Chương 103:
Chương 103:Chương 103:
Chương 103:
Cao Phi Dương cũng không ngăn cản, để cho Lý Nhã Hân kiểm tra.
Hai người họ là sinh viên có cùng một giáo viên hướng dẫn, và họ có rất nhiều mối quan hệ xã hội. Cao Phi Dương cũng là thành viên của tất cả các nhóm có cô ấy ở trong đó.
Lý Nhã Hân kiểm tra một lượt không phát hiện được gì, cũng không có người lạ nào được thêm vào WeChat, thấy anh ta không có gì khả nghi.
"Đây là cái gì?" Lý Nhã Hân nhìn thấy một ứng dụng ở cuối thư mục. Biểu tượng có màu đen và màu đỏ đan xen, có một cô gái xinh đẹp đội khăn voan trùm đầu màu đỏ. Ứng dụng này có tên là "Minh Thê".
Vẻ mặt của Cao Phi Dương có hơi mắt tự nhiên nói: "Chỉ là ứng dụng trò chơi thôi Trò chơi offline, không cần phải thêm bạn bè."
Cao Phi Dương nói với Phó Vẫn với giọng điệu không máy phân tử tế: "Làm sao? Tôi lớn như thế này rồi còn không được chơi trò chơi à?"
[Đầu bếp Phó này thật quá đáng? Chẳng lẽ người trưởng thành rồi là không được chơi trò chơi à?]
[Nói thật là tôi đã kết hôn rồi mà vẫn còn đang chơi game Otome, hơn nữa chồng tôi cũng không nói gì cả. ] [Vì là trò chơi offline, nên không thể thêm bạn tốt, cũng như trò chuyện vui vẻ, nên chỉ chơi để giải trí cũng không có gì sai2 Nhưng đây là trò chơi gì, tại sao tôi không thể tìm thấy nó trong cửa hàng ứng dụng?]
Ở trong phòng phát sóng trực tiếp, có rất nhiều cư dân mạng ủng hộ Cao Phi Dương, họ không nghĩ rằng chơi trò chơi thì có gì sai, huống chỉ còn là trò chơi offline, chứ đừng nói đến việc ngoại tình trên trò chơi.
Phó Vãn: "Tất nhiên là cậu có thể chơi trò chơi, nhưng nếu cậu bán bát tự của bạn gái mình để làm tài nguyên chơi trò chơi, hơn nữa còn làm trì hoãn đến tiến độ của hạng mục, cậu thấy làm vậy có được không?"
Sắc mặt của Cao Phi Dương trong nháy mắt trở nên khó coi, vẻ mặt anh ta có chút hoảng sợ nhìn Phó Văn, làm sao cô biết được chuyện này?
Vì lý do nào đó, mà trên điện thoại di động của anh ta lại có một ứng dụng trò chơi tên là “Minh Thê". Sau khi chơi anh ta cảm thấy cũng không tệ lắm. Thế là anh ta hào hứng muốn dùng tiền để đổi lấy một số tài nguyên. Nhưng không thể dùng tiền trong trò chơi nhảm nhí này nên anh ta chỉ có thể tải bát tự và tên của mình lên.
Thế là Cao Phi Dương dứt khoát tải bát tự và tên của Lý Nhã Hân lên. Vận khí không tốt nên anh ta bị cô Quách phát hiện ra chuyện này, đồng thời cũng biết mình đã trì hoãn tiến độ của hạng mục vì trò chơi này, vốn cô Quách đang uống thuốc, nhưng lại tức giận đến mức phải nhập viện, không cấp cứu được.
Lý Nhã Hân thay đổi vẻ mặt tiều tùy, cô ấy che đầu mắng Cao Phi Dương: "Cao Phi Dương, anh bị bệnh à? Anh lại gửi ảnh bát tự của em lên một trò chơi kinh dị à2 Đây không phải là chuyện xui xẻo sao?"
Sắc mặt Cao Phi Dương tối sầm, cũng tức giận nói: "Lý Nhã Hân, em mới là người bị bệnh đó. Đó chỉ là một trò chơi mà thôi! Em là sinh viên hàng đầu của Đại học Công nghệ Ninh Thành đấy, mà suốt ngày bày ra bộ mặt mê tín dị đoan, em thấy vậy có được không? 2”
Lý Nhã Hân tức giận đến mức hai mắt đều đỏ lên: "Em mê tín sao? Trò chơi yêu cầu bát tự của người chơi, vậy sao anh không tải bát tự của mình lên đi? Hơn nữa anh còn khiến cô giáo tức giận đến mức phải nhập viện..."
Cao Phi Dương lại nói "Vốn cô Quách đã bị bệnh rồi", sau đó anh ta hung hăng nhìn Phó Vẫn một cái rồi xoay người rời đi, để lại cho Lý Nhã Hân một câu: "Em bình tĩnh đi, anh đi về trước."
[Hả? Không phải chứ, vậy là đi rồi sao? Anh bạn, bây giờ đã là rạng sáng rồi! Anh không cần bạn gái nữa à?]
[Chỉ có chuyện cãi nhau thôi mà anh ta lại bỏ bạn gái ở ven đường vào giữa đêm khuya? Nếu không anh buông tha cho tiểu mỹ nữ này đi? Đầu bếp Phó đã để cho tiểu mỹ nữ nhìn rõ bộ mặt thật của tên cặn bã này. ]
[Nếu là tôi thì tôi cũng thấy tức giận, tại sao anh ta lại có thể làm ra loại chuyện như vậy? Nhà phát triển trò chơi này cũng bị bệnh à. ]
Tạ Khiêm nhìn Phó Vãn, rồi lại nhìn bóng dáng Cao Phi Dương rời đi. Cậu ấy nhớ lại lời dặn dò của sư phụ, thế là lập tức đuổi theo Cao Phi Dương.
"VỊ tiên sinh này, trò chơi này của cậu có hắc linh, ở đây tôi có một là bùa bình an bản điện tử, nếu cậu cần..."
Cao Phi Dương trừng mắt một cái: "Cút đi cho tôi!"
Tạ Khiêm đang cầm la bàn ngừng lại.
Tạ Khiêm có chút bối rối. Là phương pháp bán hàng của cậu ấy có gì sai sao?
Lý Nhã Hân làm sao cũng không nghĩ tới bạn trai lại bỏ cô ấy ở đây rồi rời đi một mình, cô ấy tức giận đến mức nước mắt trào ra.
Đoàn Đoàn cầm đũa gắp từ trong nồi inox ra hai chân gà kho và hai cánh gà kho, bỏ vào đĩa, rồi đưa đến trước mặt Lý Nhã Hân, nói: “Chị, chị đừng khóc, cái này cho chị ăn đấy." Lý Nhã Hân ngược lại càng thêm khổ sở.
Đoàn Đoàn nhìn Phó Văn, lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, anh trai xấu xa kia tải bát tự của chị gái lên thì có hại gì không?”
Thu Thu từng nói, bát tự của mỗi người thì không nên dễ dàng nói cho người khác biết, vì rất có thể người xấu sẽ lợi dụng nó để mang đi gây rắc rối.
Phó Vãn khẽ bám ngón tay cười nói: "Không sao đâu, mục tiêu của trò chơi này là nam giới.”
Lý Nhã Hân cũng cảm thấy chuyện này khiến cô ấy ghê tởm.
Lý Nhã Hân nghĩ đến vẻ mặt xấu hỗ của Cao Phi Dương khi anh ta bị lộ vừa rồi, cô ấy lại tin tưởng vào Phó Vãn, cô ấy nhanh chóng hỏi: "Đầu bếp Phó, cô nói rằng cô giáo của tôi đang làm việc bát hợp pháp trong nhà máy ... 2? Cô có thể nói cho tôi biết đó là nhà máy nào hay không?”
Lý Nhã Hân vừa nói xong, cô ấy đã nhìn thấy một con xe điện nhỏ cách đó không xa đang nhanh chóng tiến đến. Ánh sáng của con xe điện nhỏ khiến mọi người nhức mắt.
Con xe điện nhỏ vững vàng dừng ở trước quầy bán đồ ăn, Vương Phong nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, anh ấy cằm chiếc điện thoại chuyên dùng để nhận đơn hàng, rồi vẻ mặt gần như khóc chạy về phía Phó Vãn.
"Đầu bếp Phó, tôi lại nhận được một đơn đặt hàng lạ!"
"Còn, còn bảo tôi đến nhà hàng kia lấy đồ ăn, hơn nữa số lượng món ăn rất nhiều."
Vương Phong là sắp bị hù chết, sự việc với bảy quỷ nhỏ vừa mới kết thúc, tại sao anh ấy lại gặp phải chuyện như thế này?
Cha mẹ của mỗi quỷ nhỏ đều cho anh ấy không ít tiền để cảm ơn, tổng cộng lại cũng gần một triệu tệ, không chỉ có thể trả hết nợ mà còn để lại một khoản dư lớn.
Nhưng Vương Phong luôn cảm thấy điều đó không thực tế lắm. Anh ấy vẫn nhận đơn đặt hàng và giao đồ ăn mang về. Anh ấy vốn nghĩ rằng sau này mình sẽ không phải vắt vả như vậy để nhận đơn đặt hàng nữa, nhưng kết quả là... l
Vào đêm khuya, anh ấy lại nhận được một đơn đặt hàng khác, yêu cầu anh lấy đồ ăn từ một cửa hàng do Phúc Mãn Lâu ủy quyền và giao đồ ăn đến Nhà máy gỗ Tôn thị ở phía nam thành phó.
Lại là cửa hàng đó.
Bây giờ Vương Phong vẫn còn nhớ bữa ăn mà anh ấy nhận ở cửa hàng đó, bữa ăn ngon lành đã biến thành máy hộp nến thơm lớn!
Lúc này mới bao lâu, không phải sẽ gặp phải loại chuyện tương tự đấy chứ?
Anh ấy thực sự không thể chịu đựng nỗi nữa. Phó Vẫn nhìn một thân linh quang công đức mỏng manh của Vương Phong, nói: "Không sao đâu, lần này không giống lần trước, không phải chuyện xấu đâu."
Vương Phong rất tin vào những lời mà Phó Văn nói, nếu cô đã nói như vậy thì Vương Phong liền yên tâm hơn nhiều, anh ấy cho rằng mình xui xẻo như vậy, bây giờ còn bị ma quỷ bám theo, đây không phải chuyện tốt lành gì đâu.
Vậy đơn hàng này có thể nhận được không?
So với tiền thưởng, Vương Phong vẫn thích tự mình kiếm tiền hơn.
Phó Văn nói: "Lúc giao hàng thì thuận tiện chở cô ấy qua." Lý Nhã Hân nhìn Phó Vãn, rồi lại nhìn Vương Phong - người mang vẻ mặt chính trực, cô ấy buột miệng nói: "Tôi còn phải đi tìm cô giáo..."