Chương 108:
Chương 108:Chương 108:
Chương 108:
Phó Vẫn không quan tâm dù anh ta có tiền hay không, chỉ cần tiền của anh ta có thể thông qua quán ăn chuyển vào túi của cô mà không bị Thiên Đạo xóa sạch thì cô sẽ mặc kệ mọi chuyện.
"Nhưng tôi đã ký hợp đồng với lâm trường lớn để hợp tác với nhà máy gỗ Hưng Đại..."
Phó Văn ra hiệu cho Tạ Khiêm đẩy sạp hàng thức ăn về nhà, cô bình tĩnh bỏ lại một câu nói: "Tốt nhất là anh đừng có chạm vào bất cứ cái thân cây nào ở trong lâm trường của nhà máy gỗ Hưng Đại."
Lời này là có ý gì? Hạ Huy đã đặt tất cả vốn liếng của mình lên đó, bây giờ không được động vào thì sao được? Lúc này anh ta đã bắt đầu luống cuống nói, đuổi theo hỏi: "Lời này của cô là có ý gì?"
Thấy Phó Vãn không trả lời, Hạ Huy vội vàng nói: "Đầu bếp Phó, đầu bếp Phó, có phải đặt tiền đặt cọc trước không, nếu không tôi trả tiền đặt cọc cho cô trước?"
Cô hãy tiết lộ cho tôi biết thêm vài câu đi.
Đoàn Đoàn nhìn Phó Vẫn với vẻ ngưỡng mộ. Mẹ của cậu bé thực sự rất lợi hại. Còn có cả thực khách đuổi theo mẹ để muốn đặt trước. Không chỉ đặt trước bằng lời nói mà còn muốn đặt cọc trước! Mẹ cậu bé là đầu bếp số một!
"8888 tệ", Phó Vãn dùng mắt chỉ vào mã QR treo trên xe đẩy: "Tiền đặt cọc."
Hạ Huy run lên, 8888 tệ chỉ là tiền đặt cọc, cơm chiên này đúng là có giá trên trời.
Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, Hạ Huy cũng không nói gì, anh ta chỉ có thể cắn rang quét mã trả tiền đặt cọc.
Phó Vãn buông tay khẽ bắm ngón tay, cười nói: “Đó là cây mộ phần của ai đó, vị ở bên trong lâm trường kia tuyệt đối không phải là người tốt."
Hạ Huy không hiểu mô tê gì cả, cái gì?l
Cây mộ phần? Toàn bộ lâm trường đều là mộ phân của người ta?
Đây là vương gia hay hoàng đề vậy? Một mảnh đất lớn như vậy đều thuộc về ông ta?
Cái này... Cái này cũng quá bá đạo đi?
Đây là cố đô của mười ba triều đại. Ai muốn làm gì thì làm. Tại sao lại không muốn cho lâm trường làm việc?
Hạ Huy có chút tức giận, trong lòng lại có chút lo lắng, ở phía dưới thật sự có một mộ địa lớn sao? Thật sự không thể chặt cây? Một cái cây cũng không được chặt?
Tạ Khiêm đẩy sạp hàng đồ ăn đến bãi đậu xe mà Phó Vãn thuê trong tiểu khu, đến nơi liền chào tạm biệt hai người.
Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn lên lầu, Tạ Khiêm cũng đang định quay về chỗ ở tạm thời của mình ở Ninh Thành, cậu ấy vừa mới đi được vài bước, thì đã bị âm thanh của wechat nằm ở trong túi làm phiền.
Khi lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là sư phụ, Tạ Khiêm liền dừng bước không đi nữa, cậu ấy đặt điện thoại di động lên chiếc ghế gỗ dùng để nghỉ ngơi trong tiểu khu, nhắn kết nối.
"Sư phụ, đã muộn rồi mà sao người vẫn còn không nghỉ ngơi đi?" Tạ Khiêm vấn an sư phụ mang phong thái đạo cốt tiên phong của mình, ánh mắt liếc về phía ống quản.
À, may mắn thay hôm nay cậu ấy mặc quân bò, nếu là quần đùi hoặc là quần trắng thì không ổn rồi.
Đôi mắt của ông cụ vô cùng hiền lành: "Sư phụ làm sao có thể ngủ được khi nghĩ đến đồ nhi của mình đang ở nơi đất khách không được yên bình cho lắm?"
Trong lòng Tạ Khiêm bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, quả nhiên sư phụ vô cùng yêu thương cậu ây.
Ông cụ quan tâm đến cậu ấy nói: "Ninh Thành không được yên bình, nếu nữ huyền tu kia sai con đi làm việc gì vậy thì con cứ đi làm đi, nhưng tài phú và mạng sống của con phải được đặt lên hàng đầu, đừng để ngay cả mạng nhỏ của mình cũng mắt."
Trong lòng Tạ Khiêm càng âm áp, gật đầu nói: "Sư phụ, con biết rồi."
Ông cụ nói rất nhiều, sau đó đột nhiên hỏi: "Nhân tiện, con bán được bao nhiêu lá bùa rồi? Chuyển tiền cho ta đi."
Tạ Khiêm trong nháy mắt xấu hỗ: "... Một, một tắm..."
Sắc mặt của ông cụ hơi cứng đờ, một tắm? Mới một tắm sao.
Ông ấy đoán chừng là cậu ấy ở Ninh Thành không có danh tiếng gì, cho nên mới bán được một tắm.
Bùa bình an cấp thấp nhất của ông ấy có giá 188. 000 tệ nên ông ây vẫn lời.
Ông cụ vẻ mặt hiền lành nhìn Tạ Khiêm, an ủi nói: "Một tâm cũng không tệ rồi."
Tạ Khiêm cúi đầu không dám nhìn ông cụ ở đối diện: "Một tắm cũng không bán được.”
Đột nhiên xung quanh yên tĩnh lại.
Vài giây sau, sư phụ cậu ấy vô cùng đau đớn giận dữ mắng: "Con là tên nghịch đồ!"
Tạ Khiêm lập tức thuần thục quỳ xuống, nghe sư phụ cậu ấy ở nơi đó răn dạy mình là tên đồ đệ phế vật vô dụng.
Cậu ấy đã quen rồi, chỉ cần liên quan đến tiền thì dù cho sư phụ có hiền lành đến đâu cũng có thể biến thành một lệ quỷ hung ác.
Ông cụ buôn bã nói: "Sao ta lại nhận một đệ tử không biết kiếm tiền như con chứ? Con có biết là sư phụ ta đây đã phải chịu hình phạt ngũ tệ tam khuyết" của Thiên Đạo. Cha mẹ chết, vợ chết, con cái thì không có, chỉ có thể kiếm chút tiền sống qua ngày, vậy mà tên nghịch tử con lại đối xử với sư phụ như vậy...”
*Ngũ tệ tam khuyết: Ngũ tệ chỉ góa vợ, quả phụ, cô đơn, độc đáo (khắc con), tàn tật. Tam khuyết chính là "Tài, mệnh, quyền" hoặc là "Phúc, lộc, thọ”.
Ông cụ thì cứ mắng mỏ không ngừng, vẻ mặt của Tạ Khiêm tựa hồ như đã nghe quen rồi, đột nhiên khóe mắt cậu ấy nhìn thấy một con xe điện nhỏ.
Vương Phong chở một một cô gái nhanh chóng đi về phía tòa nhà mà Phó Văn đang ở, con xe điện nhỏ cứ như vậy dừng ở tiền sảnh.
Tạ Khiêm chú ý đến chai nước khoáng trong tay Lý Nhã Hân, vẻ mặt cậu ấy trở nên nghiêm trọng, nhanh nhẹn bò dậy khỏi mặt đất: "Sư phụ, tạm thời người đừng nói chuyện này nữa.”
Dưới sự giận dữ của ông cụ, Tạ Khiêm quyết đoán tắt video, đi nhanh về phía tòa nhà của Phó Văn.
Vương Phong và Lý Nhã Hân đã vội vã lên lầu, Lý Nhã Hân choáng váng khi nhìn thấy cửa đang hé ra một khe hở nhỏ. "Cô ấy quên đóng cửa à? Đầu bếp Phó sống cùng con trai, bất cần như vậy thật quá nguy hiểm!" Lý Nhã Hân lập tức lo lắng.
Nếu như có người đàn ông có ý đồ xấu đột nhập vào nhà, đầu bếp Phó thoạt nhìn trông gầy yếu như vậy, làm sao phải là đối thủ của tên đột nhập?
Vương Phong: "Mở cửa cho chúng ta đấy."
Lý Nhã Hân nhìn thấy Vương Phong gõ cửa trước rồi mới đi vào.
Sao anh ấy lại quen thuộc như vậy?
Đèn trong phòng khách đã bật sáng. Đoàn Đoàn đã thay bộ đồ ngủ màu xanh dễ thương và cậu bé đang rửa mặt.
Phó Vãn đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ như là đang đợi bọn họ.
Lý Nhã Hân không quan tâm tại sao trong nhà cô lại lạnh lẽo như vậy, như thể cô ấy đã nhìn thấy vị cứu tinh, đôi mắt của cô ấy lập tức đỏ hoe, bước tới trước và nói: "Đầu bếp Phó, cảm ơn cô, tôi thực sự đã tìm được cô giáo của mình!"
"Bà ấy, thật sự đang làm công nhân trái phép cho một nhà máy gỗ! Đám tư bản chết tiệt đấy!"
Vừa nhắc đến điều này, Lý Nhã Hân đã hận không thể hung hăng đánh cho tên quản lý kia một trận. Không ai có thể chịu đựng được nỗi đau khổ như thế này sau cái chết của người thầy kính yêu nhất của mình.
Phó Vãn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Vương Phong an ủi cô ấy: "Cô cũng đừng quá đau buôn, việc cấp bách nhất là nên đưa cô giáo của cô đi đầu thai."
Tựa như lúc trước, đầu bếp Phó gọi Quỷ Sai tới đón đám người Tư Tư đi.
Phó Vẫn ung dung nhìn cô gái có vẻ tiều tụy trước mặt, chờ đợi cô ấy nói tiếp.
Lý Nhã Hân cằm chai nước khoáng chứa hồn ma của cô giáo bằng cả hai tay, nhìn Phó Vãn muốn nói lại thôi.
Lý Nhã Hân nhẫn tâm, dứt khoát cắn răng mở miệng hỏi: "Đầu bếp Phó, cô... cô có biết huyền thuật mượn mạng không?"
Lời này vừa nói ra, Vương Phong vô cùng sợ hãi.
Cái gì? Mượn, mượn mạng?
Vương Phong không ngờ cô gái này lại tàn nhẫn như vậy, mượn mạng? Thậm chí anh ấy còn không chưa nghĩ tới điều này bao giờ.
Nhưng vừa nghe thôi đã biết huyền thuật này không phải cái gì tốt lành rồi.
Mượn mạng sống của người khác để củng cố tuổi thọ của chính mình? Điều này thực sự đáng sợi
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