Đại Quốc Tặc

Chương 150

Theo Hồ Đức Thâm,Sài Thế Ninh giờ phút này khẩn trương dị thường,động tác cũng có một chút cứng ngắc.

Ván này có khả năng sẽ thua.

Tuy nhiên như vậy chẳng phải là rất tốt sao?

Thanh niên dị tộc thắng sạch bạc của Sài Thế Ninh,đến lúc đó mình lại từ trong tay thanh niên dị tộc thắng toàn bộ tiền cất vào túi bên eo của mình.

Bởi vì mải chú ý đến Sài Thế Ninh,cho nên gã không nhìn thấy lúc này thanh niên dị tộc hai mắt híp lại,vành tai nhẹ nhàng rung động.

Tinh thần cực kỳ tập trung,kỳ thật lúc trước khi Hồ Đức Thâm đổ xúc xắc,thanh niên dị tộc đã có bộ dáng như vậy rồi.

Một lát sau,Sài Thế Ninh đem ống trúc úp ngược trên mặt bàn.

Sau đó theo bản năng,liếc mắt một cái nhìn thanh niên dị tộc ở phía đối diện.

Thanh niên dị tộc thần sắc trầm tĩnh lại,hơi hơi gật đầu.

Sài Thế Ninh trong lồng ngực phun ra một hơi dài đục ngầu.

- Cáp luân Vương tử,đến lượt ngài đổ xúc xắc rồi.

Hồ Đức Thâm thu hồi ánh mắt,nhìn về phía thanh niên dị tộc.

Vài tùy tùng bỗng nhiên tiến lên trước một bước.

Thanh niên dị tộc thấy thế,đột nhiên từ bên hông rút ra như con dao găm cong cong như vầng trăng khuyết,đâm xuống mặt bàn.

Những tùy tùng kia thân thể cứng đờ,liếc mắt nhìn nhau,yên lặng lui về.

Hừ lạnh một tiếng,thanh niên dị tộc chậm rãi vươn ra đôi tay rõ ràng có chút run rẩy,cầm xúc xắc lên.

Nắm chặt ở trong tay,đưa lên miệng thổi vào một hơi dài.

Sau đó đột nhiên ném vào trong ống trúc,rồi bắt đầu xóc lắc một trận mạnh mẽ.

Hồ Đức Thâm chăm chú nhìn ống trúc trong tay thanh niên dị tộc,lúc đầu cố gắng nghe ngóng,cuối cùng phát hiện thanh niên dị tộc căn bản chính là lắc bừa,ánh mắt chuyển lên nhìn mặt thanh niên dị tộc.

Lúc này thanh niên dị tộc đã là nghiến răng nghiến lợi,bộ mặt dữ tợn!

Hừ!

Dù vậy,Hồ Đức Thâm không thể không thừa nhận là thanh niên trước mặt trông rất anh tuấn.

Tuy nhiên đẹp trai thì có ích lợi gì?

Có thể ăn được sao?

Chỉ là công tử bột mà thôi.

Có rất nhiều lão gia cao quý lại rất thích chơi nam nhân,nếu thua sạch bạc,thanh niên trước mặt nếu sợ bị trừng phạt không dám về bộ lạc,Hồ Đức Thâm rất vui lòng đưa thanh niên dị tộc giới thiệu cho vài tay đại nhân vật cầm quyền cao,mà lại có đặc thù ham mê.

Bụp!

Trong lúc Hồ Đức Thâm tâm trí đang để nơi khác,thanh niên dị tộc úp ngược thật mạnh ống trúc lên trên mặt bàn.

- Ta mở trước!

Hồ Đức Thâm đã không thể chờ được nữa rồi,mở ra ống trúc ở trước mặt mình.

Sáu,năm.ba,mười bốn điểm!

Hồ Đức Thâm sau khi nhìn thấy thở phào nhẹ nhõm,đồng thời cũng lấy lại được tim gan.

Nhẹ nhàng thở ra,là vì mười bốn điểm đã là khá lớn rồi.

Đấy là tại lúc trước quá căng thẳng,kết quả tay run lên một cái,bằng không chắc chắn sẽ không có tam điểm,ít nhất cũng là tứ hoặc ngũ điểm.

Nhắc tới tim gan,là vì mười bốn điểm mặc dù là không nhỏ,nhưng cũng vẫn có khả năng thua.

Nếu thanh niên dị tộc may mắn một chút...Mà không,tuyệt đối là không! Hồ Đức Thâm hít sâu một hơi,trong lòng tự động viên tinh thần.

Lúc này thanh niên dị tộc nhìn về phía Sài Thế Ninh,Sài Thế Ninh theo bản năng xoa tay,sau đó nhẹ nhàng nhấc ống trúc lên.

Sáu,sáu,sáu!

Mười tám điểm!

Báo tử,đồng thời cũng là điểm lớn nhất!

Sài Thế Ninh lập tức reo hò một tiếng.

Hồ Đức Thâm thì là có chút há hốc mồm,lúc trước gã thấy Sài Thế Ninh bởi vì quá căng thẳng kích động,do đó động tác có phần cứng ngắc,nghĩ là ván này Sài Thế Ninh có khả năng thua,lại không ngờ Sài Thế Ninh chó ngáp phải ruồi ném ra tận mười tám điểm.

Sắc mặt thanh niên dị tộc lúc này,đã là u ám giống như có đám mưa nhỏ kéo đến.

Tay phải vô thức nắm chặt lại buông ra.

Buông ra lại nắm chặt.

Thấy hồi lâu mà thanh niên dị tộc cũng không dám mở ống trúc ra,Hồ Đức Thâm cười tủm tỉm thúc giục,

- Cáp luân Vương tử đến lượt ngài đếm điểm rồi.

Thanh âm thốt ra,đột nhiên nhớ tới ván bài cuối cùng ngày hôm qua,thanh niên dị tộc trực tiếp đánh bay xúc xắc.

Hôm nay có phát sinh cùng một cảnh tượng hay không đây.

Thanh niên dị tộc động tác rất chậm rãi,từ từ nhấc ống trúc lên.

Điểm của ba cái xúc xắc lần lượt lọt vào tầm mắt mọi người.

Sáu,năm,bón!

Thanh niên dị tộc đầu tiên là sửng sốt,lập tức cười ha ha,

- Thắng,ta thắng một!

Sài Thế Ninh tuy rằng đã sớm biết kết quả,nhưng vẫn là âm thầm khâm phục Giang Long đổ thuật cao minh,khống chế tinh chuẩn như thế,chỉ cao hơn Hồ Đức Thâm một điểm.

Hồ Đức Thâm thì trong nháy mắt ngây người lại,ánh mắt tràn đầy nghi hoặc!

Làm sao có thể?

Vốn cho là ván này kết thúc,có thể kiếm được chín mươi lăm ngàn lượng,nhưng kết quả lại là,thua tất cả tiền bạc trên người!

Sài Thế Ninh cất tiếng cười to,tiếp nhận ngân phiếu thanh niên dị tộc đưa tới,gã ván này thắng bảy mươi sáu ngàn lượng.

Mắt nhìn vào ngân phiếu trước mặt đều bị thanh niên dị tộc lấy đi,tinh thần Hồ Đức Thâm mới quay lại.

Muốn ngăn cản,nhưng chỉ há hốc miệng,rồi lại vô lực ngậm lại.

Thua rồi,một ván đánh thua,số bạc này đã là của người khác rồi.

Hồ Đức Thâm lúc này hai mắt vô hồn,ánh mắt trống rỗng,cho đến khi Sài Thế Ninh dùng sức lắc gã vài cái,gã mới dần dần có phản ứng.

Thanh niên dị tộc cao ngạo hất cằm lên hỏi,

- Trên người ngươi còn ngân phiếu không?

- Ta,ta...,không có.

Hồ Đức Thâm thanh âm có chút run rẩy.

- Không có bạc thì biến ngay đi!

Thanh niên dị tộc đắc ý khoát tay áo,

- Ta cùng Sài Thế Ninh còn muốn tiếp tục đấu.

- Hồ lão ca,nếu không ngươi về trước?

Sài Thế Ninh cũng đã mở miệng,

- Đợi canh bạc chấm dứt,ta mời ngươi đi Bách Hoa lâu uống rượu,tìm tỷ muội tốt nhất.

- Không được!

Trước thì bị thanh niên dị tộc cười nhạo miệt thị,sau lại thấy Sài Thế Ninh muốn khuyên gã hồi phủ,trong lồng ngực của Hồ Đức Thâm chính là đột nhiên dâng lên tận cổ một ngọn lửa tức giận,gã không cam lòng!

Vốn định thắng bạc của thanh niên dị tộc,không ngờ một chiêu xuất sai,đã thua cả bàn.

Nếu không phải phút chót tay phải giật mình run rẩy...

- Sao rồi,ngươi thua không nổi?

Thanh niên dị tộc bỗng nhiên nghiêm mặt lại,

- Muốn gây sự? Vậy ngươi cứ việc đến đây,bổn vương tử tuy rằng không phải con dân Đại Tề,nhưng luận quan hệ,cũng không phải một An Nhạc hầu nho nhỏ như ngươi có thể trêu chọc được nổi đâu!

