Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 110:

Chương 110: Chương 110:Chương 110:

Chương 110:

Anh ấy không chỉ nhận được khen thưởng vì giúp đỡ người khác, mà còn từng nhiều lần giúp đỡ cứu trợ thiên tai, sử dụng chiếc xe điện nhỏ của mình để vận chuyển đồ tiếp tế trong các kỳ thiên tai.

Lý Nhã Hân nhìn vào gáy của Vương Phong. Gió đêm thậm chí còn mang theo mùi mô hôi nhè nhẹ từ mái tóc ngắn của anh ấy. Cô ấy nghiêm túc nói: "Anh là một người vĩ đại."

Có người vinh hoa phú quý, nhưng lại giống như một quả chuối tiêu xanh trong lòng chỉ có vị chát.

Có người bận rộn nửa cuộc đời nhưng vẫn có tấm lòng trong sáng.

Vương Phong ngượng ngùng cười, anh ấy thì vĩ đại ở chỗ nào chứ? Anh ấy chỉ là một trong vô số những người bình thường mà thôi.

Rất nhanh Vương Phong đã đưa Lý Nhã Hân đến trước cổng trường Đại học Công nghệ Ninh Thành, nói: "Cô tự mình ởi vào đi, hãy ngủ một giấc thật ngon, tôi đi về trước đây."

"Đêm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều." Lý Nhã Hân gật gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Phong cưỡi con xe điện nhỏ rời đi, lúc này cô ấy mới tiến vào cổng trường, đi về phía ký túc xá hai người của mình. Cô ấy vừa bước vào ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ còn đang quấn chăn đã chạy tới ôm lây cô ấy, lo lắng hỏi: "Nhã Hân, phòng phát sóng trực tiếp đêm nay của cậu đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tớ... tớ sợ muốn chết, không dám đi ngủ một mình huhuhu."

Lý Nhã Hân sửng sốt: "Cậu thấy rồi à?"

Bạn cùng phòng thiếu chút nữa khóc đến chét: "Không phải tớ đã sớm biết, cậu với Cao Phi Dương đến sạp hàng đồ ăn à? Dù sao thì tớ cũng không ngủ được nên đã xem buổi phát sóng trực tiếp của đầu bếp kia, sau đó lại đi đến phòng phát sóng trực tiếp của cậu." Trong phòng phát sóng trực tiếp một có rất nhiều cư dân mạng đều nói mình không nhìn thấy gì cả, nói màn hình đen thui, nhưng... cô ta có thể nhìn thấy!

Cô ta sợ đến mức choáng váng!

"Nhà máy gỗ trái phép chết tiệt, cô giáo Quách bà ấy..."

Ngay khi họ đang nói chuyện, có người đã gõ cửa ký túc xá của họ, bạn cùng phòng sợ hãi đến mức hét lên, nhưng từ bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Nhã Hân, Kiều Kiều, là bọn chị!"

Giọng nói bên ngoài là của đàn chị.

Lý Nhã Hân vội vàng đi mở cửa, đã hơn một giờ sáng, ngoài cửa ký túc xá của các cô, có rất nhiều đàn chị và đàn em đang đứng

Lý Nhã Hân cả kinh: "Mấy người..."

Cô gái càm đầu mắt sưng húp nói: "Đàn anh và đàn em ở bên ngoài ký túc xá nữ không có cách nào vào được đây.”

Bạn cùng phòng lúng túng nói: "Đúng vậy, tớ đã chuyển tiếp buổi phát sóng trực tiếp của cậu đến nhóm của chúng ta, hầu hết mọi người trong nhóm đều đã xem rồi."

Vậy là mọi người đều biết sao?

Lý Nhã Hân biết rằng chắc chắn họ đến đây vào lúc này là vì chuyện của cô giáo Quách nên cô ấy nhanh chóng nói: "Mọi người đừng lo lắng, em và anh trai giao hàng đã cứu cô giáo Quách ra."

Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau phi nhổ nhà máy gỗ lòng dạ hiểm độc đó.

Trong lòng Lý Nhã Hân có một ý nghĩ đáng sợ, đột nhiên cô ấy nhìn chằm chằm vào mọi người có mặt ở đây, rất nghiêm túc hỏi: "Nếu như, nếu có thể cho cô giáo Quách mượn mạng, vậy mây người có bằng lòng hiến mạng của mình được không?"

Đàn chị cầm đầu không hề nghĩ ngợi gì đã nói: "Đương nhiên là chị bằng lòng rồi!"

"Vậy em mượn 10 năm."

"Chị không chỉ vì cô giáo Quách, chị còn vì toàn bộ hạng mục, chị bằng lòng sống ít đi 20 năm.”

"Còn có em..."...

Cho dù trong thế giới này có chuyện gì xảy ra, thì mặt trời vẫn sẽ mọc rồi lại lặn, một ngày mới lại bắt đầu.

Ánh nắng ấm áp của buổi sáng sớm từ bên ngoài chiếu vào không chói mắt.

Đoàn Đoàn đã tỉnh dậy, thấy cửa phòng mẹ vẫn đóng nên cậu bé ngoan ngoãn không quấy rầy mẹ đang nghỉ ngơi. Cậu bé thay bộ quần áo sạch, ném quần áo bản vào trong máy giặt giặt, sau đó lại ngoan ngoãn đứng ở bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt. Hôm nay cậu bé còn muốn làm món kho nữa, lần trước chú Dương Chấn Vinh cắt tai lợn cho nhà họ vẫn còn ở trong tủ đông lạnh, Đoàn Đoàn muốn làm tai lợn, cậu nhóc bé muốn làm một chút cổ vịt kho.

Sau khi Đoàn Đoàn rửa mặt sạch sẽ, vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, cậu bé phát hiện Thu Thu đang ngồi trên ban công ôm con thỏ hồng, hai chân cô bé đung đưa nhàn nhã trong không trung.

Đoàn Đoàn lập tức nghiêm mặt nói: “Thu Thu, mẹ nói không được ngồi trên ban công, như vậy rất nguy hiểm."

Họ sống ở tầng ba, nhưng tầng ba vẫn rất cao.

Chú Dương Chấn Vinh nói rằng trong hai ngày tới chú ấy sẽ qua để lắp lưới chống rơi cho Đoàn Đoàn vì sợ Đoàn Đoàn không cần thận sẽ từ tầng ba rơi xuống.

Đoán chừng hôm nay nhân viên lắp đặt sẽ tới đây thôi.

Đoàn Đoàn cảm thấy chú Dương lo lắng quá mức, chỉ có chú ấy mới không biết trèo qua cửa số thôi!

Thu Thu đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, đôi mắt đỏ như máu sáng lên: "Người, người, rất nhiều người.”

Đoàn Đoàn cảm thấy kỳ lạ, bên ngoài có rất nhiều người sao?

Sáng sớm Đoàn Đoàn ra ngoài mua đồ ăn sáng, cậu bé chỉ biết là sáng sớm có rất nhiều ông bà ở trong tiểu khu tập Thái Cực Quyên, nhưng cũng không tính là quá nhiều người.

Bên ngoài mơ hồ nghe thấy một tiếng động lớn, Đoàn Đoàn phát hiện Thu Thu vẫn một mực ở trên đó mà không xuống. Tính tò mò của cậu bé cũng dấy lên, lập tức hưng phấn chạy ra ban công, chuyển một chiếc ghế nhỏ khác đến.

Đoàn Đoàn bước lên ghế đầu, ghé vào cửa số ban công, nhìn ra ngoài.

Lấy Lý Nhã Hân làm thủ lĩnh, đám người Ô Ương Ương đang ở dưới lầu!...

Phó Vãn ngồi khoanh chân trên giường đả tọa, thần thức bị lôi kiếp đánh trúng của cô đang dần khôi phục.

Trong thức hải, xung quanh cô đột nhiên trở nên hoang tàn vô cùng, dưới bóng tối chính là những cây khô trơ trụi, không có chút sức sống và tràn đây tử khi.

Phó Vãn lập tức hiểu ra chính mình đi nhằm vào thức hải của người khác, nhưng cô cũng không tự giác rời đi mà bắt đầu đánh giá thức hải còn thảm hại hơn cả thức hải của cô.

Nơi này trông giống như một lối đi trong lăng mộ?

Phó Vãn bước về phía trước và nhìn thấy một chiếc quan tài đen tuyền được bao quanh bởi vô số cây khô, chất liệu của chiếc quan tài này rất cao cấp, ở bốn góc quan tài là kim long, Phó Văn thỏ đầu nhìn một cái.

Trong quan tài có một người đàn ông tuân tú đang chìm vào giác ngủ, thân thể cường tráng được bọc trong chiếc áo choàng đen thêu hoa văn màu vàng sẵm được làm từ chất liệu sang quý.

Phó Vãn bình tĩnh liếc nhìn người đàn ông, ánh mắt cô dừng lại ở ấn tín dưới lòng bàn tay anh, cô đưa tay định lây ấn tín của anh ra, ngón tay cô chạm vào mu bàn tay lạnh như băng của người đàn ông, anh nắm chặt ấn tín trong tay, không thể lấy ra được.

Phó Vẫn cười lạnh: "Đưa tôi tới thức hải của anh nhưng lại không muốn cho tôi xem chứng minh thư?”

Ấn tín trong Tu chân giới tương đương với chứng minh thư của thời hiện đại.

Phó Vẫn suy nghĩ xem có nên chặt một cánh tay của anh ra hay không, người đàn ông bỗng mở mắt ra, Phó Vãn đột nhiên đối diện với đôi mắt đen vô tận kia.

"Mẹ! Mẹ!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Phó Vẫn đột nhiên mở mắt.

Đoàn Đoàn đang nhìn Phó Vẫn với ánh mắt lo lắng, vừa rồi cậu nhóc gõ cửa mãi mà mẹ không để ÿ tới cậu nhóc, cậu nhóc đành phải đi vào, sau đó phát hiện mẹ đang đả tọa.

Phó Văn đứng dậy khỏi giường và sờ sờ đầu Đoàn Đoàn,"Mẹ không sao." Đoàn Đoàn vội vàng nói: "Mẹ, bên ngoài có rất nhiều người đền!"

Phó Vãn bám quyết thi triển một Khiết Trần Chú để tẩy rửa cho mình, lúc này mới ra khỏi cửa phòng ngủ, ngồi ở trên sofa, cô lắng nghe mọi âm thanh xung quanh, toàn bộ âm thanh ở xung quanh tiểu khu đều truyền vào tai cô.

Lúc này, tiểu khu cũ kỹ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều ông bà đang tập thể dục buổi sáng thì bỗng dừng lại, nhìn những người này với vẻ kinh ngạc.

"Tất cả đều là người trẻ tuổi, nghe nói họ còn là sinh viên hàng đầu của Đại học Công nghệ Ninh Thành!" Trong đám người này, ít nhất là nghiên cứu sinh, còn lại hầu hết là tiền sĩ.

"loàn là người có văn hóa, nhưng mà tóc có hơi ít, còn không nhiều tóc bằng một ông già như tôi." Mấy ông lão đang tập Thái Cực Quyền nhỏ giọng bàn tán.
Bình Luận (0)
Comment