Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 109:

Chương 109: Chương 109:Chương 109:

Chương 109:

Phó Vãn mỉm cười: "Biết."

Tạ Khiêm người vừa mới đuổi tới kịp đang đứng ở cửa, khi nghe được những lời này cậu ấy đã nhịn không được bật thốt lên nói: "Không được, đó là tà thuật bị Huyền Môn cắm!"

Tạ Khiêm không thể tin nhìn Phó Vãn, cậu ấy vẫn cảm thấy Phó Vãn rất tà ác, có kẻ huyền tu nào lại làm ra lệnh truy nã vàng ở Chợ Ma, chỉ vì để tra tấn Quỷ Mẫu?

Nhưng hôm nay cô lại tự mình thừa nhận mình biết tà thuật "Mượn mạng", Tạ Khiêm không khỏi cảm thấy rùng mình. Tạ Khiêm bước vào trong, lạnh lùng nhìn chai nước khoáng ở trong lòng Lý Nhã Hân, cậu ấy rút thanh kiếm gỗ đào trên lưng ra, nghiêm túc nói: "Cô Lý, hồn ma cô giáo của cô giao cho tôi, tôi sẽ tự mình siêu độ cho bà ấy. Kiếp này bà ấy đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia và gia đình, kiếp sau nhất định bà ấy sẽ phú quý vô cực, cả đời an vui."

Lý Nhã Hân ôm chặt chai nước khoáng vào trong lòng, quỳ xuống với Phó Vẫn.

Cô ấy cũng không nghĩ tới mình chỉ thử thăm dò mà thôi, ai mà ngờ nó có thật. Suy cho cùng, cô ấy chỉ đọc được cái gọi là "Mượn mạng" ở trong tiểu thuyết mà thôi.

"Đâu bếp Phó, hạng mục mà cô giáo của tôi đang nghiên cứu vô cùng quan trọng. Cái chết đột ngột của bà ấy là một đòn đả kích rất lớn đối với toàn bộ hạng mục, và hạng mục trực tiếp bị đình trệ. Tôi biết đây tất cả đều là tâm huyết của cô giáo. Nếu như bà ấy còn có ý thức, cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối về cái chết đột ngột của mìnhl"

Tạ Khiêm lạnh giọng nói: "Đây cũng không phải lý do để đi mượn mạng người khác!”

Lý Nhã Hân cắn răng nói: "Nhưng nếu "người khác" này cam tâm tình nguyện thì sao?"

Tạ Khiêm ngắn ra.

Lý Nhã Hân hung hăng dập đầu trước Phó Vãn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô ấy nói: "Đầu bếp Phó, nếu có thể, tôi sẵn sàng hiến dâng mạng sống của mình cho cô giáo của tôi. Tôi cầu xin cô hãy giúp tôi."

Vương Phong và Tạ Khiêm đều bị sốc trước một màn này.

Không phải là cướp đi tuổi thọ của người khác, mà là Lý Nhã Hân cam tâm tình nguyện cho cô giáo mượn tuổi thọ của chính mình?

Trong lúc nhất thời, Tạ Khiêm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cậu ấy chỉ có thể tra thanh kiếm gỗ đào vào vỏ kiếm.

Tâm tình của Tạ Khiêm có chút phức tạp, người ta đều nói "Mượn mạng" là một tà thuật cảm ky của Huyền Môn, nhưng cậu ấy nghĩ đi nghĩ lại, nếu sư phụ của cậu ấy cũng sắp chết, có lẽ cậu ấy cũng sẽ giống như Lý Nhã Hân, không tiếc lấy mạng sống của mình đưa cho sư phụ!

Lý Nhã Hân khóc đến mức run rây nói: "Để cá nhân mà nói, các người không biết được vốn tôi sinh ra ở vùng núi sâu, lúc còn rất nhỏ cha mẹ đều mắt, là do cô giáo Quách giúp đỡ nên tôi mới có thể đi học. Lúc đó tôi nghĩ tương lai mình phải được nhận vào Đại học Công nghệ Ninh Thành.”

"Sau đó, tôi thực sự đã thi đậu vào trường, còn để cô Quách trở thành cô giáo hướng dẫn của tôi, bà ấy là người thân nhất của tôi."

Lý Nhã Hân lau nước mắt nói: "Tôi thật sự tự nguyện, tôi tự nguyện." "Cô không thể cho mượn được". Phó Văn nhìn Lý Nhã Hân bình tĩnh nói: "Cô chỉ có thể sống được thêm một năm rưỡi nữa."

Lý Nhã Hân như bị sét đánh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Phó Văn.

Đêm nay thật sự có quá nhiều cú sốc đối với cô ấy, cô ấy đã gặp được cô giáo đã chết hơn ba tháng, cô ấy rất đau lòng nghe biết cô giáo của mình phải làm trái phép cho một nhà máy gỗ, mà lúc này cô ấy lại đột nhiên biết được tuổi thọ của mình.

Cô ấy chỉ có thể sống được thêm một năm rưỡi nữa...

Năm nay cô ấy mới có 24 tuổi, rõ ràng vẫn đang trong độ tuổi xuân xanh, làm sao chỉ có thể sống thêm một năm rưỡi đây.

Vương Phong thấy Lý Nhã Hân mềm nhũn ngã xuống đất, anh ấy nâng cô ấy dậy, đánh giá sắc mặt có chút tiều tụy của cô ấy nói: "Có phải cô bị bệnh hay không?”

Lý Nhã Hân nhất thời nhớ tới lúc trước Phó Văn đã coi bói cho tên côn đồ bò sữa kia, nói anh ta sắp phải đi điện Diêm Vương báo danh, chẳng lẽ cô ấy cũng vậy sao?

