Đại Quốc Tặc

Chương 169

Điệp Hương phu nhân nói Hoàng thượng muốn cắt cử Giang Long đi địa phương nhậm chức, mặc kệ có thật hay không, trước đó cần chuẩn bị có lẽ là chính xác nhất.

Giang Long trở lại nhà máy in không lâu, Sài Thế Vinh lại đây nói ra nghi vấn mà y tìm hiểu được ở Mục Vũ Hầu phủ, đem mọi thứ giải quyết xong, Giang Long mới bắt đầu bàn giao một sự tình.

Sài Thế Vinh nghe xong liền cảm thấy không đúng, tò mò hỏi.

- Qua mấy ngày huynh sẽ biết.

Bởi vì chưa xác định được, nên Giang Long cũng không có giải thích.

Hiện giờ mọi việc kinh doanh của nhà máy in đã đi vào quỹ đạo, náo nhiệt hưng thịnh, cũng không có quá nhiều việc cần nhắn nhủ, sau đó Giang Long liền cưỡi ngựa trở về nông trang.

Lại là một phen bàn giao nhắn nhủ.

Trong đó cái Giang Long không yên lòng nhất, chính là việc làm ăn của hàng thêu cùng thú bông.

Trước mắt vụ kinh doanh này còn kiếm được nhiều hơn so với nhà máy in, bởi vì những người quản sự hỗ trợ thu mua cửa hàng đều do Thành Quốc Công phủ phái đi, cho nên hậu trường phía sau cũng tự nhiên mượn được uy danh của phủ Quốc Công, vì vậy bất kể là ở kinh thành hay ở bên ngoài, đều không có ai dám tới cửa tìm phiền toái.

Nhưng Giang Long nếu rời khỏi kinh thành, liền lập tức sẽ có chút không yên lòng.

Một khi xuống địa phương làm quan, công việc quấn thân, hơn nữa quan viên không thể tự ý rời khỏi địa phương nhậm chức, cho nên đến lúc đó mặc dù biết được việc kinh doanh gặp phải phiền toái, sợ rằng muốn tự mình đi giải quyết cũng sẽ rất khó, cũng không đủ thời gian cùng tinh lực mà nghĩ biện pháp giải quyết được.

Cho nên nhất định phải tìm trợ thủ đắc lực mới được.

Hàng len thêu ở nông trang, do Ngọc Sai và Bảo Bình trấn thủ là được.

Bởi vì tạm thời không nghĩ viên phòng cùng với vài thiếu nữ bên này, cho nên Giang Long không có ý định mang theo Ngọc Sai và Bảo Bình đi ra ngoài nhậm chức.

Còn cửa hàng ở bên ngoài... Giang Long ngẫm nghĩ một chút, bên người thật sự không có ứng cử viên nào tốt.

Tuyển người vào lúc này thì đã quá muộn, sự trung thành không thể bảo đảm được.

Quản lý nhiều cửa hàng như vậy, cần điều động số tiền rất lớn, ngay cả việc trung thành cũng không thể cam đoan thì làm sao mà dám dùng?

Cuối cùng Giang Long quyết định về phủ nhờ Cảnh lão phu nhân giúp đỡ.

Cảnh Phủ gia nghiệp to lớn, từ khi Đại Tề lập quốc đến nay truyền thừa cũng đã mấy trăm năm, tìm một người có thể một mình quản lý một phương, có thể xử lý tốt những cửa hàng này hẳn là không có vấn đề gì.

Sự tình ở nông trang đã an bài thỏa đáng, Giang Long mang theo Lâm Nhã quay về Cảnh phủ.

Gặp Cảnh lão phu nhân, sau khi nói chuyện phiếm, Giang Long bảo những nha hoàn ở xung quanh lui ra ngoài.

- Bà nội, cháu vừa mới biết được tin tức hoàng thượng có ý phái cháu xuống địa phương nhậm chức.

Tất cả nha hoàn ra khỏi phòng đóng cửa lại, Giang Long trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Cảnh lão phu nhân có chút bất ngờ:

- Thật sự? Cháu biết được tin tức từ đâu?

- Là vợ của Mục Vũ Hầu Điệp Hương phu nhân nói cho cháu biết.

Giang Long dứt lời mắt liền nhìn Lâm Nhã đang lẳng lặng ngồi ở một bên.

Lâm Nhã cúi đầu, bàn tay nhỏ nắm thật chặt tấm khăn lụa trong tay.

- Là nàng?

Cảnh lão phu nhân cũng có nghe qua danh tiếng của Điệp Hương phu nhân.

- Năm đó Mục Vũ Hầu ở kinh thành cũng coi như là một thế hệ thanh niên tuấn kiệt, nhưng thời vận kém, số mệnh không tốt, bị người ám hại, ngã một cái bán thân bất toại, sau này Biện Điệp liền bắt đầu qua lại với rất nhiều đại nhân vật ở kinh thành.

Đến nay Mục Vũ Hầu phủ vẫn còn không có bị người nuốt mất, công lao của cô ấy rất lớn.

Cảnh lão phu nhân đánh giá coi như khá công chính đối với Điệp Hương phu nhân, rồi lại khuyên nhủ:

- Tuy rằng cô ta đã kiến thức được ân tình ấm lạnh, đã trải qua lòng người dễ thay đổi, khó tránh khỏi sẽ có tâm cơ thâm trầm, thậm chí là tâm thuật bất chính, cháu tiếp xúc với cô ta cần phải suy nghĩ cẩn thận.

- Cháu hiểu được.

Giang Long nói tiếp:

- Cô ấy nói Hoàng thượng hoài nghi Hoài Vương là do cháu âm thầm sai người ám hại, sở dĩ muốn thà giết lầm còn hơn bỏ sót, lúc này mới phái cháu xuống địa phương nhậm chức, cũng dễ dàng xuống tay hơn.

- Cháu cùng Hoài Vương có va chạm gì sao?

Cảnh lão phu nhân liền nhíu mày, nhưng cũng không lộ ra thần sắc khẩn trương e ngại.

Lâm Nhã nghe đến đó cũng thầm giật mình.

Nàng nhớ tới sự tình lần trước ở rừng hạnh, Hoài Vương muốn cướp nàng về Vương phủ.

- Cháu lần đầu tiên được Điệp Hương phu nhân mời tới Mục Vũ Hầu phủ làm khách, Tương Vương và Hoài Vương vừa vặn cũng đuổi tới, Hoài Vương háo sắc, dường như có ý tứ chiếm hữu Điệp Hương phu nhân, liền gây khó dễ với cháu, cháu cùng gã đối đáp vài câu, sau đó Hoài Vương phái người âm thầm theo dõi hành tung rồi hình như còn muốn giết cháu.

Giang Long kể lại những chuyện đã xảy ra:

- Cũng là bởi vì Hoài Vương phái người âm thầm nhìn chằm chằm cháu, mà Hoài Vương lại vô cùng tàn nhẫn bạo ngược, từ trước đến nay làm việc càn rỡ, đối với những người nhìn không vừa mắt đều không lưu tình toàn bộ đều giết chết, cho nên Hoàng thượng mới có thể hoài nghi cháu dù không có thâm thù gì cũng phái người đi ám sát Hoài Vương.

Lâm Nhã nghe đến đó trong lòng căng thẳng không biết từ lúc nào bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.

Hoàng thượng nếu muốn ra tay với Giang Long, Giang Long làm sao có thể có đường sống?

- Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa a!

Cảnh lão phu nhân cũng thở dài.

Tim gan của Lâm Nhã lúc này cũng nhảy loạn lên, không biết Giang Long có đề cập đến sự tình lần trước ở rừng hạnh hay không.

Nếu như nói ra, như vậy nàng chẳng phải cũng là người gây tai hoạ sao?

- Như vậy, cháu có sợ không?

Sắc mặt Cảnh lão phu nhân chợt nghiêm lại, nhìn về phía Giang Long.

Giang Long cười khẽ một tiếng, trên mặt tràn đầy thần thái tự tin:

- Nếu sợ hãi, cháu...

Nói tới đây, thanh âm của Giang Long ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục mở miệng nói:

- Cháu cũng sẽ không phái người ám sát Hoài Vương rồi!

Lời vừa nói ra, Lâm Nhã lập tức trừng to mắt sau đó liền kinh hãi hét lên.

Chủ mưu ám sát Hoài Vương thật sự là Giang Long?

Cảnh lão phu nhân rõ ràng cũng giật mình kinh hãi, cẩn thận đánh giá Giang Long từ trên xuống dưới.

Cuối cùng, ngửa mặt lên trời cười lớn!

- Tốt tốt tốt!

Liên tiếp ba tiếng khen ngợi.

- Biết rõ đối phương muốn giết cháu còn không dám ra tay trước, đó mới chính là yếu đuối, vô cùng ngu xuẩn!

Cuộc đời của Cảnh lão phu nhân trải qua rất nhiều thăng trầm, năm đó phụng chỉ gả vào Cảnh Phủ, lại không được Cảnh lão Hầu gia ưa thích, muốn đem Cảnh Phủ nắm trong tay, phải dùng một chút thủ đoạn thiết huyết, cũng bởi vậy, bà là một người lớn gan mạnh mẽ cường thế vô cùng!

Trước kia Cảnh lão phu nhân cưng chiều Cảnh Giang Long bởi vì Cảnh Giang Long là đứa cháu duy nhất của mình.

Mà hiện tại tính cách của Giang Long lại chiếm được nhận thức cùng sự tán thưởng của Cảnh lão phu nhân.

- Không hổ là nam nhân của Cảnh gia!

Nghe được Cảnh lão phu nhân khen ngợi, Lâm Nhã cả đầu mơ hồ, Giang Long làm loạn ra chuyện lớn như vậy, như thế nào không giáo huấn, ngược lại còn không ngừng khen ngợi?

Phải biết rằng Hoàng thượng cũng định xuống tay với Giang Long rồi!

Hơn nữa còn là thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Bị Hoàng thượng nhìn chằm chằm như thế, còn có thể sống tốt mấy ngày?

Dường như là đã nhận ra sự khẩn trương của Lâm Nhã, Cảnh lão phu nhân đưa tay ra nắm lấy bàn tay trắng nõn của Lâm Nhã rồi nhẹ nhàng vỗ về.

Hoàng thượng tất nhiên có được giang sơn, trên danh nghĩa toàn bộ thiên hạ đều của y, nhưng tình huống thật sự cũng không đơn giản như vậy.

Năm đó khi Cảnh lão Hầu gia còn sống, bà chỉ biết Cảnh phủ và Hoàng thượng không có qua lại.

Tuy rằng Hoàng thượng với Cảnh lão Hầu gia lớn lên cùng nhau, nhưng sau đó hai người cũng tranh đấu gay gắt với nhau vài chục nănm.

Cảnh gia không phải vẫn đang hoàn hảo đứng sừng sững ở Ninh Viễn huyện?

Giang Long không có bảo Lâm Nhã tránh đi, rõ ràng đã coi Lâm Nhã là người một nhà, Cảnh lão phu nhân cũng rất vui vẻ.

- Chỉ cần đủ nhanh trí, gặp chuyện tĩnh táo một chút, làm việc không cần lỗ mãng, bị công khai nắm được được nhược điểm, Hoàng thượng cũng không đáng sợ như vậy.

Cảnh lão phu nhân truyền thụ kinh nghiệm.

Giang Long cũng rất chăm chú nghe.

Đại Tề truyền thừa mấy trăm năm, đã sớm vượt qua thời kì cường thịnh, lúc này tệ nạn kéo dài lâu ngày, tuy rằng ở mặt ngoài vẫn còn đang thịnh vượng, nhưng tình huống thật sự, cũng đã không chịu nổi rồi.

Rất nhiều đại gia tộc hạng nhất ở địa phương của mình tự thành thổ Hoàng đế, dối trên lừa dưới, ngay cả Hoàng thượng đều không thể chen tay vào được.

Nghe Cảnh lão phu nhân giảng giải cục diện thiên hạ lúc này, Giang Long liền nhớ tới kiếp trước.

Thời kì phong kiến của Hoa Hạ, cũng không phải như vậy sao?

Bất cứ triều đại nào truyền thừa mấy trăm năm sau thì không phải gian thần nắm quyền, tham quan hoành hành, chính quyền thối nát hay sao?

Đời sau, có rất nhiều người nghiên cứu lịch sử, nghĩ như thế nào mới có thể thay đổi cứu lại triều đình sắp bị lật đổ.

Nhưng kết quả là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.

Giang Long cảm thấy, nhiều khi nghiên cứu từ chi tiết mà lên, phỏng đoán, không chừng liền có thể tìm ra đáp án.

Bởi vì bất kỳ một chính quyền nào bị lật đổ, nguyên nhân đều rất phức tạp.

