thẹn quá hóa giận,cái bọn nô bộc chết tiệt này,không ngờ không có một đứa nào tin tưởng mình!

- Các ngươi từng người một,đều không phải người của ta,là các ca ca phái tới hiệp trợ ta,nhưng nói là theo bên cạnh hiệp trợ,lại cậy là thủ hạ đắc lực của các ca ca ta,cho nên không coi ai ra gì,không ngờ dám xem thường ta,bọn họ tranh đoạt vương vị,nhưng phụ vương coi trọng nhất cũng là ta,các ngươi là sợ ta làm tốt việc này,lập công lớn,lúc này mới trăm phương nghìn kế ngăn cản ta?

Đang nói chuyện,một tiếng leng keng rút đao thanh âm,từ trong nhà vang lên,tiếp theo thanh niên dị tộc một vẻ âm u nói:

- Về sau ai còn dám ở trước mặt bổn vương tử lắm miệng,bổn vương tử sẽ lấy đầu của hắn!

Trong khoảng thời gian ngắn,trong phòng chính là yên tĩnh trở lại.

Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh mặt lộ sắc vui mừng,thả nhẹ bước chân,lặng lẽ rời khỏi.

Sau khi trở lại trong phủ,Hồ Đức Thâm đem ngân phiếu hôm nay thắng tới bỏ vào quỹ đen khóa kỹ.

Nhưng không lâu sau,lại lấy ra.

Sau đó do dự,hồi lâu,đột nhiên nghiến răng một cái,trái lại từ chỗ ngân phiếu vốn có xuất ra hơn hai vạn lượng!

Cơ hội hiếm có,thanh niên dị tộc đánh cược không được mấy ngày,nhất định phải mang nhiều chút tiền vốn.

Bạc của bản thân lại thêm mấy ngày nay thắng được,trên người của Hồ Đức Thâm,đã là ước chừng mang theo bảy vạn lượng ngân phiếu!

Lại là một ngày chạng vạng,trong nhà trọ,ván đầu tiên Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh không có liên kết,tùy ý thanh niên dị tộc thắng được khởi đầu tốt đẹp.

Ngày hôm qua thanh niên dị tộc thua thảm rồi,cần làm cho hắn thắng một ván,mới có tự tin.

Kế tiếp sau đó,thanh niên dị tộc bắt đầu thua tiền hết ván này đến ván khác.

Thời gian cũng không lâu,đã là thua năm vạn lượng!

Thanh niên dị tộc giống như điên cuồng,lần lượt nâng lên tiền đặt cược.

- Cửu vương tử!

Một tùy tùng bấy giờ nhìn không nổi nữa,muốn khuyên can.

- Cút ngay! Nghĩ là bổn vương tử không dám chém đứt đầu của ngươi sao?

Thanh niên dị tộc trừng một đôi mắt đỏ rực hét lớn.

Tùy tùng thân thể run lên,cắn răng lui ra.

- Trên người các ngươi tổng cộng có bao nhiêu bạc?

Thanh niên dị tộc hất đầu nhìn về phía Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh,

- Chúng ta quyết định thắng thua một ván cuối cùng!

Hồ Đức Thâm giờ phút này trong đôi mắt vốn đã không lớn,chỉ còn lại từng trang từng trang đại ngân phiếu,hơn nữa tự tin dựa vào đổ thuật của mình nhất định có thể thắng,bèn liếm liếm đôi môi đã hơi khô ráp,đáp:

- Trên người của ta có chín mươi lăm ngàn lượng.

Sài Thế Ninh cũng mở miệng trả lời,

- Trên người của ta có bảy mươi sáu ngàn lượng.

- Được,ta đây phân ra đặt chín mươi lăm ngàn lượng,và bảy mươi sáu ngàn lượng,các ngươi có dám tiếp hay không?

- Sao lại không dám?

Hồ Đức Thâm thanh âm hưng phấn cũng có chút run rẩy.

Chỉ cần nắm bắt ván này,thoáng chốc có thể thu về chín mươi lăm ngàn lượng bạc,thằng ngốc mới không đồng ý!

Sài Thế Ninh cũng liên tục gật đầu đồng ý,sắc mặt biểu hiện không thể ức chế được sự hưng phấn.

Hồ Đức Thâm lắc trước.

Ván này so lớn.

Vươn một đôi bàn tay to trắng mập,Hồ Đức Thâm lần lượt có trình tự kẹp xúc xắc ở giữa lòng bàn tay,trình tự này là chỉ ba cái xúc xắc,cái nào mặt điểm hướng lên trên.

Hồ Đức Thâm đổ kỹ không tính cao minh,chỉ có thể coi là miễn cưỡng đụng đến chút môn đạo.

Chỉ có thể đem trình tự trước tiên xác định tốt,mới có thể lắc ra điểm số khá lớn hoặc là tương đối nhỏ điểm.

Hít sâu một hơi,lại vừa thổi khí vào xúc xắc trong tay,Hồ Đức Thâm buông tay ra,thả ba cái xúc xắc từ giữa không trung rơi xuống.

Sau đó gã vút nhanh quơ lấy ống trúc,đỡ lấy ba cái xúc xắc,bắt đầu xóc lắc mạnh mẽ.

Tiền đặt cược quá lớn,Hồ Đức Thâm trước kia chưa từng ham đánh cược như vậy.

Cho nên lúc này tinh thần của gã cực kỳ tập trung.

Toàn bộ vào ống trúc trong tay,và xúc xắc bên trong ống trúc.

Lóc xóc lóc xóc,trong khoảng thời gian ngắn trong phòng khách,chỉ còn lại thanh âm xúc xắc va chạm.

Sau một lúc lâu,Hồ Đức Thâm đem ống trúc úp ngược ở trên mặt bàn.

Tiếp theo đó liền nhướn mày,vốn là lắc điểm rất tốt,nhưng có lẽ là bởi vì nguyên nhân quá mức kích động vào phút cuối bàn tay khẽ run lên một cái.

Tuy nhiên kể cả như thế,cũng vẫn là một số điểm rất lớn rồi.

Hồ Đức Thâm xiết chặt hai đấm,nhìn bên cạnh Sài Thế Ninh bắt đầu lắc đổ xúc xắc.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment