Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 106:

Chương 106: Chương 106:Chương 106:

Chương 106:

Trong một khoảng sân nông thôn nhỏ ở ngoại ô Ninh Thành, một cậu bé đang ở trong linh đường tay cầm điện thoại di động ngủ gà ngủ gật, nhưng cậu bé đột nhiên tỉnh dậy vì sợ hãi.

"Cái này... Cái này..."

"Chị cả, chị hai?!"

Nhưng giây tiếp theo, điện thoại di động của Lý Nhã Hân đã hết pin, thế là phòng phát sóng trực tiếp cũng gián đoạn từ đó.

Cậu bé dụi dụi mắt. Chắc chắn cậu bé không nhìn lầm đâu. Hai người phụ nữ mặc váy cưới đứng cạnh quản lý Ngô vừa rồi hình như là chị song sinh của cậu bé! Cậu bé lập tức lao vào nhà linh đường, thẫn thờ nhìn hai người chị vừa qua đời đang nằm yên lặng trong quan tài.

"Ông nội, đạo trưởng ở trong thôn đã đến chưa?" Cậu bé hỏi ông nội đang ngồi ở góc tường hút thuốc.

Ông nội vừa định tiếp lời, thì khóe mắt ông ấy nhìn thấy một đạo sĩ mặc áo bào màu vàng, tay cằm phất trần xuất hiện ở cửa lớn, ông ấy lập tức vứt tâu thuốc và bước tới với đôi mắt đỏ hoe.

"Lưu thiên sư, ngài tới rồi, ngài phải đưa tiễn hai cháu gái của ta thật tốt."...

Lực chú ý của Vương Phong và Lý Nhã Hân đều đang tập trung vào nhà máy, thậm chí không để ý tới rằng điện thoại di động của họ đã bị tắt.

Quản lý Ngô vỗ vào mông một cô vợ nhỏ, gọi cô dâu nói: "Bà xã, đi, đi phát cơm cho họ.”

Nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ run rầy kinh hãi, trong tiềm thức, cô ấy muốn tránh né khỏi bàn tay bản thỉu của quản lý Ngô.

Quản lý Ngô cười lạnh nói: "Đều là quỷ của ông đây, còn giả bộ rụt rè làm gì?"

Hai nữ quỷ mặc váy cưới đỏ run rầy xách mấy túi thức ăn mang về và phát nến thơm cho đám công nhân nữ quỷ làm việc trái phép trong nhà máy.

Quản lý Ngô đứng ở một bên, nhìn đội ngũ nữ quỷ đang ngoan ngoãn xếp hàng nhận cơm, cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Chậc, giờ các quốc gia đang tranh giành tài nguyên dầu mỏ đến đầu rơi máu chảy, nên quốc gia đang chi vô số tiền bạc và tài nguyên cho năng lượng mới này. Tôi là nhà khoa học vĩ đại đáng được quốc gia khen ngợi!"

Ngô Quân vô cùng phấn khích tự hào: "Tôi đã phát hiện ra một nguồn năng lượng mới gọi là quỷ lực. Họ rất sung sức và có thể làm việc mà không cần ăn, uống, đi vệ sinh hơn nữa còn không bị bệnh. Họ có thể làm việc 24/24, hơn nữa khi làm việc vào buổi tối còn không cần bật đèn!"

Chẳng qua là Ngô Quân vẫn cảm thấy đáng tiếc, khi những người mà ông ta bắt được hầu hết đều là nữ quỷ. Nhưng may mắn thay, phụ nữ mà đã biến thành quỷ thì không chỉ xinh đẹp mà ông ta còn có thể cưới về làm vợ để họ hầu hạ mình, mà họ cũng vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn rất nhiều so với những gã đàn ông cường tráng!

Ngay cả người già nhất kia cũng có thể khiêng theo một khúc gỗ lớn đi vòng quanh nhà máy được đó thôi?

Điều này hiệu quả hơn nhiều so với việc sử dụng nhiều nhân lực.

Thực ra quỷ cũng không đáng sợ như vậy, chỉ cần chúng không phải là lệ quỷ, thì họ đều rất nghe lời.

Ngô Quân rất có dã tâm về sự nghiệp của mình. Ông ta không chỉ muốn trở thành quản lý của một nhà máy nho nhỏ, mà ông ta còn muốn leo lên vị trí lãnh đạo cấp cao của vật liệu gỗ Tôn Thị.

Cô giáo Quách Lộ Thanh cũng đang trong đội ngũ xếp hàng, Ngô Quân vừa nhìn thấy bà ấy đã hơi cau mày khiển trách: "Bà, bà còn chưa làm xong việc thì không được ăn nên hương."

Cũng không biết khi còn sống bà già này làm nghề gì, tuy rằng bây giờ làm quỷ thì đầu óc rất mơ hồ, nhưng máy móc của nhà máy bị hỏng, mà bà ấy lại có thể sửa được, còn tiết kiệm được một khoản tiền để đỡ phải thuê người đến bảo trì máy móc.

Bà già có chút mê mang nhìn Ngô Quân, nhưng bà ấy vẫn nghe lời và bước ra khỏi hàng ngũ xếp hàng nhận thức ăn. Bà ấy nhặt những khúc gỗ dày trên mặt đất lên và nhanh chóng khiêng ởi, đi đến nơi làm việc để tiếp tục cưa gỗ, làm thành bàn ghế được yêu cầu trong đơn đặt hàng của nhà máy, trong miệng bà ấy còn không ngừng lắm bảm: "Cưa gỗ, cưa gỗ."

