Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 102:

Chương 102: Chương 102:Chương 102:

Chương 102:

"Có tiền làm gì mà chả được. Nạp tiền vào trò chơi còn có thể nhận được rất nhiều gói quà lớn."

Lý Nhã Hân rất tức giận. Cô ấy chỉ nghĩ rằng 1888 tệ cô ấy mang đi đóng học phí còn hơn, ngay cả đĩa cơm chiên trước mặt cũng có mùi vị kỳ quái khiến cô ấy không muốn ăn, vừa định đứng dậy đã thấy máy chiếc ô tô chạy tới.

Có rất nhiều người bước từ trên xe xuống, ai cũng cao ráo và đẹp trai.

Người đứng đầu là Phùng Kiện sải bước lại gần rồi nói: "Đầu bếp Phó, cho chúng tôi một đĩa cơm chiên, có thịt chân giò hun khói không?” "Tôi muốn một bát cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ."

"Tôi cũng muốn thịt chân giò hun khói. ˆ

Phùng Kiện và những người khác biết rất rõ các quy tắc ở đây. Họ chỉ ngồi ở một bên chiếc bàn nhỏ hướng về phía mặt trời, nhìn chằm chằm đồ ăn được bày trên từng chiếc bàn gỗ nhỏ với đôi mắt sáng ngời, như đang nhìn kho báu vậy, hehe.

Tạ Khiêm đứng trước quây bán đồ ăn, trên lưng cậu ấy đeo một thanh kiếm gỗ đào, trong tay cầm một chiếc la bàn màu hoàng kim, cúi người chào Phó Vãn, lấy ra một lá bùa màu vàng cung kính đưa tới: "Phó tiền bối, hôm nay đã được cô chỉ giáo nhiều. Đây là bùa chỉ dẫn của cô."

"Bang..."

Dầu nóng bắn tung tóe trong chiếc nổi sắt lớn, và một giọt dầu bắn tung tóe lên tóc của Tạ Khiêm.

Tạ Khiêm: "..." Cậu ấy bản rồi.

Phó Vãn: "Đi chỗ khác đi, đừng quấy rây tôi kiếm tiền!"

Tạ Khiêm nhìn đám người Phùng Kiện kia, trong lòng thở dài, ngày mai cậu ấy sẽ bị sư phụ mắng chết.

Bùa chỉ dẫn của Phó Vãn thật sự lợi hại, chỉ với thời gian một buổi chiều mà đám người Phùng Kiện đã đào ra được hàng chục bộ hài cốt trẻ em ở trên tường. Phùng Kiện đột nhiên cảm thấy tại sao lạ Khiêm lại gom tận 188. 000 tệ để mua một lá bùa.

Đến quán ăn của Phó Vãn để ăn cơm, thậm chí có thê rút được một tờ khăn giấy có vẽ bùa bình an trên đó! Điều này không phải là tiết kiệm chi phí hơn sao?

Cơm chiên của Phó Vãn có chút mùi vị kỳ lạ thì có gì quan trọng đâu?!

Phùng Kiện cẩn thận từng li từng tí một rút một tờ khăn giấy ra, anh ấy hài lòng nhìn bùa bình an ở trên đó. Khi Phó Vãn bưng cơm chiên lên, anh ấy hỏi cô một câu: "Đầu bếp Phó, bùa bình an của cô có tác dụng gì?”

Phó Vẫn lại thành thật nói: “Tác dụng thông thường thôi. " Cái từ "thông thường” này có nghĩa tương đối rộng, vì vậy Phó Văn lại bổ sung một câu: "Giả sử bùa bình an cao cấp có thể hóa giải một vụ tai nạn ô tô chết người, thì bùa bình an trên tờ khăn giấy có thể hóa giải giúp anh chỉ bị tàn phế mà thôi."

Bùa bình an này chắc chắn có hiệu quả, nhưng tiền nào của nấy.

Điều quan trọng là cách bảo quản tờ khăn giấy này như nào.

Triệu Dương nghe nói như thế, cậu ấy cảm thấy mỹ mãn mà chạm vào bùa bình an cao cấp treo trên tim mình và lộ ra nụ cười hài lòng.

Phùng Kiện nghe vậy lại hỏi: "Một đĩa cơm chiên bao nhiêu tiền? Vẫn là 288 tệ sao?" Phó Vãn liếc bọn họ một cái: "188 tệ."

Phùng Kiện và các cảnh sát khác cảm thấy giá này đặc biệt tiết kiệm chỉ phíl

Một cảnh sát trẻ trong đó liễm mặt nói: "Đầu bếp Phó à, dạ dày tôi khá lớn, miệng cũng khá lớn. Tôi có thể ăn hai đĩa cơm chiên và dùng hai chiếc khăn giấy để lau miệng được không?"

"Đúng vậy đầu bếp Phó, cơm chiên của cô ngon quá, một đĩa làm sao đủi”

"Ngon đến phát khóc luôn. Nhất định tôi phải ăn thêm một đĩa cơm chiên nữa. Tôi cũng lấy thêm một tờ khăn giấy đề lau miệng nhé!"

ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ Đoàn Đoàn vui sướng đến mức khoa tay múa chân, cậu bé chỉ biết mẹ là đầu bếp, cơm mẹ làm siêu ngon, có rất nhiều chú vì một đĩa cơm chiên mà mẹ làm sắp lao vào đánh nhau rồi!

Lý Nhã Hân nhìn bọn họ tranh nhau muốn ăn hai đĩa cơm chiên, sau đó cô ấy lại cúi đầu nhìn đĩa cơm chiên của mình mới ăn được hai miếng.

Bọn họ đang nói thật sao?

Lý Nhã Hân nhạy bén phát hiện ra, thứ mà bọn họ càng đề ý chính là khăn giây được tùy ý vứt ở trên bàn, ngẫu nhiên có thể rút được tờ khăn giấy mà Phó Vãn tiện tay vẽ. [Đậu mái Người đàn ông dẫn đầu có vẻ chính là người cảnh sát đã giải cứu cô gái ở sông Ninh Thành trước đó, anh ấy mặc thường phục làm tôi thiếu chút nữa không nhận ra. ]

[Không phải những người này đều là cảnh sát sao? Đậu má, đột nhiên tôi tin những gì mà đầu bếp Phó vừa nói về cô giáo của một cư dân mạng đang làm việc bất hợp pháp trong một nhà máy nào đó!]

[Cô gái à sao không ngồi xuống và tiếp tục ăn đi? Đầu bếp Phó kiêm thiên sư làm việc bán thời gian này, phỏng chừng thật sự có chút bản lĩnh đấy!]

Phó Vẫn nói với đám người Phùng Kiện: "Số lượng cơm chiên có giới hạn, còn khăn giấy thì các anh cứ dùng thoải mái, tôi không giới hạn khăn giấy đâu."

Tất nhiên không có giới hạn nào là nhằm vào bọn họ cả.

Nhìn đi, vẫn là quán ăn của đầu bếp Phó tiết kiệm được chỉ phí hơn.

Đám người Phùng Kiện ăn rất nhanh, sau khi ăn xong mỗi người còn rút hai ba tờ khăn giấy bỏ vào túi mình, lúc này mới thanh toán tiền rồi mới rời đỉ.

Sự cố ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ cũng không phải là chuyện nhỏ. Việc có rất nhiều hài cốt trẻ em được liên tiếp đào ra, cùng với sự qua đời của những đứa trẻ như Trương Ngạn Khanh, sợ là sẽ gây ra sự sợ hãi không nhỏ cho các bậc phụ huynh.

Bọn họ phải nhanh chóng trở về.

Đám người Phùng Kiện đã rời đi, chỉ có Tạ Khiêm vẫn còn đứng tại chỗ không rời đi. Hôm nay cậu ấy đi cùng đám người Phùng Kiện đến viện phúc lợi. Trong lòng cậu ấy đã có suy đoán nên muốn ở lại đây hỏi Phó Vẫn rõ ràng mọi chuyện, nhưng ở đây đang phát sóng trực tiếp nên cậu ấy cũng không tiện hỏi cô, chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.

Kim đồng hồ của la bàn màu hoàng kim ở trong tay đang không ngừng di chuyến, kim đồng hồ chỉ về phía cây hòe già xiêu vẹo ở trước mặt cậu ấy.

Tạ Khiêm quan sát thật kỹ cây hòe già và đoán rằng cây này chắc chắn đã thành tinh.

Không bao lâu sau, ở nơi mà camera của phòng phát sóng trực tiếp không quay tới, một bà lão đã xuất hiện dưới tàng cây.

Bà lão nửa nằm nửa dựa ở trên cây với tư thế lười biếng và quyến rũ, còn không ngừng vẫy tay với Tạ Khiêm.

Tạ Khiêm nhìn bà lão đã tám mươi tuổi rồi còn đang tạo dáng, khóe miệng cậu ấy hơi giật giật, lập tức quay mặt đi.

Cây hòe già giận dữ chạm mặt mình vào vỏ cây, không được không được vẫn là do bà lão đây quá già, quá xấu. Tiểu Tiết không thích bà ấy, thiên sư trẻ tuổi mới đến cũng không thèm liếc bà ấy một cái, huhuhu đầu bếp Phó nói có cách giúp bà ấy trẻ lại nhưng giờ vẫn chưa nói cho bà ấy biết.

Nghe nói ở Chợ Ma có một loại pháp bảo làm đẹp, nên cây hòe già muốn đến Chợ Ma chơi hai ngày.

Lý Nhã Hân lại ngồi xuống, cô ấy cầm thìa lên ăn từng miếng cơm chiên, trong lòng không khỏi bội phục tốc độ ăn cơm của mấy anh trai cảnh sát vừa rồi.

Bạn trai ở bên cạnh đã sớm ăn sạch thức ăn rồi, có chút đau lòng nhìn Lý Nhã Hân nói: "Nhã Hân, nếu em ăn không vô thì đừng ăn, dựa vào biểu cảm của em thôi là anh đã biết đĩa cơm rang này hẳn là...”

Phó Văn lạnh nhạt nói: "Cậu đã đau lòng cho bạn gái như vậy, sao lại khiến cô giáo mà cô ấy quan tâm nhất phải tức chết chứ?"

Lý Nhã Hân đánh rơi chiếc thìa gỗ trong tay xuống đất, cô ấy đột nhiên ngắng đầu lên, kinh ngạc nhìn Phó Vẫn nói: "Cái gì2"

Sắc mặt của Cao Phi Dương nhanh chóng thay đổi, nhưng anh ta cũng rất bình tĩnh nói: "Bà chủ, cô đừng có vừa mở miệng đã nói hươu nói vượn. Tại sao tôi lại làm cho cô giáo của người yêu mình tức chết chứ? Cô có bằng chứng gì không?"

Phó Văn thản nhiên nói: "Hay là cậu đưa điện thoại di động của mình cho bạn gái xem?”

Lý Nhã Hân nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Cao Phi Dương, vì muốn tôn trọng bạn trai, cô ấy chưa bao giờ động vào điện thoại di động của anh ta, nhưng sau khi Phó Vãn nói xong, cô ấy lập tức lấy điện thoại di động của Cao Phi Dương mở khóa vào xem.
Bình Luận (0)
Comment