Lý Nhã Hân không suy nghĩ quá nhiều, nói: "Đầu bếp Phó, nếu tôi chỉ còn sống thêm được một năm rưỡi, vậy... tôi có thể cho cô giáo của tôi mượn một năm tuổi thọ được không?”

Thời gian một năm, có thể làm được rất nhiều chuyện. Phó Vẫn lại nói ra hai chữ "Không được" khiến Lý Nhã Hân có chút tuyệt vọng.

Phó Vãn cười nhẹ nói: "Mấy người đoán xem vì sao "Mượn mạng" lại là tà thuật bị cấm ở Huyền Môn? Nếu như có thể mượn mạng, hầu hết mọi người sẽ mượn mạng sống cho cha mẹ, con cái và những người họ yêu thương. Nếu cứ như vậy thì thế giới đã sớm hỗn loạn rồi."

Tạ Khiêm chỉ là đại khái được nghe qua cấm thuật "Mượn mạng", nhưng cụ thể là như thế nào cậu ấy cũng không rõ lắm.

Tạ Khiêm không khỏi hỏi: "Phó tiền bối, vậy cái gọi là "Mượn mạng" là như thế nào?"

Phó Vãn chạm vào đầu Đoàn Đoàn và ra hiệu rằng cậu bé có thể về phòng ngủ. Cô mỉm cười nói: "Một năm tuổi thọ đổi lấy bảy ngày."

Một số người điên cuồng cướp đi tuổi thọ của người khác, để có thể được sống sót trên đời này, nên đây mới được coi là cắm thuật.

Với tỷ lệ không cân sức như vậy, Lý Nhã Hân ngã phịch xuống đắt.

Phó Vẫn nói: "rời đã không còn sớm nữa. Tôi còn phải đả tọa. Hãy để cô giáo của cô ở lại nhà tôi. Còn đâu mọi người đi về đi."

Vương Phong đỡ Lý Nhã Hân dậy, anh ấy lấy chai nước khoáng từ trong tay cô ấy ra, cần thận đặt lên bàn rồi kéo Lý Nhã Hân ra ngoài.

Tạ Khiêm cúi đầu thật sâu với Phó Văn, lúc này họ mới đóng cửa rời đi.

Ba người im lặng xuống lầu, Vương Phong hỏi: "Tạ huyền tu, anh đi về nhà một mình sao?"

Tạ Khiêm lấy điện thoại di động ra, vào ứng dụng wechat nói: "Tôi đặt DiDi rồi, còn mấy người thì sao?"

Vương Phong nhìn ra Lý Nhã Hân có chút kháng cự Tạ Khiêm, liền gãi đầu nói: "Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà trước, rồi mới về nhà sau."

Cũng may nhờ có đám người Tư Tư, Vương Phong giờ đã hoàn toàn trở thành một con cú đêm chính hiệu. Tạ Khiêm không hỏi thêm câu nào nữa, cậu ấy ngồi lên chiếc xe DiDi màu trắng ở cổng tiểu khu rồi rời đi.

Vương Phong nhìn về phía Lý Nhã Hân đang thất hồn lạc phách, hỏi: "Cô sống ở đâu? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn nhé?"

Lý Nhã Hân hai mắt ngắn lệ, nghẹn ngào nói: "Tôi ở ký túc xá đại học Công nghệ Ninh Thành.”

Vương Phong kiểm tra lượng điện của con xe điện nhỏ, anh ấy chắc chắn rằng nó có thể chạy tới chạy lui nên để cho cô ấy lên xe cùng.

Vương Phong đưa mũ bảo hiểm cho Lý Nhã Hân, chở cô ấy đi Đại học Công nghệ Ninh Thành. Anh ấy thổi làn gió đêm mát lạnh, nghe giọng nói cố nén nghẹn ngào của cô gái ở phía sau, khuyên nhủ: "Cô đã cứu cô giáo mà mình yêu quý nhất khỏi nhà máy gỗ trái phép đã là tốt lắm rồi. Đừng quá khắt khe với bản thân. Cuộc sống chung quy luôn là những thứ khó lường.”

Lý Nhã Hân nói: "Nhưng một khi hạng mục đó thành công, vậy thì quốc gia sẽ dẫn đầu thế giới."

Tay Vương Phong kít thắng: "Cũng không biết tôi có thể sống được bao lâu nữa, nếu không tôi cũng cho cô Quách mượn mạng của mình."

Lý Nhã Hân hơi giật mình, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt. Cô ấy không thể tin được nhìn Vương Phong nói: "Sao anh lại đồng ý?"

Vương Phong quay ngoắt lại nói với cô ấy: "Sao lại không muốn? Tuy tôi không biết hạng mục của cô giáo cô là gì? Nhưng nếu nó thực sự thành công, với tư cách là một người Hoa Quốc, vậy thì tôi nhất định sẽ được lợi từ nó đúng không? Nếu tôi đã được lợi, tại sao tôi lại không sẵn lòng? Đây là một chuyện vô cùng vinh dự. Nói không chừng tôi còn được nằm trong gia phả của Vương gia đấy."

Vương Phong ngượng ngùng cười: "Tôi chỉ là người giao hàng bình thường nhất. Tôi không thể làm được những việc lớn mà chỉ những sinh viên hàng đầu như các cô mới có thể làm được. Nhưng nếu các cô cần một số đồ dùng, tôi sẽ làm nếu có thể." Vương Phong quả thực là một người cực kỳ nhiệt tình.
Bình Luận (0)
Comment