Đôi mắt của Lý Nhã Hân như muốn nứt ra, một cảm giác chua chát xộc vào xoang mũi, cô ấy rơi nước mắt tại chỗ.

Vương Phong ôm chặt lấy Lý Nhã Hân, sợ cô ấy không kiềm chế được làm ra hành vi quá khích mà lao ra ngoài.

Lúc này Lý Nhã Hân đã tức giận tới cực điểm, thậm chí còn tức giận hơn cả khi cô ấy biết bạn trai mình làm ra những chuyện thất đức.

Người thầy mà cô ấy vô cùng yêu quý bây giờ đây phải làm việc bát hợp pháp trong một nhà máy gỗ, còn người quản lý độc ác không biết là người hay quỷ kia còn không cho bà ấy ăn cơm.

Cô giáo của cô ấy đã làm việc chăm chỉ cả đời nên lẽ ra bà ấy phải được đi đầu thai, và có một cuộc sống hạnh phúc ở kiếp sau.

Sao lại có loại người như vậy chứ? Bọn tư bản quả nhiên còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!l

Khi sống phải làm việc theo chế độ 996 thì thôi đi, ngay cả khi chết mà họ cũng muốn bóc lột thành quả lao động của mình.

Lý Nhã Hân tức giận đến mức toàn thân run rẫy, nước mắt rốt cuộc không khống chế được nữa rơi xuống trên tay của Vương Phong.

Quản lý Ngô lại đi tuần tra nhà máy một vòng, ông ta hết sức uy nghiêm cảnh cáo đám công nhân nữ quỷ: "Tôi sẽ cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho mấy người, nên máy người phải làm việc chăm chỉ cho tôi. Ai dám lười biếng thì tôi sẽ ném người đó ra ngoài trời vào giữa trưa để phơi nắng!"

Đám nữ quỷ đáp lại bằng một tiếng kêu hoảng sợ từ trong cổ họng.

Lúc này quản lý Ngô mới hài lòng, ông ta dùng hai tay ôm lấy vòng eo lạnh lẽo nhưng tinh tế của cô dâu, nhếch mép cười xấu xa nói: "Đi, chúng ta trở về phòng."

Sau khi quản lý Ngô rời đi, mây người công nhân nữ quỷ đã hít hết hương nến, mấy người lại bắt đầu làm việc, hiệu quả quả thực rất cao.

"Làm sao bây giờ? Cô giáo của tôi phải làm sao bây giờ?" Lý Nhã Hân vừa khóc vừa hỏi.

Lý Nhã Hân còn chưa mắt đi lý trí, bên trong tất cả đều là quỷ, nếu tùy tiện chạy ra, cô ấy không biết có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.

Dù sao thì từ nhỏ cô ấy đã xem rất nhiều phim kinh dị. Một khi trở thành quỷ, người đó sẽ hoàn toàn mất đi ý trí. Nên cô ấy không thể mạo hiểm chính mình được.

Lý Nhã Hân hỏi Vương Phong: "Bây giò chúng ta có nên trở về tìm đầu bếp Phó không? Cô ấy có biện pháp gì không? Tôi muốn cứu cô giáo của mình ra khỏi đây."

Nếu đây là nhà máy làm việc bát hợp pháp bình thường, thì Lý Nhã Hân sẽ lập tức báo cảnh sát, nhưng tình huống này lại khác.

Dù sao thì Vương Phong cũng đã tiếp xúc với Phó Vãn, anh ấy đang cân nhắc dụng ý của Phó Vãn. Cô nhờ anh ấy chở cô gái này đến nhà máy gỗ, chẳng phải là đang ám chỉ muốn anh ấy giúp đỡ cô gái này đấy sao?

Vương Phong có chút do dự.

Dưới ánh trăng, Lý Nhã Hân chú ý tới vẻ mặt của Vương Phong, thấp giọng truy hỏi: "Anh biết chuyện này phải giải quyết như nào đúng không? Tôi cầu xin anh đấy, tôi cầu xin anh hãy giúp đỡ cô giáo của tôi, anh không biết bà ấy là... là một nhà nghiên cứu khoa học!”

Nói xong câu cuối cùng Lý Nhã Hân cuối cùng có chút xấu hồ, cuối cùng cô ấy vẫn bị đạo đức ràng buộc.

Trong nhà máy này có rất nhiều công nhân nữ quỷ làm việc trái phép, nhưng mọi người đều có tư tâm riêng, Lý Nhã Hân cũng không ngoại lệ, cô ấy chỉ muốn giải cứu cô giáo ra trước, nếu cô ấy có đủ năng lực thì sẽ nghĩ đến cứu những nữ quỷ khác. Vương Phong cắn răng một cái, anh ấy không còn cách nào khác đành đứng dậy đi đến chỗ con xe điện nhỏ của mình. Anh ấy mở cốp xe lấy ra một chai nước khoáng Di Bảo.

Vương Phong mang theo Lý Nhã Hân đi tới vị trí làm việc của cô giáo Quách Lộ Thanh ngay cạnh cửa số. Cửa số có một khe nhỏ để thông gió.

Chỉ bị ngăn cách bởi một lớp kính, Lý Nhã Hân vừa khóc vừa che miệng mình lại, giống như khi cô giáo cô ấy qua đời hơn ba tháng trước.
Bình Luận (0)
Comment