Đối mặt với thanh niên dị tộc cứng rắn,mạnh mẽ,khí thế Hồ Đức Thâm không khỏi bị kiềm hãm,lập tức lại bảo rằng:

- Ta đâu có nói muốn gây sự,hơn nữa ta cũng không phải là kẻ thua không nộp được bạc ra,chỉ là muốn ngươi chờ một lát,ta trở về lấy bạc rồi quay lại đây.

- Hồ lão ca,ngài nghe ta một câu,dừng ở đây thôi.

Sài Thế Ninh lập tức khuyên nhủ,nhưng trên mặt gã không kiềm chế được hưng phấn,khiến Hồ Đức Thâm cực kỳ nhức mắt,

- Nhỡ ngài lấy bạc ra sau lại thua thì phải làm sao bây giờ? Người nhà ngài nhiều như vậy,riêng mỗi ngày ăn mặc chi phí cũng không phải là con số nhỏ.

Hừ!

Hồ Đức Thâm vung ống tay áo,trợn mắt nhìn Sài Thế Ninh,ngươi mà lại tốt như vậy?

Là muốn một mình nuốt gọn hơn một trăm vạn lượng bạc của thanh niên dị tộc kia!

Mơ đi!

- Ta lập tức quay lại! Hất mạnh Sài Thế Ninh đang lôi kéo ra,Hồ Đức Thâm lập tức xoay người một phát chạy ra cửa.

Lúc này thanh âm của thanh niên dị tộc truyền đến,

- Nhiều nhất chờ ngươi thời gian nửa nén hương,quá hạn không đợi!

Cước bộ của Hồ Đức Thâm lập tức nhanh hơn.

Đợi thân ảnh của Hồ Đức Thâm chạy xuống lầu ba,một tùy tùng cười hì hì đi vào trong phòng,

- Người đã đi rồi.

Trong phòng trên mặt của mọi người,đều là lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

- Giang Long,đổ kỹ của ngươi quả nhiên độc nhất vô nhị!

Sài Thế Ninh lập tức bợ đít nịnh hót.

- Ngươi học cũng rất tốt.

Hoá ra đêm qua Giang Long truyền thụ lại kỹ xảo đổ xúc xắc cho Sài Thế Ninh,Sài Thế Ninh miễn miễn cưỡng cũng học được,chính là vì vừa mới học được không lâu,cho nên lúc trước đổ xúc xắc,động tác của Sài Thế Ninh mới có vẻ hơi cứng ngắc.

Tuy nhiên Sài Thế Ninh cuối cùng cũng không phạm lỗi,dựa theo kế hoạch định ra,lắc ra số điểm lớn nhất.

Cố ý khiến Sài Thế Ninh thắng,chính là muốn kích động Hồ Đức Thâm,khiến Hồ Đức Thâm không cam lòng đi về nhà lấy bạc.

Mà chỉ cho thời gian nửa nén hương,lại là không muốn Hồ Đức Thâm bởi vì sa vào canh bạc,đem nông trang của phủ đệ và những thứ khác tìm người gán nợ lấy tiền đánh bạc.

Đôi khi làm việc nhất định phải chừa lại một đường.

Chỉ là thắng hết bạc trắng của Hồ Đức Thâm,gã cùng lắm cũng là tức hộc máu mà thôi.

Nhưng nếu Hồ Đức Thâm đến tài sản cố định cũng bị thua mất,vậy chắc chắn là phải liều mạng rồi! Hơn nữa đến lúc đó Nguyệt phi nương nương trong cung,sợ sẽ làm lớn sự tình lên,mà không có chút nhẫn nại nào.

Ngươi đưa cha ruột người ta vào tuyệt lộ,Nguyệt phi làm sao có thể không giận,không cùng ngươi liều mạng?

Chưa tới tuyệt lộ,đại đa số mọi người luôn chọn cố gắng nhẫn nhịn.

Lần này Giang Long chỉ là muốn xả giận,lại thuận tiện thắng được tiền bạc,không muốn cùng An Nhạc hầu phủ với Nguyệt phi đấu đến chết mới ngừng.

Người bị bức đến tuyệt đường,sẽ trở nên điên cuồng dị thường,giống như chó điên không sợ mất mạng.

Giang Long nếu như muốn diệt trừ người nào đó,tuyệt đối sẽ không cho người này có cơ hội điên cuồng phản kích.

Mắt thấy nửa nén hương sắp cháy hết,Hồ Đức Thâm mồ hôi đổ đầy đầu cuối cùng cũng chạy đến nhà trọ,có tùy tùng trấn thủ bên ngoài nhắc nhở,trong phòng mọi người nhanh chóng thay đổi lại nét mặt.

Lúc Hồ Đức Thâm tiến vào khách phòng,liền nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của thanh niên dị tộc.

