Chương 107:
Chương 107:Chương 107:
Chương 107:
Cô ấy biết trước mặt là hồn ma của cô giáo, nhưng cô ấy lại không thấy sợ hãi chút nào.
Cô giáo đã được hỏa táng. Trước đêm nay, cô ấy có nằm mơ cũng không nghĩ tới đời này kiếp này cô ấy còn có thể nhìn thấy cô giáo một lần nữa.
Lý Nhã Hân muốn khóc, muốn gào thét lên nhưng cô ấy lại không dám.
Cô giáo ở bên trong vẫn đang Say sưa cưa gỗ, cũng giống như mọi lần bà ấy ở trong phòng thí nghiệm vậy, dù có làm gì thì bà ấy cũng là người nghiêm túc nhất, dù là công việc thủ công không có quá nhiều kỹ thuật như cưa gỗ, bà ấy vẫn như lúc trước nghiêm túc làm việc.
Thật giống như thứ trước mặt bà ấy không phải là gỗ, mà là linh kiện của một loại máy móc công nghệ cao nào đó.
Vương Phong thấp giọng nói hai câu ở bên tai Lý Nhã Hân, sau đó anh ấy mở nắp chai nước khoáng và đưa cho Lý Nhã Hân.
Lý Nhã Hân không khỏi nhìn Vương Phong thêm vài lần, chẳng lẽ anh trai giao hàng này cũng là một vị đại sư sao?
Lý Nhã Hân làm theo sự chỉ dẫn của Vương Phong, cô ấy đứng ở bên cạnh cửa số, nhỏ giọng nói: "Cô Quách Lộ Thanh ơi."
Khi được gọi tên, cô giáo Quách đang hì hục cố gắng cưa gỗ liền sửng sốt, có chút mê mang quay đầu nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ngoài cửa số.
Người đàn ông thì bà ấy không nhận ra, người phụ nữ... bà ấy cũng không nhận ra.
Nhưng có một loại cảm giác quen thuộc.
Lý Nhã Hân khẽ vẫy tay, mở miệng lần nữa: "Cô Quách Lộ Thanh, đi theo em.”
Quách Lộ Thanh nghe thấy tên mình thì ngắng đầu, bà ấy chỉ vào máy cưa gỗ trước mặt mình, mơ màng nói: "Công việc của tôi còn chưa hoàn thành.”
Lý Nhã Hân hận không thể đánh chết tên quản lý Ngô kia, cô ấy siết chặt bình nước khoáng nói: "Nhưng hạng mục máy Cửu Châu của cô vẫn còn chưa hoàn thành."
"Hạng mục của tôi? Hạng mục của tôi... Đúng, hạng mục của tôi!"
Ánh mắt mê mang của bà ấy dần dần tụ lại, Quách Lộ Thanh đi từng bước một về phía Lý Nhã Hân, đi xuyên qua tắm kính, chui vào trong bình nước khoáng.
Vương Phong vội vàng dùng nắp đậy lại, nhỏ giọng lôi Lý Nhã Hân bỏ chạy.
Vương Phong cắm chìa khóa vào ô khóa, Lý Nhã Hân vô cùng phối hợp trong nháy mắt đã leo lên xe, hai người ngồi lên con xe điện nhỏ chạy ra khỏi nhà máy gỗ Tôn thị.... Phó Vãn vốn đã định dọn sạp hàng đồ ăn, cây hòe già vừa khóc vừa rửa sạch bát đũa, sau đó nằm lì dưới gốc cây giống như chó chết vậy, không muốn động đậy.
Đương nhiên Phó Văn và Tạ Khiêm không sống cùng một phương hướng, nên Tạ Khiêm dự định sẽ đưa họ về nhà rồi mới đi về.
Phó Vẫn nói: "Ngày mai có một việc tôi muốn phân phó cho cậu làm.”
Tạ Khiêm có chút kinh ngạc nhìn Phó Vãn, tuy rằng mọi chuyện trong huyền môn thì huyền tu đều phải có sứ mệnh đi hoàn thành, nhưng cô... làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận như vậy? Tạ Khiêm vốn đã nói với sư phụ là cậu ấy sẽ về muộn mấy ngày, nên cậu ấy liền gật đầu đồng ý.
Phó Vãn ngược lại không cảm thấy mình mặt dày. Sư phụ của cậu ấy không phải là đệ tử ngoại môn của Thiên Cực Huyền Môn sao? Sai khiến cậu ấy như vậy thì có làm sao?
Tạ Khiêm nhìn sạp hàng đồ ăn đã được thu xếp cần thận, cậu ấy không còn cách nào khác đành tra thanh kiếm gỗ đào vào bao kiếm ở sau lưng, cần thận từng li từng tí nhét chiếc la bàn màu hoàng kim trở lại vào ba lô, rồi bước tới đầy sạp hàng đồ ăn đi.
Hai người lớn và một đứa nhỏ đã chuẩn bị trở về.
"Chờ một chút! Đầu bếp Phó, chờ một chút!”
Giọng nói lo lắng của một người đàn ông vang lên từ chiếc xe nhỏ cách đó không xa, họ quay đầu nhìn lại.
Tạ Khiêm ngay lập tức nhận ra nói: "Anh ấy là ba của cậu bé vô tình bước vào công viên giải trí bỏ hoang vào đêm hôm qua.”
Hôm qua anh ta còn hoài nghi họ là những kẻ buôn người và muốn gọi cảnh sát để bắt giữ họ.
Hạ Huy đỗ xe lung tung ở ven đường, vội vàng xuống xe chạy vội đến.
Đoàn Đoàn ngáp dài một cái nói: "Chú ơi, quán bán đồ ăn của mẹ cháu đã đóng cửa rồi."
Đoàn Đoàn còn khá vui vẻ: "Thức ăn tối nay của chúng cháu đã bán hết rồi."
Cậu bé còn hai chân gà, nhưng đã bị mẹ ăn hét rồi.
Đây chắc hẳn là ngày tốt nhất từ lúc họ mở sạp làm ăn!
Hạ Huy sửng sốt, vội nói: "Vậy, tôi đặt cơm chiên cho tối mai."
Phó Văn mỉm cười: "Ngày mai tô không muốn mở sạp bán hàng.”
Hạ Huy: “Vậy thì ngày hôm sau nữa."
Thần sắc của Phó Vãn biến ảo khó lường, nụ cười trên môi cô có chút tà ác nói: "Hôm sau nữa tôi muốn cùng gia đình bác tôi nói chuyện vui vẻ."
Hóa ra hôm sau nữa có một cuộc tụ họp gia đỉnh... Hạ Huy đành phải nói rằng vậy thì anh ta sẽ đặt trước một đĩa cơm chiên cho lần mở sạp tiếp theo, lúc này Phó Vãn mới không phản bác nữa.
Trong lòng Phó Vẫn cảm thán nói với hệ thống mỹ thực: "Hệ thống à, cơm chiên do tôi làm quả nhiên rất ngon, thực khách đã tranh nhau đặt trước rồi."
"Quả nhiên tôi rất có tài nâu nướng, giống như trình độ của tôi ở Huyền Môn vậy."
Hệ thống mỹ thực: [... ]
Đậu má, nó không muốn nói chuyện nữa.
Hạ Huy đặt một tay lên quầy bán đồ ăn, trong đầu anh ta đều là những hình ảnh trong buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi của Lý Nhã Hân. Anh ta kinh hãi nói: "Đầu bếp Phó, tôi đã nhìn thấy quỷ trong phòng phát sóng trực tiếp của người dùng có tên là "Mầm non của tôi đã trưởng thành."
Phó Vãn "ồ" một tiếng, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Đó là thật sao? Có phải là hiệu ứng đặc biệt không? Có một số cư dân mạng nói rằng họ không nhìn thấy gì hết."
Bởi vì có một bậc thầy là một trong những người tạo ra xu hướng trên Internet nên Tạ Khiêm tương đối quen thuộc đối với phương diện này. Cậu ấy giải thích: "Khoảng cách địa lý sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của Quỷ Vực, cũng như bát tự khác nhau của cư dân mạng."
Vì vậy, trong cùng một phòng phát sóng trực tiếp, một số cư dân mạng có thể nhìn thấy nó, và một số cư dân mạng lại không thể nhìn thấy nó, chỉ thấy màn hình đen. Điều này là rất bình thường.
Hạ Huy cái hiểu cái không gật đầu, thì ra là như vậy.
Nói cách khác, mọi thứ mà anh ta nhìn thấy đều là thật chứ không phải cái gọi là hiệu ứng đặc biệt sao?
Cho nên nhà máy gỗ Hưng Đạt trên danh nghĩa Tôn thị bị ma quỷ ám... Anh ta vừa mới đàm phán hợp tác với nhà máy đói
Sắc mặt của Hạ Huy rất khó coi, lo lắng nói: "Đầu bếp Phó, ngay từ đầu cô đã không muốn đón tiếp tôi..."
Phó Văn lạnh nhạt nói: "Tối hôm đó sau khi anh lái xe rời đi, có phải anh đã gặp phải bên chế tạo bút lông thủ công muốn bàn chuyện hợp tác với anh không?”
Hạ Huy nhìn Phó Vãn với vẻ không thể tin được, gật đầu liên tục nói: “Đúng đúng đúng!"
Phó Vãn mỉm cười: "Anh đã từ chối phải không?"
Hạ Huy có chút xấu hỗ gật đầu, anh ta cảm thấy nhu cầu về bút lông thủ công không bằng nhu cầu về đồ nội thất trong nhà, dù sao thì mỗi một gia đình cũng cần có đồ đạc, và bút lông thủ công cũng không phải là thứ mà họ cần thiết. Đầu óc của mấy người làm ăn xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến điều gì đó khiến sắc mặt Hạ Huy ngày càng trở nên khó coi hơn, anh ta nói: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ đêm đó không phải cô cố ý không muốn tiếp đãi tôi, mà là muốn tôi bàn chuyện làm ăn với người thợ làm bút lông thủ công kia ư?"
Hạ Huy suy nghĩ một lúc, nếu như đêm hôm đó ăn một bát mì ở chỗ Phó Vãn thì chỉ mười phút thôi là anh ta đã bỏ lỡ rồi.
Nhưng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không lựa chọn người thợ làm bút lông thủ công kial
Phó Vẫn không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Hạ Huy chỉ muốn làm ăn phát đạt, cũng không muốn xen vào việc làm xấu xa của Tôn thị là ép những người khác khai thác gỗ trái phép.
Mẹ nó, thật sự mẹ nói
Khuôn mặt của Hạ Huy đột nhiên trở nên khó chịu, anh ta cảm thấy mình thật nhỏ mọn, anh ta thật sự cho rằng Phó Vãn coi thường người khác, chỉ tiếp đãi những người có tiền mà thôi...