Chương 105:
Chương 105:Chương 105:
Chương 105:
[Anh trai bảo vệ tôi! Tôi sợ!]
[Các bạn có thấy màn đạn của tôi không? Có thể trả lời một chút được không?]
[Trời ơi bên trong tối đen như mực, nếu không vẫn là trở về đi. ]
[Tôi còn có thể nhìn thấy màn đạn, nhưng quả thật cũng có chút chậm, trong lòng tôi thấy bát ổn, đây có phải là từ trường không? Đột nhiên tôi bắt đầu tin những gì đầu bếp Phó nói. ]
Trong lòng Vương Phong cũng hoảng sợ, anh ấy nhớ tới một đêm kinh hồn ở tiểu khu xanh biếc Giang Nam, nói: "Đừng đi vào nữa, cẩn thận gặp quỷ đánh tường."
Lúc đó Tư Tư không có ác ý, cô bé chỉ đơn thuần muốn đưa anh ấy đến cửa nhà số 04 mà thôi, ai biết được quỷ trong nhà máy này có phải là quỷ tốt hay không?
Đã trải qua một lần nên anh ấy cũng to gan hơn một chút, có khả năng cô gái này chưa từng gặp quỷ, đến lúc đó có khi bị dọa đến ngất đi, đến lúc chạy trốn có khi anh ấy còn phải khiêng cô ấy đi cùng, Vương Phong không xác định được mình có sức lực lớn như thế hay không.
Gió đêm thổi bay mái tóc đen được cố định bằng đũa gỗ đào của Lý Nhã Hân. Cô ấy nhìn chăm chú vào tắm kính cao vài mét trong nhà máy, bên trong vẫn tối đen như cũ.
Đôi mắt của cô ấy đột nhiên co lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong tắm thủy tinh.
Cô ấy mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, một người phụ nữ không cao, còn chưa đến 1 mét 6, đeo một cặp kính trang nhã trên sống mũi, khuôn mặt hiền lành thường ngày đây vẻ bối rồi.
Lúc này thầy Quách Lộ Thanh đang khiêng theo một khúc gỗ dày 1 mét, dài 20 mét, đi lại ở trong nhà xưởng.
Trong miệng bà ấy vẫn không ngừng lắm bẩm: "Cưa gỗ, cưa gỗ, quốc gia muốn gỗ lớn, công hiền."
Cả người Lý Nhã Hân như bị sét đánh!
Lũ tư bản chết tiệt, cô giáo mà cô ấy quý mến nhất thực sự đang làm việc bất hợp pháp trong một nhà máy khai thác gỗ!!!
Lúc này trời đã khuya, rất nhiều khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã có chút buồn ngủ, nhưng lúc này họ đã sợ đến mức đột nhiên tỉnh hẳn.
Màn đạn bắt đầu điên cuồng tăng vọt, số người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Lý Nhã Hân còn nhiều hơn cả bên phòng phát sóng trực tiếp của Phó Văn!
[Mẹ ơi, quỷ, là quỷ! Tôi nhìn thấy rồi]
[Tay gõ bàn phím của tôi đã run lên rồi. Một bà già tóc hoa râm đang bước đi nhanh như bay trong khi bà ấy còn khiêng theo một thanh gỗ dày hơn 1 mét và dài 20 mét. Chắc chắn bà ấy là quỷ, đầu bếp Phó thật trâu bò. ]
[??2? Tại sao tôi lại không nhìn thấy ai hết? Máy người đang chơi trò diễn tập thể sao? Làm ơn đêm hôm khuya khoắt rồi đừng làm ra chuyện dọa người như vậy được không?]
[Tôi cũng không nhìn thấy được, tại sao màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi lại đen như vậy?]
Hạ Huy cũng đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp, mấy ngày hôm trước anh ta đã biết Phó Văn là bà chủ quán ăn "nhìn người bằng nửa con mắt", đêm nay Phó Văn bán cho Lý Nhã Hân một đĩa cơm chiên với giá 1888 tệ, Hạ Huy cũng đã nhìn thấy.
Lý Nhã Hân trông chỉ như một sinh viên, quần áo cũng khá bình thường. Cô ấy trông không giống như một phú nhị đại ở Ninh Thành, nhưng Phó Vãn vẫn tiếp đãi cô ấy.
Tại sao lúc trước cô lại không muốn tiếp đãi anh ta? Mặc dù anh ta nghèo túng, nhưng chắc chắn anh ta vẫn có tiền hơn một sinh viên.
Hạ Huy vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng phát sóng trực tiếp, anh ta gần như hụt hơi, suýt nữa lăn ra khỏi ghế sofa. Hình như... hình như anh ta đã nhìn thấy quỷ?
Hay là, là hiệu ứng đặc biệt?
Nhưng hiệu ứng đặc biệt của nền tảng video ngắn hẳn là không có hiệu quả này!
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bên kia, trong đầu Lý Nhã Hân chỉ có nghĩ về cô giáo mình, cô ấy vừa muốn lên tiếng thì có một bàn tay mạnh mẽ bịt miệng cô ấy lại, còn lấy khuỷu tay ấn đầu vai khiến cô ấy phải ngồi xổm xuống, màn hình điện thoại di động phát sóng trực tiếp không ngừng rung chuyên theo động tác của họ.