Sài Thế Ninh gắng kiềm chế nét mặt,nhưng sắc mặt vui mừng vẫn mơ hồ biểu lộ ra ngoài.

Trong lồng ngực của Hồ Đức Thâm lửa giận lại dâng lên cổ,gã không thể nhìn Sài Thế Ninh đắc ý.

Chỉ có thời gian nửa nén hương,Hồ Đức Thâm không có cách nào bán của cải lấy tiền mặt,hoặc là gán nợ tài sản cố định trong nhà,tuy nhiên lại có thể đem ba vạn lượng bạc trắng đổi thành ngân phiếu.

Hơn nữa quỹ đen còn có ba mươi bảy ngàn lượng ngân phiếu,cộng lại chính là sáu mươi bảy ngàn lượng,Hồ Đức Thâm toàn bộ đều lấy ra rồi.

- Đến rồi thì khẩn trương đánh tiếp nào!

Thanh niên dị tộc khua tay nói.

- Dạ dạ dạ.

Sài Thế Ninh ngoài miệng đáp lời,dưới chân lại là bước nhanh đến gần Hồ Đức Thâm,

- Ngươi thật muốn đánh tiếp?

- Nói nhảm!

- Nếu chẳng may bị thua...

- Ngậm cái mồm quạ đen của ngươi lại!

Hồ Đức Thâm lúc này nghe không lọt những lời xui xẻo.

Sài Thế Ninh không thèm để ý thái độ bất mãn của Hồ Đức Thâm,cười hì hì nhắc nhở,

- Ta cho dù là thua sạch toàn bộ bạc trên người,vẫn có chỗ ăn cơm,nhưng Hồ lão ca ngươi,ngươi là chủ gia đình,cả nhà tất cả già trẻ lớn bé,lại tính cả tôi tớ nha hoàn trong phủ,chi tiêu không nhỏ à.

- Ta thắng chắc rồi!

Lời khuyên của Sài Thế Ninh không những không có tác dụng,ngược lại còn khiến Hồ Đức Thâm không phục.

Phần lớn người cờ bạc đến phát điên,đều nghe không lọt lời khuyên bảo.

Huống chi Sài Thế Ninh căn bản không phải thật lòng khuyên can.

Ngược lại có hàm súc ý tứ trêu chọc.

Ván cược bắt đầu,vẫn do thanh niên dị tộc quyết định so lớn hay nhỏ.

Ván đầu tiên,Hồ Đức Thâm liền nghênh đón khởi đầu tốt đẹp.

Lòng tin lập tức tăng mạnh!

Tuy nhiên thanh niên dị tộc tiền đặt cược càng lúc càng lớn,lúc trước thắng hai ván,không bằng lúc sau thắng một ván.

Cho nên lúc trước tuy rằng Hồ Đức Thâm số lần thắng nhiều,nhưng tới hậu kỳ,chính là bắt đầu thua bạc ra ngoài.

Mà ngồi ở bên cạnh Hồ Đức Thâm là Sài Thế Ninh,thì vận may dường như lúc trước dùng hết rồi.

Một ván cũng không thắng.

Nửa canh giờ,bạc trên người đã thua sạch rồi,bị tùy tùng của thanh niên dị tộc cưỡng ép đẩy ra khỏi khách phòng.

Chỉ còn lại có Hồ Đức Thâm và thanh niên dị tộc,Hồ Đức Thâm vận may có chút dâng lên.

Thắng mấy ván về sau,có hai vạn lượng bạc nhập trướng.

Tuy nhiên sau đó lại bắt đầu thua.

Mắt thấy trước mặt ngân phiếu số lượng càng ngày càng ít,Hồ Đức Thâm trong lòng càng khẩn trương,trên trán không ngừng đổ mồ hôi hột.

Rốt cục,đến ván cuối cùng.

Tiền đặt cược một vạn lượng!

Ván này so nhỏ!

Hai người trước sau đổ xúc xắc.

Ván này Hồ Đức Thâm phát huy vượt xa người thường,trực tiếp lắc được một,một,một,điểm ít nhất,ba điểm.

Tuy nhiên vẻ mặt thần sắc ảo não,thấy rằng mình nhất định là thua thanh niên dị tộc có vận may nghịch thiên,đồng dạng cũng là lắc ra một,một,một,ba điểm.

Trên chiếu bạc có quy tắc,điểm giống nhau,nhà cái thắng.

Lúc Hồ Đức Thâm hồn bay phách lạc,như một du hồn đi ra khỏi nhà trọ,thì thấy sắc mặt trắng bệch của Sài Thế Ninh từ trong một hẻm nhỏ bên cạnh bay nhanh chạy theo tiến lên đón đầu.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment