Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 101:

Chương 101: Chương 101:Chương 101:

Chương 101:

Lý Nhã Hân vẫn nhớ Phó Vãn là thiên sư bán thời gian, hơn nữa cô còn tính mệnh cho ba tên côn đồ, lúc này cô ấy có chút kích động,"Tôi thực sự có thể gặp lại được cô giáo của mình à? Tôi muốn gặp lại bà ấy!"

"Không phải người ta nói rằng sau khi chết, sau khi con người chết sẽ đi đến U Minh để đi đầu thai chuyển thế sao? Cô giáo của tôi đã qua đời được hơn ba tháng. Đáng lẽ bà ấy phải đi chuyển thế từ lâu rồi phải không? Còn có thể nhìn thấy bà ấy không?"

Bạn trai của cô ấy, Cao Phi Dương nhanh chóng đỡ lấy bạn gái phân khích đến mức bắt đầu ho khan, nhíu mày thấp giọng nhắc nhở nói: "Nhã Hân à, em hãy tỉnh táo lại một chút đi, chúng ta dù gì cũng là những sinh viên hàng đầu của Đại học Công nghệ Ninh Thành...”

Nói ra những lời mê tín này, nếu bị truyền ra ngoài sẽ không phải là bị người ta cười chết sao.

Đại học Công nghệ Ninh Thành là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước, mà những thứ được nghiên cứu ở đây thậm chí còn rất quan trọng đối với Hoa Quốc.

Phó Vãn không trả lời mà chỉ chỉ vào tắm bảng trắng có viết thực đơn.

"Thực đơn của hôm nay: Cơm chiên. Các loại: cơm chiên chân giò hun khói trứng, cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ."

Căn bản lúc này Lý Nhã Hân cũng không quan tâm ăn gì, cô ấy tùy ý liếc nhìn thực đơn một cái, nhanh chóng nói: "Chúng ta ăn cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ nhé. Có phải là 288 tệ một đĩa không?"

Lý Nhã Hân vẫn còn nhớ rõ lần trước ba tên côn đồ đã trả giá này.

Phó Văn liếc nhìn cô ấy một cái: "Đây là giá đặc biệt tối hôm trước, tối nay là 1888 tệ."

Cao Phi Dương phun ra ngay tại chỗ: "Phụt - -"

"Một bát cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ mà tận 1888 tệ? Bát cơm chiên của cô làm bằng vàng sao?”

Phó Văn bình tính nói: "Vậy có ăn không?"

Triệu Dương đang dạo chơi trong phòng phát sóng trực tiếp, cậu ấy là một con cú đêm nhưng hiện cậu ấy lại đang có tinh thần rất tốt. Sau khi nhận được bùa yêu song sinh để hỗ trợ mang thai, anh trai và chị dâu của cậu ây đã trở về phòng từ rất sớm để sinh em bé.

Triệu Dương hừ một tiếng nói: "1888 tệ thì đắt sao? Đầu bếp Phó, đây chắc chắn chỉ là món khai vị mà thôi. ˆ

Lý Nhã Hân không suy nghĩ nhiều, lập tức nói: "Tôi ăn! Bà chủ cho tôi một phần." Lý Nhã Hân nhìn về phía bạn trai, Cao Phi Dương bĩu môi nói: "Quả thật là vứt tiền qua đầu mà, anh không ăn."

Đoàn Đoàn nhanh chóng nói: "Anh ơi, anh cũng có thể ăn món kho. Một chân gà kho giá 8 tệ, một cánh gà kho giá 5 tệ.”

Giá này cũng rất nham hiểm! Nhưng tốt xấu gì người bình thường cũng có thể dễ dàng mua được.

Món kho được đặt ở trong nồi, dù có nắp đậy nhưng cũng không thể ngăn cản được mùi thơm tỏa ra từ bên trong. Cao Phi Dương chưa bao giờ ngửi thấy mùi chân gà kho thơm như vậy, lúc này anh ta vội vàng nói: "Vậy thì mang lên cho anh 5 cái chân gà kho, 10 cái cánh gà kho."

Hệ thống mỹ thực đi ra nhắc nhở: [Ký chủ, khách hàng mà mua món kho do Đoàn Đoàn làm thì không được tính cho ký chủ. ]

Phó Vẫn: “Được.”

Phó Vãn cảm thấy rất hứng thú: "Khi nào thì có nhiệm vụ mới?”

Hệ thống mỹ thực nghe được điều này trở nên rất chán nản, nó sợ bị Phó Vẫn bỏ rơi ở công viên giải trí như lần trước.

Hệ thống mỹ thực ấp úng: [Nhiệm vụ mới đang được chuẩn bị, ký chủ xin đừng gắp. ]

Nó muốn ra một nhiệm vụ có khó khăn cao, phải có tính khiêu chiến!

Sau khi tìm hiểu những kiến thức cơ bản về cơm chiên, món cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ của Phó Vãn đã bưng đến.

Trong lòng Lý Nhã Hân sốt ruột với những gì mà Phó Vẫn vừa mới nói về cô giáo, ngay cả chân gà kho do bạn trai đút đến bên miệng rất mê người cô ấy cũng chỉ ăn hai miếng, lúc cơm chiên bưng đến trước mặt cô ấy, Lý Nhã Hân đã có chút không nhịn được hỏi: "Đại sư đại sư, cô nói xem tôi làm sao mới có thể gặp được cô giáo?"

Phó Vãn: "Gọi đầu bếp."

Lý Nhã Hân lập tức đổi giọng: "Đâu bếp Phó."

Lý Nhã Hân cầm thìa lên rồi múc một miếng cơm. Khi đưa vào miệng, vị khô và chát của gỗ già tràn ngập khắp miệng cô ấy.

Cổ họng cô ấy không khống chế được mà muốn nôn ra, nhưng cô ấy đã kịp nuốt xuống khi nghe được câu nói của Phó Vãn: "Cô giáo của cô không đi đầu thai."

Lý Nhã Hân lúc thì nhìn Phó Văn, lúc thì nhìn cơm chiên trên đĩa.

[Đây là biểu cảm gì? Sao lại có cùng cùng một biểu cảm với ba con mèo cưng vậy? Rốt cuộc là có ngon hay không?]

[Vớ vẫn, nhất định là ngon rồi, không thấy bạn trai của cô ấy ăn ngon đến mức không để ý đến hình tượng sao? Nước miếng của tôi sắp chảy xuống rồi. ]

[Cô giáo của cô ấy không đi đầu thai sao? Sẽ không trở thành lệ quỷ đây chứ? Nửa đêm rồi đừng có dọa người ta nha đầu bép!]

Lý Nhã Hân cũng có chút lo lắng: "Đầu bếp Phó, ý cô là gì? Tại sao cô giáo của tôi không đi đầu thai? Bà ấy... bà ấy đang ở trong phòng thí nghiệm của trường sao?! Mong muốn của bà ấy không được thực hiện sao?”

Bởi vì đây là buổi phát sóng trực tiếp nên Lý Nhã Hân cũng không tiện giải thích rõ ràng xem bọn họ đang nghiên cứu cái gì, bởi vì đây là bảo mật.

Cô giáo của của cô ấy là Quách Lộ Thanh, nắm trong tay một công nghệ vũ khí có độ chính xác cao quan trọng dẫn đầu thế giới, nhưng lại đột ngột qua đời, hạng mục mà bà ấy đang nghiên cứu cũng bị dừng lại.

Cha mẹ Lý Nhã Hân đều mắt, Quách Lộ Thanh vừa là thầy vừa là mẹ cô ấy.

Cô giáo đã qua đời hơn ba tháng mà Lý Nhã Hân vẫn trong tình trạng hoảng hốt. Cô ấy luôn cảm thấy cô giáo của mình vẫn chưa chết, bà ấy chỉ mới 61 tuổi thôi.

Sức khỏe của cô ấy vốn không được tốt, hơn nữa cô ấy luôn mơ thấy cô giáo của mình, cô giáo lịch thiệp của cô ấy đang làm việc, xung quanh toàn gỗ là gỗ.

Lý Nhã Hân không biết tại sao cô ấy luôn có những giấc mơ như vậy. Bạn trai Cao Phi Dương của cô ấy đã giải thích giấc mơ là nếu mơ thấy cô giáo cưa gỗ thì có lẽ bà ấy đang ám chỉ quan tài, bà ấy thích thổ táng hơn là hỏa táng?

Lý Nhã Hân lập tức phản bác, cô giáo không phải là người như vậy, hơn nữa họ đã mang bà ấy đi hỏa táng rồi!

Phó Vãn nói: "Không, bà ấy đang làm việc bất hợp pháp cho người khác ở trong một nhà máy."

Lý Nhã Hân: "Hả?"”

Cao Phi Dương: "... 2"

[Hả?! Đang làm việc bất hợp pháp cho người khác ở trong một nhà máy? Cái quái gì vậy!]

[Hahahaha đầu bếp Phó cũng rất biết nói giỡn đó nha. Sau khi chết, bà ấy còn phải làm việc bắt hợp pháp. Hahaha, thứ lỗi cho tôi vì quá buồn cười. ]

[Tim của những người thuộc cộng đồng 996* đã chùng xuống khi nghe thấy điều này. Không phải chứ, chết rồi mà vẫn phải làm việc, các nhà tư bản có ác quá không vậy?]

*996: chế độ làm việc của TQ, làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, làm 6 ngày.

[Cơm chiên nếu không ăn sẽ nguội mắt... ]

Lý Nhã Hân năm chặt đôi đũa gỗ đào, mặt hơi đỏ lên vì tức giận. Nếu có nói đùa thì cũng không thể lấy cô giáo của cô ấy ra mà trêu đùal

Gần đây cảm xúc của cô ấy luôn lẫn lộn, đầu óc hỗn loạn, khi nghe Phó Văn nói cô giáo của cô ấy không đi đầu thai, mặc dù hơn mười năm giáo dục đã dạy cô ấy rằng người chết là hết, nhưng khi cô ấy nghe thấy điều đó vẫn cảm thấy một chút an ủi về mặt tâm lý.

Nhưng Phó Vãn lại nói rằng cô giáo của cô ấy đã chết rồi mà còn phải làm việc cho người khác trong nhà máy, điều này khiến cô ấy khó có thể tiếp nhận được! Nếu cô giáo thực sự không đi đầu thai thì bà ấy hẳn là nên đầu nhập vào hàng mục chứ? Rồi nhanh chóng để lại cho bọn họ những thông tin quan trọng đúng không?

Làm sao có thể làm công ở nhà máy, lại còn làm việc bất hợp pháp cho người ta?

Lý Nhã Hân có chút tức giận, Cao Phi Dương ghé vào tai cô ấy nhỏ giọng nói: "Lúc trước anh đã nói với em rồi, chúng ta là sinh viên hàng đầu của Đại học Công nghệ Ninh Thành thuộc dự án 985, do em nhất định phải tin vào mây thứ này, lãng phí mất 1888 tệt"
Bình Luận (0)
Comment