Chương 99:
Chương 99:Chương 99:
Chương 99:
La bàn vàng trong tay cậu ấy điên cuồng lay kim, độ rung lớn vô cùng. Tạ Khiêm tức giận mắng: "Âm khí thật nặng, tạo nghiệp lớn như vậy." Có máy đứa trẻ thò đầu ra khỏi cửa sổ ký túc xá nhìn họ, đôi mắt lạnh lùng vô hồn, như những con búp bê vải rách nát không có sức sống.
Đây là trại trẻ mô côi, đối tượng vẫn là trẻ em như cũ.
Nghĩ đến hàng ngàn quỷ đồng tối qua đều có liên quan đến Quỷ Mẫu, thậm chí cậu ấy còn nghe nói Trần Lâm Giang, thiên sư làm ra trận Lục Tử Hồn cũng là do Quỷ Mẫu truyền dạy.
Tạ Khiêm nắm chặt la bàn trầm tư, Quỷ Mẫu vì một đôi chân toàn vẹn ở Ninh Thành mà đi khắp nơi bắt cóc trẻ em để luyện chế thành quỷ đồng áo đỏ, mà những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi này vẫn còn sống.
Này...
Trong đầu Tạ Khiêm lập tức hiện ra một ý nghĩ - "Nơi này không phải là lò sát sinh đang chờ để giết mỗ đó chứ?"
Người sống? Không quan trọng. Chết rồi có thể thành quỷ đồng. Hơn nữa âm khí nặng nề như vậy, Tạ Khiêm hít một hơi, cậu ấy lập tức nhỗ nước bọt lên đầu vai kiếm gỗ đào, không thể trì hoãn nữa.
"Chuyên gia Tạ, anh nghĩ trại trẻ mồ côi này có vấn đề gì không?" Phùng Kiện quay lại hỏi. Sau khi hỏi ý kiến, viện trưởng tỏ ra vô cùng khó chịu, mặt đen như đáy nồi, miệng lặp đi lặp lại đòi bằng chứng.
Tạ Khiêm nói nhỏ: "Nơi này không có âm hồn."
Phùng Kiện vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tạ Khiêm nói: "Nhưng âm khí rất nặng, chỉ hơi nhẹ hơn công viên giải trí bị bỏ hoang tối qua một chút thôi." Sắc mặt Phùng Kiện lập tức thay đổi thất thường.
"Không cần đợi nữa, tôi sẽ đi tìm." Tạ Khiêm lấy trong túi ra một lá bùa vàng, ánh mắt của Phùng Kiện và những người khác lập tức nhìn chằm chằm vào lá bùa.
Sau sự việc tối qua, thứ Phùng Kiện và những người khác quan tâm nhất chính là bùa bình an!
Lá bùa Tạ Khiêm lấy ra không phải bùa bình an, cậu ấy dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lá bùa, niệm một câu chú, lá bùa trong tay cậu ấy bỗng nhiên tự bốc cháy.
Tạ Khiêm cầm la bàn, cậu ấy đốt cháy lá bùa vàng, tro giấy bao phủ toàn bộ la bàn, kim đồng hồ quay điên cuồng tạo ra từng lớp tro giấy, tro giây bay lơ lửng trong không trung, mang một vẻ đẹp kỳ lạ và bí ẩn.
Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào hướng di chuyển của tro giấy trong không trung, nói nhỏ: "Đi theo.”
Phùng Kiện và những người khác lập tức đuổi theo, đi theo Tạ Khiêm đi khắp nơi trong trại trẻ mồ côi.
Xoay mười mấy vòng, lại quay về chỗ cũ.
Mọi người: "2"
Chuyện gì xảy ra vậy.
Sắc mặt Tạ Khiêm ngưng trọng: "Tối nay chúng ta lại đến." Cậu ấy có chút bực bội, nhưng nhất thời lại không tìm ra được gì. Sư phụ từng nói trong trường hợp này, đợi đêm rồi tới lại.
Viện trưởng vốn bắt an nhìn họ đi lại khắp nơi trong trại trẻ mồ côi, bỗng chốc lại trở nên tự tin.
Người phụ nữ tự xưng là Quỷ Mẫu nói rằng trận pháp của bà ta không thể bị phá vỡ, không cần phải sợ. Một đạo sĩ nhỏ bé có thể làm gì được bọn họ chứ.
Bây giờ là xã hội pháp trị, không có bằng chứng thì Thiên Vương lão tử cũng không thể định tội được bọn họi
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc xa hoa lao từ bên ngoài vào, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm thình lình ước xuống xe. Triệu Dương tháo kính râm xuống nhìn quanh trại trẻ mồ côi. Đầu bếp Phó bảo cậu ấy tới đưa bùa chú, vậy cho ai? Cho viện trưởng ư? Triệu Dương quét mắt thấy một người đàn ông trẻ tuổi cầm la bàn và kiếm gỗ đào, ánh mắt cậu ấy lập tức sáng lên, nhanh chóng tiến lên.
Người này hình như là cùng nghề với đầu bếp Phó.
Triệu Dương hỏi: "Xin hỏi các vị có quen đầu bếp Phó không?"
Sắc mặt Tạ Khiêm thay đổi: "Phó tiền bối sao rồi?"
Nghe giọng điệu là biết có quen, Triệu Dương vội vàng lấy bùa chú được đặt trong hộp quà tặng ra đưa cho cậu ấy.
"Đầu bếp Phó bảo tôi đưa đến." Tạ Khiêm cầm lấy lá bùa, đang muốn nhìn kỹ hoa văn trên đó, nào ngờ ngón tay vừa chạm vào, sắc mặt cậu ấy đã lập tức thay đổi.
Bàn tay cầm bùa vàng tỏa ra một luồng ánh sáng mỏng manh, như một mũi tên vô hình.
Đây là... bùa chỉ đường cao cấp!
Vậy mà... tùy tiện đưa cho người ta như vậy?
Nếu là sư phụ của cậu ấy, ở thành phố lớn phải đặt tiền trước mới làm được. Tạ Khiêm quay đầu nhìn lại Phùng Kiện và những người khác vài lần, cứ cảm thấy họ không xứng đáng có được thứ này.
Tạ Khiêm nghĩ đến mình còn có chút tích lũy, cậu ấy nắm chặt bùa chú, bước theo ánh sáng đi sâu vào trại trẻ mô côi.
Ánh sáng di chuyển quanh co, đi qua đủ loại ngõ ngách.
Phùng Kiện và những người khác có trí nhớ rất tốt, họ cảm thấy con đường nhỏ này gần như giống với con đường nhỏ mà Tạ Khiêm đã đi trước đó, không có gì khác biệt cả.
Nhưng Tạ Khiêm không quay trở lại như trước, mà theo ánh sáng đến trước bức tường trắng của ký túc xá.
"Chuyên gia Tạ, chuyện gì vậy?” Phùng Kiện nhíu mày hỏi.
Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng, giọng nói hơi run run: "Đây là bùa chỉ đường, bùa chú chỉ dẫn đến đây rồi biến mắt hoàn toàn."
Trước mặt họ là bức tường trắng của ký túc xá, họ thậm chí có thể ngửi thấy mùi sơn mới, như thể nó vừa được sơn xong.
Phùng Kiện nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ấy nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng, đột nhiên hỏi: "Bùa này, có thể cho tôi xem không?" Lá bùa này vốn không thuộc sở hữu của Tạ Khiêm, là Phó Văn đưa cho, cô cũng không nói rõ là đưa cho ai, nên khi Phùng Kiện nói, Tạ Khiêm liền đưa cho Phùng Kiện.
Vừa cầm bùa chú trong tay, Phùng Kiện hoảng hốt, anh ấy nhìn thấy tay cằm bùa của mình tỏa ra một luồng ánh sáng mỏng manh, ánh sáng dẫn đến bức tường trắng trước mặt.
Đây... cách này đúng là rất dễ dùng, so với cách Tạ Khiêm lấy bật lửa ra đốt trên la bàn rồi đuổi theo hướng tro giấy bay tìm kiếm thì tiện hơn nhiều. Công cụ không cần phức tạp quá, càng đơn giản càng dễ sử dụng! Hơn nữa Tạ Khiêm bảo họ tối hãy đến, còn cái này thì không! Phùng Kiện đưa bùa cho cảnh sát, mấy cảnh sát này hôm qua không tới công viên giải trí, thấy Phùng Kiện như vậy lại càng sợ hơn.
Tạ Khiêm nhìn ánh mắt của đám người Phùng Kiện, trong lòng lo lắng, thôi xong rồi.
Cậu ấy có linh cảm sư phụ sẽ không bán được bùa nữa mắt... Sư phụ rất tốt với cậu ấy. Năm xưa, vì cứu Tạ Khiêm nên sư phụ mới bị ác quỷ ám, từ đó về sau, cậu ấy luôn quan tâm đến ông ấy, có khi còn hơn cả con ruột. Sư phụ dễ tính, nhưng hễ nhắc đến tiền là khác. Nếu không bán được bùa, Tạ Khiêm sẽ bị sư phụ mắng chết.
"Đi xin phê duyệt, đào bức tường này ra xem." Phùng Kiện nặng nề nói. Sau đêm qua, Phùng Kiện cực kỳ tin tưởng Phó Vẫn. Tuy nhiên, bức tường này sợ là không được bình thường.
Không biết có phải vì tôn trọng Phó Vãn hay không, Tạ Khiêm lấy lá bùa từ trong túi ra, cậu ấy niệm chú rồi đá mạnh vào tường. Bức tường lập tức bị vỡ một lỗ lớn, bụi bay mù mịt.
"Ôi mẹ ơi!"
Triệu Dương đến hóng hớt, lập tức hét chói tai, ngồi ngã phịch xuống đất. Cậu ấy không sợ Tạ Khiêm đá, mà là vì bức tường... Bên trong bức tường là bộ hài cốt hoàn chỉnh của một đứa trẻ! Triệu Dương cảm thấy mình thật là, cứ cố chấp phải đến đây hóng hớt làm gì, nơi này rốt cuộc đẹp ở đâu chứ?
Phùng Kiện xanh mặt, lập tức ra lệnh: "Thông báo về cục, đồng thời bắt giữ viện trưởng và nhân viên viện phúc lợi cho tôi."
Phùng Kiện nhìn chằm chằm vào bức tường vỡ, linh cảm mãnh liệt mách bảo anh ấy rằng đây không chỉ đơn giản là một bộ hài cốt trẻ em. Phải điều tral
Triệu Dương sợ hãi chạy lên xe, cậu ấy không bật máy lạnh mà nhanh chóng lấy bùa bình an mà Phó Vãn đưa cho ra nắm trong tay. Một lúc sau, cậu ấy mới bình tĩnh lại được.