Chương 104:
Chương 104:Chương 104:
Chương 104:
Phó Vãn ngắt lời: "Anh ấy có thể dẫn cô đi."
Lý Nhã Hân hận chết tên khốn Cao Phi Dương kia, anh ta dám bỏ cô ấy một mình ở đây, bây giờ lại để cho cô ấy một mình đi đến nhà máy?
Lý Nhã Hân thiếu chút nữa khóc lên, hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, tô có thể đi vào ban ngày không...'
Phó Vẫn hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy có thể đi vào ban ngày sao?"
Lý Nhã Hân dừng lại, đúng vậy. Nếu cô giáo thực sự không đi đầu thai, làm sao bà ấy có thể xuất hiện vào ban ngày? Chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm thôi.
Vương Phong nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô ấy thì nói: "Cái kia, nếu cô sợ, tôi có thể đưa chứng minh thư cho cô được không? Tôi đã nhận được rất nhiều giải thưởng vì đã giúp đỡ người khác, hơn nữa cảnh sát Ninh Thành cũng trao cờ cho tôi nên cô không cần sợ tôi đâu."
Nói xong Vương Phong lại lẫy ví tiền từ trong túi ra, lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho Lý Nhã Hân.
Lý Nhã Hân cắn răng một cái, đột nhiên cô ấy nhắm mắt lại nói: "Được rồi, tôi đi."
[.. Mấy người này thật dũng cảm, dám một mình đi đến nhà xưởng vào nửa đêm. ] [Có thể thấy cô giáo thật sự đối xử với cô ấy rất tốt, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy. ]
[Quá nguy hiểm, thực sự quá nguy hiểm. Đừng nói anh trai giao hàng này là một người đàn ông xa lạ, cô ấy một mình đi tìm hồn ma của cô giáo? Chuyện này có thể tin được không? Bạn có thể đừng làm bừa được không]
[Nếu cô gái này xảy ra chuyện gì, Phó Văn có chịu trách nhiệm không? Tại sao lại đi tìm hồn ma? Cô ấy nên tin tưởng vào khoa học chứ? Nếu cô ấy có thể nhìn thấy hồn ma của cô giáo mình, tôi sẽ chặt đầu xuống rồi đưa nó cho Phó Vãn dùng làm ghé đầu ngồi!]
[Nếu mấy người thật sự muốn đi, hay là mở một chương trình phát sóng trực tiếp đi, tôi sẽ theo dõi mấy người suốt chặng đường. ]
[+1, mấy người hãy phát sóng trực tiếp đi, nếu không sẽ nguy hiểm lắm. ]
Màn đạn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp bay lên, đủ loại giọng nói chửi bới xuất hiện ngay lúc Lý Nhã Hân nói cô ấy sẽ đi.
Lý Nhã Hân trả cho Phó Vẫn 1888 tệ. Nghĩ đến những gì mà đám người Phùng Kiện đã làm vừa rồi, cô ấy nhanh chóng lấy ra ba tờ khăn giấy có vẽ bùa bình an rồi cất nó vào trong người.
"Chờ một chút."
Lý Nhã Hân đang định leo lên con xe điện nhỏ của Vương Phong, thì giọng nói tao nhã của Phó Văn lại vang lên từ phía sau, cô ấy quay đầu lại nhìn Phó Vãn một cách khó hiểu.
Phó Văn lấy ra một chiếc đũa gỗ đào từ trong giỏ đũa trên chiếc bàn gỗ nhỏ, rồi vẫy tay với Lý Nhã Hân.
Lý Nhã Hân có chút mê mang đi tới, cô ấy bị Phó Vãn nhẹ nhàng ân vào trên ghế gỗ, quay lưng về phía Phó Vẫn.
Tay Phó Vãn cầm lấy mái tóc thưa thớt của Lý Nhã Hân, ngón tay cô xuyên qua từng sợi tóc của Lý Nhã Hân, dễ dàng giúp cô ấy búi tóc, cuối cùng dùng đũa gỗ đào cắm cố định lại.
Phó Vãn: "Được rồi, đi đi." [Đậu má! Trông rất đẹp. Đầu bếp Phó còn biết búi tóc nữa. Cô ấy dường như không sử dụng kẹp thép hay dây cao su, vậy mà cô ấy có thể búi được sao. ]
[Mọi người xem đều chết lặng. Làm sao mà cô gái này có thể có được vẻ ngoài xinh đẹp như vậy với mái tóc thưa đến đáng thương của mình? Đầu bếp Phó, sao cô không gia nhập làng giải trí để trang điểm cho nữ minh tinh?]
[Chiếc đũa kia trông không may mắn lắm, đũa của người Hoa chúng ta là loại đũa có đầu tròn. Trên thực tế, đũa nhọn là thứ khá cắm ky. Chúng được dùng để thờ cúng người chết... Thật sự là đi gặp ma sao?]
Lý Nhã Hân nhịn không được lấy điện thoại di động ra, bật camera lên nhìn. Tâm trạng bất an của cô ấy không khỏi thay đổi khi nhìn thấy búi tóc xinh đẹp của mình, thật sự rất đẹp mắt!
Lý Nhã Hân sợ anh trai giao hàng sẽ bị chậm trễ thời gian giao hàng nên cô ấy nhanh chóng và cẩn thận từng li từng tí ngồi lên con xe điện nhỏ của Vương Phong, rồi họ xuất phát.
Lý Nhã Hân cẩn thận hỏi một câu: "Anh gì ơi, anh có ngại nếu tôi phát sóng trực tiếp chứ? Tôi thấy hơi sợ."
Vương Phong gật gật đầu: "Cô cứ phát sóng đi, tôi cũng có chút SỢ.”
Lý Nhã Hân ngay lập tức đăng nhập vào tài khoản video ngắn của mình có tên là "Mầm non của tôi đã trưởng thành", và nhấp vào để bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Cư dân mạng đã sớm chờ đợi từ lâu, ngay khi cô ấy bắt đầu phát sóng là họ đã lao vào xem ngay. Họ thậm chí còn không thèm xem gian hàng đồ ăn của Phó Vãn nữa.
Ngược lại Phó Văn cũng không ngại, cô tắt phát sóng trực tiếp đi, sai khiến cây hòe già đi rửa bát, còn cô thì ngồi dưới gốc cây hòe già ăn hai chiếc chân gà cuối cùng.
Tạ Khiêm nắm chặt la bàn, sải bước tiễn lên phía trước, nghiêm túc nhìn Phó Vãn nói: "Phó tiền bối, hôm nay chúng tôi tìm thấy hài cốt của mấy chục đứa trẻ ở viện phúc lợi Ái Thiên Sư. Tôi cảm thấy Ninh Thành gần đây có vẻ không yên bình lắm."
Phó Văn gặm chân gà ậm ử một tiếng,"Sao cậu lại cảm thấy ở đây không yên bình?"
Tạ Khiêm nói không nên lời, nhưng cậu ấy cảm thấy sẽ có càng nhiều ma quỷ đến quấy phá hơn.
Phó Văn lạnh nhạt nói: "Cậu không cảm thấy thế giới này rất thú vị sao? Những nhóm người yếu thế bị thiệt thòi ở thế giới này, nhưng thực chất lại là những tồn tại có sức chiến đấu mạnh mẽ ở thế giới khác."
Tạ Khiêm đang âm thầm suy nghĩ câu nói này, đột nhiên cậu ấy nhìn chằm chằm vào Phó Vẫn, kinh ngạc nói: "Nữ giới?!"
Hàng nghìn người đến phòng phát sóng trực tiếp của Lý Nhã Hân, màn đạn” bình luận nhiều đến mức bay lên. Nếu Lý Nhã Hân không tắt chức năng khen thưởng, ước tính buổi phát sóng trực tiếp đêm nay có thể kiếm được không ít tiền đấy.
*Màn đạn ý chỉ bão bình luận, bão commertt.
Trong phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập những bình luận ấm áp như "Cô gái à đừng lo lắng","Tối nay tôi sẽ một mực ở trong phòng phát sóng trực tiếp này!", và rất nhiều bình luận ấm áp khác.
Nhìn nhiều tin nhắn như vậy, Lý Nhã Hân cũng không còn sợ hãi nữa.
Lý Nhã Hân thổi làn gió đêm mát lạnh, cười nói: "Bây giờ tôi cảm thấy mình giống như người dẫn chương trình thám hiểm rồi."
Vương Phong nhìn công viên giải trí bị bỏ hoang cách đó không xa và oán thầm trong lòng, mấy hôm trước anh ấy cũng được làm người dẫn chương trình thám hiểm rồi.
Lý Nhã Hân hỏi: "Anh giao hàng đến đâu?"
Vương Phong: "Nhà máy gỗ Hưng Đạt."
[Nhà máy gỗ Hưng Đạt, đây hình như là nhà máy mang danh nghĩa gỗ Tôn thị ở Ninh Thành ?] [Ba tôi làm việc ở nhà máy này, nhà máy chỉ có ca ngày, hơn nữa bốn giờ chiều đã tan làm rồi mà phải không?]
[Tôi đang làm nghề trang trí nhà cửa. Đến Tôn thị để đặt mua gỗ quả thật là vừa nhanh vừa tốt! Nếu mấy người muốn đi thám hiểm, thì xin đừng làm tổn hại đến danh tiếng nhà máy của người khác, được chứ ?]
[Màn đạn của tôi đã được phát ra chưa??? Thẻ tốt của tôi đâu. ]
[Tại sao cái của tôi lại bị dừng lại? Mấy người có thể thấy màn đạn của tôi không? Hả các anh chị em?]
Vương Phong cưỡi con xe điện nhỏ đi qua công viên giải trí bị bỏ hoang rồi đi tới cửa lớn nhà máy gỗ Hưng Đạt.
Lúc này trời tối đen như mực, mơ mơ hồ hồ nên họ không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ nhìn thoáng qua bên trong nhà xưởng thì thây một mảnh đen kịt.
Vương Phong gõ cửa, run rẫy nói: "Đồ ăn mang về của mấy người đã được giao đến rồi."
Nhưng không có ai trả lời.
Mẹ nó, lại giống như vụ của Tư Tư lần trước! Muốn dụ bọn họ vào sao?
Vương Phong điên cuồng oán thầm ở trong lòng, anh ấy lại liên tiếp hỏi mấy lần, nhưng vẫn không có câu trả lời.
Lý Nhã Hân đột nhiên nhắc túi cơm hộp lên, sải chân đi vào bên trong.
Vương Phong vừa mới cảm thấy cô gái này quả thật dũng cảm, còn dám một mình đi vào bên trong thì phát hiện góc áo của mình bị cô ấy nắm chặt, anh ấy còn bị Lý Nhã Hân kéo cùng đi vào bên trong.
Vương Phong: "... 2"
Không phải, cô muốn đi vào thì đừng có kéo tôi đi cùng.