Lý Nhã Hân hoảng sợ nhìn người đang bịt miệng cô ấy, là anh trai giao hàng Vương Phong, anh ấy còn không ngừng đưa mắt ra hiệu cho cô ấy.
Chỉ là anh ấy... Sao hơn nửa đêm rồi mà lại đeo kính râm vậy?
Cặp kính râm này hiện tại chính là sản phẩm thời trang bắt buộc phải có của Vương Phong, ban ngày có thể dùng để che khuất ánh mặt trời chói chang, còn ban đêm mà đeo vào thì bạn biết để làm gì rồi đấy.
Vương Phong xuyên qua chiếc kính râm nhìn thấy nhiêu hiệu ứng đặc biệt trong video ngắn trôi nỗi bên trong nhà máy, trong lòng hoảng sợ.
Cái này còn đáng sợ hơn cả mây đứa trẻ Tư Tư!
Vương Phong khóc không ra nước mắt, đầu bếp Phó đúng là rất quý trọng anh ấy, vậy mà còn kêu anh ấy đi giao món đồ ăn mang về này.
Lý Nhã Hân không có kính râm như Vương Phong, nhưng cô ấy cũng là một cô gái thông minh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được có điều gì đó không ổn.
Bên trong nhà máy không có ánh đèn, bên trong ngoại trừ có tiếng máy móc đang vận hành, thì chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào nhà máy mà thôi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô ấy nhìn thấy.. cô giáo của mình không có bóng.
Cô ấy cúi đầu nhìn mình, dưới chân là một cái bóng đang ngồi xốm. [Không có bóng, ôi mẹ ơi, không có bóng, gặp quỷ rồi. Cô gái à, chúc cô khỏe mạnh nhé, tôi sẽ rút lui trước. ]
[Người dẫn chương trình thám hiểm đã tìm kiếm hàng chục lần mà không gặp một con quỷ nào, mà giờ tôi đã gặp được một quỷ. Tôi sắp bị hù chết rồi, tôi thật sự sợ chết khiếp, tôi rúc vào chăn có điều hòa còn không dám đứng dậy đi WC. ]
[Không phải chứ, mọi người đã nhìn thấy cái gì vậy? Vì sao chỉ có tôi là người duy nhất màn hình đen xì? Nhưng sóng của đôi đầy vạch mà. ]
Những cư dân mạng to gan đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp mà bình luận đi bình luận lại, Lý Nhã Hân dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Phong buông cô ấy ra, cô ấy sẽ không đánh rắn động cỏ đâu, Vương Phong thấy thế mới từ từ buông cô ấy ra.
Hai người cứ như vậy mà ngồi xổm dưới gốc cây ở bên ngoài nhà máy, ngay lúc họ còn chưa biết phải làm gì thì có tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, họ sợ đến mức quên cả thở.
Một người đàn ông bước ra, nhặt mấy túi đồ ăn lớn đang vứt trên mặt đất lên, ngân nga một bài hát rồi xoay người trở về nhá máy.
Lý Nhã Hân nhìn thấy người đàn ông kia dưới ánh trăng có bóng dáng, ông ta là ngườil
Khán giả Hạ Huy ở trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhận ra người này ngay lập tức. Đó là Ngô Quân, quản lý nhà máy gỗ Hưng Đạt. Mấy ngày hôm trước ông ta còn bàn chuyện hợp tác làm ăn cùng quản lý Ngôi Thậm chí Hạ Huy còn cảm thấy bất an hơn cả việc đột nhiên nhìn thấy một con quỷ qua màn hình di động. Tại sao tư thái của quản lý Ngô lại trông bất thường như vậy? Nếu ông ta không biết chuyện gì, tại sao lại không bật đèn khi làm thêm giờ trong nhà máy? Nhưng nếu ông ta biết chuyện, thì chuyện này quá đáng sợ rồi. Bởi vì nhất thời không biết nên làm gì, nên Vương Phong và Lý Nhã Hân vẫn ngồi yên một chỗ, không dám động đậy. Ngày thường lá gan của Lý Nhã Hân rất nhỏ, nhưng vì liên quan đến cái chết của cô giáo nên cô ấy mắt không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào bên trong nhà máy.
Chỉ thấy Ngô Quân cầm theo mấy túi lớn đồ ăn mang về đi vào trong nhà máy, đi cạnh ông ta là một cặp chị em sinh đôi vô cùng xinh đẹp.
Hình bóng của hai chị em song sinh hiện ra lờ mờ dưới ánh trăng. Khuôn mặt của họ vô cùng nhợt nhạt, nhưng đôi môi lại được tô một màu đỏ thẫm cực kỳ diễm lệ. Họ đều mặc cùng một kiểu váy cưới màu đỏ tươi, đôi giày thêu màu đỏ, giỗng như một tân nương chuẩn bị đi xuất giá vậy.
Một nam hai nữ, chỉ có Ngô Quân là có bóng.
Cảnh tượng gây sốc này lại khiến cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp lại một lần nữa la hét.