Cuối cùng, Giang Long cảm thấy dùng bốn chữ để hình dung, thỏa đáng thích hợp.

Thì chính là, vận số đã hết!

Thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, không khỏi là thịnh cực mà suy, cuối cùng đi tới diệt vong.

Cảnh lão phu nhân biết vô cùng nhiều, hôm nay truyền thụ chính là hơn nửa ngày, Lâm Nhã nghe được cũng dần dần bình tĩnh lại.

Có nhiều thứ rất thực dụng, Giang Long nhớ kỹ trong lòng.

Nói xong lời cuối cùng, Cảnh lão phu nhân đột nhiên nói:

- Khi Hoài Vương gặp được ám sát, một tiếng ầm ầm giống như tiếng sấm sét như nổ vang chấn động cả kinh thành, chất nổ đó, là cháu chế tạo?

- Vâng.

Giang Long gật đầu khẳng định.

- Còn có thể chế tạo ra chứ?

Thần sắc của Cảnh lão phu nhân cũng khó tránh khỏi có chút kích động.

-Dạ.

- Tốt!

Cảnh lão phu nhân vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tiếp theo lại hỏi:

- Vậy nó rốt cuộc có thể có bao nhiêu uy lực?

- Liều lượng càng nhiều, uy lực càng lớn.

Giang Long nói xong, lại bổ sung một câu:

- Thứ này tuyệt đối có thể dễ dàng phá vỡ cửa thành, khi tấn công thành trì rất có hiệu quả.

Cảnh lão phu nhân nghe vậy kích động không thôi.

- Tuy nhiên hiện tại sử dụng vẫn còn hạn chế, đối phương nếu là có phòng bị, rất khó tới gần.

Bây giờ tầm bắn của cung nỏ cực xa, tên dễ dàng có thể bay ra trăm bước.

Một số ít cường cung thậm chí có thể bắn ra vài trăm bước.

- Dùng công khai có hạn chế, nhưng muốn ám sát người nào, cũng chính là giết một cái một cái chuẩn!

Cảnh lão phu nhân đứng dậy ở trong phòng đi tới đi lui, phân phó:

- Trước khi cháu rời khỏi kinh thành, chế tạo ra nhiều một chút, bên này bà nội có lẽ có thể sử dụng đến.

- Vâng.

Giang Long gật đầu:

- Phương pháp sử dụng rất đơn giản, chỉ cần dùng đốm lửa châm là được.

Lâm Nhã lúc này cũng vội vàng mở miệng nói:

- Phu quân cũng mang theo bên mình một ít, vào lúc nguy cơ sử dụng để bảo mệnh.

- Cái này không thể được.

Giang Long cười nhẹ lắc đầu, thấy Lâm Nhã vẫn không hiểu, giải thích nói:

- Hoài Vương là bị thứ này ám sát bỏ mình đấy, nếu vi phu dám quang minh chính đại sử dụng, chẳng phải là công nhiên cho thấy chính mình là chủ mưu đứng đằng sau hay sao?

Lúc này Lâm Nhã mới kịp phản ứng, ảo não vỗ vỗ đầu.

- Nàng là quan tâm sẽ bị loạn.

Giang Long vội vàng giơ tay ngăn trở, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mịn của Lâm Nhã.

Lâm Nhã không có giãy dụa rút tay ra, nhanh chóng liếc mắt về phía Cảnh lão phu nhân, liền thấy Cảnh lão phu nhân đang nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lập tức biến thành đỏ bừng.

Lại hàn huyên một hồi, Giang Long nói đến phương diện làm ăn, muốn mượn người thay thế xử lý việc kinh doanh hàng thêu thú bông.

Cảnh lão phu nhân tự nhiên sảng khoái đáp ứng.

Tùy tùy tiện tiện liền có thể tìm tới người thích hợp.

Hơn nữa còn nói về sau ở địa phương nào cần người như thế nào, cứ mở miệng.

- Cháu còn chưa làm quan, đối với luật pháp Đại Tề cũng chưa quen thuộc, bà nội sẽ tìm người đến dạy cháu.

Giang Long gật đầu đáp ứng.

Chưa quen thuộc luật pháp Đại Tề thật đúng là không được, bằng không một khi xảy ra sai lầm cũng sẽ bị người nắm được nhược điểm, từ đó làm khó dễ.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment