Đại Quốc Tặc

Chương 170

Tuy Giang Long không có đem tin tức nói cho Sài Thế Vinh, nhưng đối với Điệp Hương phu nhân mà nói... hắn vẫn còn có thể tin được.

Cho nên mới bàn bạc cùng Cảnh lão phu nhân.

Cũng cho thấy, chính mình chính là chủ mưu ám sát Hoài Vương Triệu Trắc.

Cảnh lão phu nhân rất kích động, một là Giang Long rất có khí khái nam tử, không có nho nhã yếu đuối giống như trước kia, làm việc lớn mật, tác phong mạnh mẽ, thủ đoạn thiết huyết, hơn nữa sau khi nghe Giang Long giảng thuật hoàn toàn quá trình bố trí cùng ám sát Hoài Vương, có thể nhìn ra được Giang Long vô cùng cẩn thận.

Bằng không nếu là lộ ra chút dấu vết nào, sớm đã bị Hoàng thượng bắt vào thiên lao rồi.

Tuy rằng Cảnh Phủ có miễn tử kim bài, nhưng Hoài Vương Triệu Trắc là con ruột của Hoàng thượng, một khi điều tra rõ thì khối miễn tử kim bài này một chút tác dụng cũng không có.

Cảnh phủ tất nhiên sẽ bị xử tội cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.

Thứ hai chính là Giang Long biết chế tác thứ thuốc nổ màu đen, thứ thuốc nổ này uy lực lớn đến mức kinh người.

Hoài Vương Triệu Trắc bị nổ chết, khiến loại vũ khí này nổi tiếng khắp Đại Tề.

Lại từ miệng của Giang Long biết được, loại thuốc nổ màu đen này có thể dễ dàng phá vỡ cửa thành, mặc dù là Cảnh lão phu nhân luôn luôn vô cùng ổn định cũng không thể giữ vững bình tĩnh được.

Không biết thánh chỉ phong quan của Giang Long khi nào thì sẽ phát xuống, trước tiên Giang Long cần phải chuẩn bị.

Thứ nhất, trước phải xác định ứng cử viên đi theo Giang Long nhậm chức.

Vừa mới bắt đầu thương lượng, Giang Long liền tỏ rõ thái độ, lần này đi nhậm chức nguy hiểm rất lớn, không mang theo nữ quyến, hơn nữa cũng nói rõ một cái nha hoàn cũng không mang theo.

Cảnh lão phu nhân nhíu mày, hiện tại Giang Long và Lâm Nhã còn không có động phòng, nếu không mang theo nữ quyến, đến khi nào thì bà mới có thể ẵm cháu?

Nhưng Giang Long nói rất có đạo lý, lần này xuống địa phương nhậm chức, thực sự vô cùng nguy hiểm.

Phải biết rằng người muốn gây bất lợi cho Giang Long là đương kim Hoàng thượng!

Không nói tới việc mang theo nữ quyến đã nguy hiểm, hơn nữa đến lúc gặp phải thời khắc mấu chốt nữ quyến còn có khả năng gây ra trở ngại.

- Nhã nhi ở lại trong phủ giúp đỡ bà nội xử lý công việc, Ngọc Sai và Bảo Bình ở nông trang bên kia, trông chừng việc sản xuất của cửa hàng len với đồ thêu.

Giang Long an bài như thế.

Cảnh lão phu nhân ngẫm nghĩ một chút, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Trong lòng cũng đang suy nghĩ đến chuyện khác, lần trước phái Diêu mụ mụ tới nông trang khuyên Giang Long động phòng với Lâm Nhã, kết quả ngoài miệng thì Giang Long đáp ứng thật tốt đấy, nhưng cuối cùng vẫn chưa có hành động gì.

Cảnh lão phu nhân nghĩ cho dù mình có mở miệng chỉ sợ Giang Long cũng sẽ đồng ý lấy lệ mà thôi.

Không bằng âm thầm... Nghĩ đến đây, ánh mắt Cảnh lão phu nhân liếc nhìn về Lâm Nhã.

Chỉ cần thuyết phục Lâm Nhã phối hợp là được rồi.

Tiếp theo muốn dẫn theo đầy đủ hộ vệ cùng nhân viên, Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, Tần Vũ, Hầu Giang, Giang Long đều nhất định phải dẫn theo đấy.

Tang Chu ở lại, mang theo thủ hạ của nàng ta bảo hộ an toàn cho Lâm Nhã, Ngọc Sai và Bảo Bình.

Mặt khác, còn muốn lưu ý động tĩnh từ bên Lâm gia kia.

Trước đó nội ứng mà nguyên thân của Cảnh Giang Long phái đi Lâm gia, đã lặng lẽ đưa tin tức về nhiều lần, ngoại trừ thông báo cuộc sống của đệ đệ Lâm Nhã rất không tốt, hơn nữa còn nói đại khái về những khốn cảnh của Lâm gia hiện nay, lần trước Lâm gia nhờ thoại bản cũng kiếm được một chút.

Nhưng vẫn như muối bỏ biển, còn xa mới đủ.

Giang Long vẫn luôn nhớ kỹ, như thế nào mới có thể cứu đệ đệ của Lâm Nhã ra khỏi Lâm phủ.

Sau đó mới dễ dàng làm cho Lâm gia suy sụp, hoặc là đoạt quyền, giúp cho đệ đệ của Lâm Nhã thượng vị.

Sắp xếp Đỗ Quyên của Lâm gia vào cơ sở ngầm ở Ninh Viễn huyện, sau đó để ả vụng trộm đem thoại bản đưa về cho Lâm gia, là Giang Long cố ý, mục đích là muốn cho Lâm gia nếm được một chút ngon ngọt, để cho bọn họ hiểu được rõ ràng Giang Long có rất nhiều cách kiếm tiền.

Hiện tại mồi câu đã vẩy ra, chỉ còn đợi đến thời cơ thích hợp, con cá tự nhiên sẽ chủ động cắn câu.

Đến lúc đó, chính là lúc đem con cá lớn Lâm gia này câu lên.

Thoại bản chỉ để cho Đỗ Quyên vụng trộm đem ra ngoài một lần, còn bản thảo tiếp theo Giang Long sẽ tự mình mang đến xưởng in.

Mà từ khi việc kinh doanh hàng thêu cùng thú bông phát triển, bên nông trang đã được quản lý chặt chẽ hơn, cửa ra vào nông trang đều có hộ vệ canh gác nghiêm ngặt, ra hay vào đều cần kiểm tra, mặc dù Đỗ Quyên là nha hoàn hồi môn của Lâm Nhã, nhưng cũng phải cẩn thận sợ bị hộ vệ bắt được nhược điểm.

Lúc này Lâm gia đã nếm được một lần lợi ích, hơn nữa bọn họ biết tin tức rất nhanh, tự nhiên cũng biết hiện giờ việc kinh doanh của Giang Long rất phát đạt, liền xem xem đến khi nào bọn họ không thể kiềm chế được nữa.

Ngoại trừ những người kia, Cảnh lão phu nhân còn bảo Giang Long mang thêm vài người hộ vệ trong phủ.

Những hộ vệ này bàn về thân thủ thì không bằng đám người Đồ Đô, nhưng bọn họ đã trải qua chiến trường kinh nghiệm phi thường phong phú.

Giống như lần trước khi Giang Long bị tập kích ở Già Lam Tự, Phó đội trưởng đã chỉ huy thỏa đáng tự mình dẫn người ở lại, chủ động xông lên ngăn cản tay chân của đám cung thủ đối phương, làm cho chúng không thể phát huy được lợi thế.

Giang Long tự nhiên là sẽ không từ chối.

Nếu như là âm thầm làm việc, hắn càng ưa thích đi một mình.

Nhưng đi ra bên ngoài nhậm chức làm quan, thì tuyệt đối không thể lén lén lút lút.

Quang minh chính đại, sẽ càng thêm nguy hiểm!

Một khi lực lượng hộ vệ không đủ thì vô cùng tồi tệ.

Nói xong việc sắp xếp người đi bảo vệ, Cảnh lão phu nhân lại an bài phụ tá cho Giang Long quen thuộc luật pháp Đại Tề, sau khi xuống địa phương muốn khai mở cục diện, không thì sẽ bị bị người ta dùng lỗ hổng trong luật pháp âm thầm ám hại, không có trợ thủ như vậy khẳng định là không được.

Cảnh lão phu nhân an bài ba người.

Ba người vẫn ở bên trong Cảnh Phủ, chỉ có điều rất ít người biết đến, đều hơn ba mươi tuổi, năm đó từng phục vụ bên người Cảnh Hiền.

Khi Cảnh Hiền chết trận ở sát tràng, ba người vẫn đối với Cảnh Phủ không rời nửa bước.

Vẫn luôn ẩn nhẫn, bọn họ cũng là hy vọng một ngày nào đó Cảnh Giang Long có thể thể hiện được tài hoa của mình, bọn họ có thể đi theo bên cạnh giúp đỡ.

Nhưng trước kia Cảnh Giang Long làm cho bọn họ rất thất vọng, cho nên đều không có tới gặp Cảnh Giang Long lần nào.

Bây giờ Giang Long ở kinh thành ít nhiều gì cũng đã tạo ra chút mưa gió, ba người nguyện ý cùng theo hắn đi nhậm chức, nhưng vẫn đang duy trì thái độ một bên phụ trợ, một bên xem chừng.

Nếu Giang Long không thể làm cho bọn họ vừa lòng, bọn họ sẽ lại trở về Cảnh phủ ẩn cư.

Và đợi con của Giang Long lớn lên.

Lúc này ba người chỉ hơn ba mươi, dưới tình huống bình thường, con của Giang Long lớn lên, bọn họ chẳng qua cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi.

Những ẩn sĩ như bọn họ, đều là những người rất có kiên nhẫn

Vẫn có thể chờ đợi.

Xong chuyện nhân thủ, sau đó tự nhiên là nói về chuyện tiền bạc, ra ngoài đương nhiên cần phải mang nhiều một chút, đây là ý nghĩ của Cảnh lão phu nhân.

Đi địa phương nhậm chức, chẳng những phải sống, hơn nữa có đôi khi cũng phải chuẩn bị tiền để hối lộ quan trên.

Nhưng Giang Long lại lắc đầu cự tuyệt, việc chuẩn bị tiền hối lộ quan trên hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Hơn nữa lấy bản lãnh của hắn, còn sợ kiếm không ra tiền sao?

Càng đơn giản hơn, chính là tới đầu nhậm chức thì đem thoại bản cùng hàng thêu thú bông mở ra kinh doanh ở đó càng không tốt sao.

Sau khi Cảnh lão phu nhân biết được ý nghĩ của Giang Long, thì cũng không khuyên nhủ thêm nữa.

Đại sự thương lượng xong, còn có một chút chuyện nhỏ, như mang vài món quần áo, khi xuất hành là muốn cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa vân vân.

Những vấn đề này liền để cho mấy nữ nhân trong phủ đi xử lý.

Vì thế mỹ nhân người nước ngoài như Đại Lệ Ti, lại hiện ra trong tầm mắt của Giang Long.

Giang Long vẫn cảm thấy cô ta có chút không đơn giản, cho nên thủy chung luôn giữ một chút khoảng cách.

Những ngày tiếp theo, Giang Long thường xuyên ra vào kinh thành, có khi đi Mục Vũ Hầu phủ làm khách, Điệp Hương phu nhân nhiệt tình chiêu đãi, nhưng Giang Long không có tiếp tục gặp mặt Mục Vũ Hầu, có khi hắn lại tới xưởng in an bài công việc, Sài Thế Vinh đối với sự tình mà Giang Long mới nhắn nhủ rất có hứng thú, toàn lực phối hợp.

Trưa hôm nay, Giang Long từ Mục Vũ Hầu phủ đi ra.

Ngay vừa rồi Điệp Hương phu nhân nói cho hắn biết, ý chỉ lập tức sẽ ra.

Mang theo đám hộ vệ đi vào xưởngxưởng in, Giang Long dặn dò những thứ có thể làm cho Sài Thế Vinh.

Sài Thế Vinh lập tức liền chỉ huy, xưởng in so với lúc bình thường càng thêm bận rộn.

Vào ngày hôm sau, tất cả những nơi từng bán ra thoại bản của xưởng in Thông Kim Bác Cổ, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều xuất hiện một loại gì đó rất mới mẻ.

Chỉ có đơn giản năm khối giấy, hai mặt đều có chữ.

Làm cho rất nhiều thư sinh hiếu kỳ.

Một vị thư sinh tuổi trẻ mua xuống một phần, ngay mặt viết bốn chữ to Đỉnh Thịnh báo chí.

Tiếp tục lật xem, thư sinh thỉnh thoảng vỗ tay khen hay, tiếp theo chính là trầm mê thật sâu ở trong đấy.

Hoàng cung, trước long án của lão hoàng thượng, cũng có thêm một phần Đỉnh Thịnh báo chí.

- Tiểu tử Cảnh gia kia thủ đoạn thật đúng là nhiều, những chuyện trên tờ báo này thật hấp dẫn, hẳn sinh ý cũng sẽ không kém.

Lão Hoàng thượng xem qua báo chí rồi lạnh giọng nói.

Đỉnh Thịnh báo chí dựa theo sự phân phó của Giang Long, một ít trang báo in ấn thi từ ca phú của văn nhân, một ít trang báo thì đem chiến dịch giết địch thành danh của rất nhiều danh tướng viết ra, đương nhiên trong đó nhất định là phải thêm mắm thêm muối đấy.

Như vậy mới có thể thu hút người đọc.

Tại ngay đầu mặt báo dành ra một chỗ nhỏ, in ấn một ít tin tức về tình hình chính trị đương thời, những tin này không dám làm giả

Ví dụ như ở một địa phương nào đó có một vị Huyện lệnh rất có năng lực, quản lý vô cùng tốt địa phương của mình.

Vị Huyện lệnh nào đặc biệt am hiểu xử án, chưa bao giờ mắc sai lầm, lần nào cũng đều có thể bắt được hung thủ, cả huyện không có vụ án nào không xử lý được.

Ở địa phương kia có tên ác bá bị bắt, ở một cái địa phương khác thì đám thổ phỉ bị triều đình phát binh vây bắt, quan viên nào thanh liêm cao thượng, quan viên nào cực kỳ hiếu thuận.

Mặt sau tự nhiên là muốn đem những câu chuyện đó nói rõ ràng chi tiết hơn rồi.

Thi từ ca phú cực kỳ có lực hấp dẫn đối với văn nhân, còn chuyện về võ tướng nổi tiếng thì lại cực kỳ có lực hấp dẫn đối với người luyện võ.

Một ít gia chủ quyền quý, quan viên, thì rất hứng thú đối với tình hình chính trị đương thời.

Lại thêm thoại bản chuyện xưa ở cuối cùng có khả năng hấp dẫn dân chúng ở tầng dưới chót nhất, lượng tiêu thụ tự nhiên là không cần phải nói, vô cùng đắt hàng.

Tuy rằng dân chúng ở tầng dưới biết chữ không được bao nhiêu, khả năng mua tương đối kém, nhưng mà ở kinh thành người có tiền rất nhiều, báo chí giá cả lại rẻ, chỉ cần trong nhà có chút tài sản là có thể đặt hàng lâu dài.

Lão thái giám nhíu nhíu mày:

- Lão nô như thế nào cảm thấy Tiểu tử Cảnh gia hình như có mục đích khác?

- Trẫm cũng hoài nghi như vậy, nhưng đoán không ra.

Lão hoàng thượng cũng đồng ý.

- Nếu không Hoàng thượng hạ chỉ không cho phép tiếp tục in ấn loại báo chí này?

Lão thái giám đề nghị.

Lão Hoàng thượng lắc đầu:

- Không cho hắn ra chiêu, làm sao thấy được trong lòng của hắn rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết?

Nói tới đây, trên mặt lão Hoàng thượng thần thái tự tin chớp động:

- Chẳng lẽ ngươi cho là trẫm còn đấu không lại một tên mao đầu tiểu tử này?

- Lão nô không dám.

Lão thái giám vội nói.

Nhưng trong lòng cũng lo lắng, chiêu này có lẽ là do thế lực sau lưng của Tiểu tử Cảnh gia làm.

Trong Đông Cung, Thái Tử cũng đang lật xem báo chí trong tay.

Chờ gã xem xong, một đám tâm phúc liền lập tức bày mưu hiến kế, để Thái Tử chèn ép xưởng in.

Chỉ có điều xưởng in không có xúc phạm luật pháp, những biện pháp này đều là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hơn nữa xưởng in là sản nghiệp của Thành Quốc Công, sao có thể dễ dàng động thủ?

Cuối cùng không giải quyết được gì.

Lại qua một ngày, sau khi Giang Long trở lại Cảnh phủ, liền đi gặp Cảnh lão phu nhân.

- Thánh chỉ hai ngày này sẽ ra rồi.

Đây là Điệp Hương phu nhân nói cho Giang Long.

- Ừ.

Nên chuẩn bị, Cảnh phủ bên này đã là chuẩn bị đầy đủ hết rồi, Cảnh lão phu nhân nói:

- Cháu in ấn số báo chí mới này lượng tiêu thụ như thế nào?

- So với sách thoại bản thì lượng tiêu thụ cao hơn không ít.

Giang Long đáp:

- Nhưng mỗi bản báo chí thì lợi nhuận lại thấp hơn một chút.

- Không có việc gì, sau này cháu có suy nghĩ gì cứ trực tiếp mà làm, bà nội ủng hộ cháu.

Cảnh lão phu nhân mơ hồ cũng cảm giác được một chút.

- Cám ơn Bà nội.

Giang Long cung kính nói.

---------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment