Chương 100:
Chương 100:Chương 100:
Chương 100:
Triệu Dương nhìn lên tắm biển "Viện Phúc lợi Ái Thiên Sứ" cao cao treo trên cửa, chợt nhớ ra nơi này thuộc sở hữu của ai...
Triệu Dương lập tức lấy điện thoại ra truy cập vào diễn đàn tin tức Ninh Thành. [Triệu Dương: @ Chu Kiều Kiều, Viện Phúc lợi Ái Thiên Sứ có phải là do nhà cô quản lý không?]
[Chu Kiều Kiều: 2]
[Chu Thiên Lỗi: @Triệu Dương, Viện Phúc lợi Ái Thiên Sứ đúng là do nhà Chu Kiều Kiều quản lý, sao vậy? Chẳng lẽ Chu Thiên Lỗi tôi không thể là người đầu tiên hóng được chuyện sao?] [Chu Kiều Kiều: @Chu Thiên Lỗi, cậu nói nhảm gì vậy? Viện phúc lợi của nhà tôi có thể có chuyện gì? Tôi thấy đầu óc cậu mới có chuyện áấy!] [Tề Nhược Nhược... Kiều Kiều, Thiên Lỗi không có ý gì khác, sao cô lại hung dữ như vậy?]
[Chu Kiều Kiều: @Triệu Dương @Chu Thiên Lỗi, ngu ngốc. ] Trong lòng Chu Kiều Kiều hoảng loạn, vô cùng hoảng sợ. Mỗi khi nhắm mắt lại, cô ta lại nhớ đến ánh mắt mà Phó Vãn nhìn mình đêm hôm đó. Không phải là sợ hãi, cũng không phải là kinh hoàng, mà là... Ánh mắt nhìn con mồi đây toan tính.
Chỉ với ánh mắt đó, cô ta đã cảm nhận được Phó Vẫn giờ đây dường như không còn là Phó Vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời trước kia nữa.
Chu Kiều Kiều không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ biết rằng Viện Phúc lợi Ái Thiên Sứ của cha mẹ cô ta không hoàn toàn trong sạch.
Triệu Dương ngồi trên xe, xoa bóp huyệt thái dương. Có lẽ người khác không biết, nhưng cậu ấy đã nghe được rất nhiều tin đồn từ chỗ chị dâu. Trước đây, Phó Vãn bị lừa gạt đến từ đường nhà họ Thẩm, có liên quan đến Chu Kiều Kiều. Viện phúc lợi nhà họ Chu đã xảy ra chuyện, Phó Vãn đây là đến trả thù ư? Triệu Dương nhớ đến Phúc Mãn Lâu, hiện tại chủ nhân của Phúc Mãn Lâu không phải Phó Đại Trung mà là đệ tử cũ của cha Phó Vẫn.
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Nghe nói đệ tử cũ này đã dùng thủ đoạn mờ ám để chiếm lấy Phúc Mãn Lâu, Phó Đại Trung và họ hàng đều bất mãn vì tài sản của em trai bị người ngoài cướp đi, thậm chí còn muốn kiện tụng.
Triệu Dương rùng mình một cái, được lắm, ai cũng đừng hòng chạy! Tối nay quán ăn của Phó Văn lại mở cửa. Vẫn là quán nhỏ bình dân như cũ, vẫn nằm dưới gốc cây hòe già.
Lượng người xem livestream cao hơn một chút so với lần đầu tiên, ngay khi cô vừa phát sóng đã thu hút được một lượng lớn người xem mới. [Cô chủ quán, cô thế này bán cá ba ngày phơi lưới hai ngày mà không kiếm được tiền, tối hôm qua sao lại không mở quán? Sao không tận dụng nhan sắc để livestream2 Cô tin hay là chỉ cần cô tán gẫu bình thường cũng có người tặng quà rồi không?]
[Bà chủ Phó, tối hôm trước cô nói "nghề chính là đầu bếp, nghề phụ là thiên sư” là có ý gì? Cô còn biết xem bói à? Từng xem cho ba tên lưu manh kia?] [Thời buổi này ai chẳng có sở thích riêng? Tuy nhiên kiêm chức cũng đừng giả vờ thành đạo sĩ thật chứ. Nếu thực sự có nhu cầu, các bạn vẫn nên tìm đến đại sư chính thống thì hơn. ]
[Bà chủ tối nay vẫn bán cơm chiên sao?]
[Tôi muốn biết, vị khán giả đó có thực sự đến không?!...
Đoàn Đoàn từ trong quán bưng ra một nồi hầm inox siêu to khổng lồ. Chiếc nổi này là dụng cụ nấu ăn sơ cấp do hệ thống mỹ thực cung cấp. Cậu bé mở nắp nồi trước màn hình, lộ ra gà kho tộ bên trong:
"Các chú các dì, anh chị em ơi, tối nay chúng ta còn có món kho nữa." Mắt của các khán giả trong livestream sáng bừng lên. Mặc dù không thể ngửi thấy hương vị, nhưng nhìn bề ngoài thì ngon tuyệt!
Gà kho rất đầy đặn, thoạt nhìn có vẻ rất nhiều thịt. Gà tộ được kho thành màu nâu, khiến không ít khán giả nuốt nước miếng. Xem cái này vào đêm khuya quả là không tốt lắm.
[Đây là do bà chủ làm ư?2 Trông có vẻ tay nghề rất cao! Hôm trước tôi còn nghi ngờ cơm chiên kia liệu có ngon thật không? Cảm giác ba con mèo kia ăn ngon đến phát khóc. ]
[Có thể mở quán ăn thì sao có thể tệ hại được? Không có sức sao dám ôm đồm? Không nghe bà chủ quán nói cô ấy là đầu bếp sao? Đầu bếp! Chắc chắn là siêu ngonl]
[Đúng vậy, đúng vậy, nhìn ngon mắt quá! Bà chủ cho địa chỉ đi, tôi là người Ninh Thành, ngày mai sẽ ghé quán. ]
Cư dân mạng lập tức nhận định nồi chân gà cánh gà là do Phó Văn làm, dù sao Đoàn Đoàn nhỏ như vậy, sao mà nấu cơm được?
Phó Vãn tự nhận là đầu bếp mài
Thiên sư là kiêm chức thôi, người trẻ tuổi thời buổi này ai lại không có sở thích gì đó? Người thích bài Tarot cũng không ít mà.
Phó Vãn nhìn nồi gà kho, không nói gì, đó không phải là do cô làm."Chào bà chủ."
Có hai bóng người đi từ bên đường đối diện tới, là một nam một nữ. Cô gái trông có vẻ hơi tiểu tuy, nhìn Phó Vãn nói: "Bà chủ, tôi chính là... ' tôi chồi non trưởng thành'."
Phó Vãn cười, quả nhiên đã đến.
[What, người này đến thật ư2 A a a mau giúp tôi nễm thử chân gà kho xem ngon không, rồi thử luôn cả cơm chiên nhà cô ấy nữal]
[Cô gái này hẳn là vì cùng thành phố nên mới đến đây nhỉ? Cho dù hương vị quán không ngon, nhưng bà chủ xinh đẹp quá, đi ngắm mỹ nữ cũng đáng. ] [Cũng đúng nhỉ? Nếu không thì bà chủ điểm danh em đi, em cũng đến. ] [Bà chủ ngốc quá, nếu chị mở quán ăn lúc chạng vạng thì lượng khách sẽ đông hơn nhiều đấy? Sao phải chỉ đích danh người nào đến ăn cơm, lỡ họ không đến thì sao?]
Phó Văn nhìn cô gái, ánh mắt lại chuyển sang chàng trai bên cạnh. Chàng trai nhìn thấy ánh mắt của Phó Văn liền giải thích: "Tôi là bạn trai của cô ấy, chủ quán, cô mở cửa hàng mỹ thực đêm khuya, tôi lo lắng cho sự an toàn của cô ấy nên mới đi cùng.
Livestream lại một lần nữa bùng nổ, vô số bình luận khen ngợi hai người thật ngọt ngào.
"Chuyện của cô giáo em không cần phải lo lắng nữa, nhân sinh vốn dĩ là đầy tiếc nuối mà. Nhã Hân, em muốn ăn gì? Ở đây có cơm chiên và đồ kho này." Chàng trai trẻ nhìn xung quanh, phát hiện không có thực đơn. Lý Nhã Hân cũng không biết tại sao mình lại đến đây, nhưng cô ấy đã đến rồi. Đầu óc Lý Nhã Hân chỉ toàn là câu nói cuối cùng của Phó Vãn vào tối hôm trước, rằng cô là một thiên sư. Lý Nhã Hân nhìn chằm chằm Phó Văn, hỏi: "Bà chủ, cô nói tôi nên ăn cơm chiên hay đồ kho?"
Phó Vãn mỉm cười nhẹ: "Muốn gặp cô giáo của cô thì ăn cơm chiên. Muốn vui vẻ thì hãy ăn đồ kho.”
Đoàn Đoàn ở bên cạnh chớp chớp mắt, như thể được khen ngợi gián tiếp. Ý của mẹ là ăn đồ kho do cậu bé làm sẽ khiến người ta vui vẻ sao? Đoàn Đoàn rất hài lòng với đánh giá này.
Nhưng cơm của mẹ mới là ngon nhất, cậu bé chỉ học theo mẹ để kho gà thôi.
Lý Nhã Hân hất tay ra bạn trai ra, cô ấy đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm Phó Vãn: "Muốn gặp cô giáo thì chỉ cần ăn cơm chiên thôi à? Cô biết cô giáo của tôi ở đâu sao?”
Phó Vãn: "Tôi biết, bà ấy đã chết rồi."
Lý Nhã Hân đột nhiên loạng choạng một cái, chắn động nhìn vẻ mặt kinh ngạc bình tĩnh của Phó Vẫn.
Cô biết, cô biết cô giáo của cô ây chết rồi!
Cô giáo...
Nửa đêm, gần nghìn người ở trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên cảm thấy ớn lạnh khi nghe những lời của Phó Văn.
[Bà chủ à, cô nên nhớ rằng công việc chính của cô là đầu bếp, còn làm thiên sư chỉ là công việc bán thời gian mà thôi, hơn nửa đêm rồi mà còn nói ra những lời đáng sợ như vậy. ]
[Huhuhu, tôi chỉ thèm ăn vào lúc nửa đêm nên mới xem chương trình phát sóng trực tiếp về đồ ăn thôi. Tôi còn đang ở nhà một mình nữa rất đáng sợ nha. ]
[Bà chủ Phó biết hù dọa người khác một cách nghiêm túc đấy, đây là cách mà cô muốn gặp người chết sớm sao?]
[Nói như thế nào nhỉ, nếu là người thân thiết nhất với mình thì dù có chết cũng không sao chứ, phải không? Tôi thật sự giống như gặp ông bà nội đã qua đời của mình, tôi thực sự rất muốn gặp họ. ]
[r1, cho dù những người thân cận nhất của tôi có qua đời thì tôi cũng sẽ không sợ hãi, vì tôi biết họ sẽ không làm hại tôi. ]