Chương 111:
Chương 111:Chương 111:
Chương 111:
Một bà lão khác nói: "Nhưng người ta có văn hóa, bảo vệ nói họ đều là sinh viên hàng đầu. Nếu như sau này cháu gái tôi có thể trở thành tiến sĩ thì hói cũng được."
Một đám sinh viên đều nghe thấy tiếng thảo luận không hề nhỏ của các ông bà, nếu không phải còn có việc phải làm thì bọn họ thật sự rất muốn nhảy ra tranh cãi vài câu.
Cái gì gọi là hói đầu! Cái gì gọi là tóc hơi ít?
Rõ ràng là bọn họ rõ có rất nhiều tóc đó được không?!
"Chắc là đầu bếp Phó đã tỉnh rồi." Vừa rồi Lý Nhã Hân đã nhìn thấy Đoàn Đoàn ghé vào cửa số xem náo nhiệt, nếu đứa nhỏ đã tỉnh vậy thì người làm mẹ chắc chắn cũng đã tỉnh.
Bọn Lý Nhã Hân và những người khác gần như thức cả đêm, không ngủ được chút nào.
Bởi vì nam sinh không thể vào ký túc xá nữ, cho nên tối hôm qua Lý Nhã Hân cùng các đàn chị và đàn em đã trực tiếp ra khỏi ký túc xá và đi đến phòng học lớn mà họ thường sử dụng, sau khi tất cả mọi người đến đông đủ thì khóa cửa phòng học.
Lý Nhã Hân đã kể nguyên văn cho tất cả mọi người nghe về lúc cô ấy ở nhà máy gỗ và cuộc trò chuyện của cô ấy với Phó Vãn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy trong phòng phát sóng trực tiếp, thì sinh viên hàng đầu nào sẽ tin loại lời nói không có căn cứ này chứ?
"Nói cách khác, chúng ta còn có cơ hội gặp lại cô giáo Quách? Hạng mục máy móc Cửu Châu cũng có thể khởi động lại?"
Sinh viên tiến sĩ uễ oải mấy tháng nay đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực, trong mắt hiện lên sự hưng phấn bùng nỗ.
Giáo sư Quách Lộ Thanh là nhân vật trung tâm của hạng mục máy móc Cửu Châu, hạng mục đang tiến hành đến giai đoạn mắu chốt thì bà ấy lại đột nhiên qua đời, hạng mục cũng bị gián đoạn.
Nếu như cô giáo Quách có thể trở về... họ thậm chí không thể tưởng tượng được khuôn mặt của các chuyên gia nước ngoài khác trên thế giới cũng đang nghiên cứu hạng mục này sẽ đen đến mức nào.
Có khi còn bị nhồi máu cơ tim?
Bởi vì nhiều bạn bè của họ ở nước ngoài nói rằng nước ngoài ra vẻ bày tỏ sự thương tiếc về cái chết đột ngột của Quách Lộ Thanh nhưng lại lén lút mở rượu sâm panh để chúc mừng cái chết đột ngột của bà ấy! Họ còn suýt chút nữa đốt pháo ăn mừng.
Lý Nhã Hân không dám cam đoan: "Trên lý thuyết thì có thể, nhưng tỷ lệ hoán đổi "Mượn mạng” thật sự quá ác liệt. Một năm đổi bảy ngày." Một đàn chị đeo kính gọng đen đi lên bục giảng, cầm một cây bút nước đen viết một dãy số lên bảng trắng: "Tuy tỷ lệ hoán đổi ác liệt, nhưng chỉ cần số người cho "Mượn mạng” đông, thì cũng không phải là vấn đề khó gì!"
Điều này cũng giống như nếu một người quyên góp một triệu tệ thì khó, nhưng nếu cả triệu người cùng quyên góp thì không thành vấn đề!
Không có ai ở đây là kẻ ngốc, bọn họ thầm tính toán một chút cũng đã tính ra được một phạm vi.
Dưới ánh đèn sợi đốt, tất cả nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích vì sắp làm được một điều gì đó lớn lao.
Sau đó, tất cả họ đồng loạt phát ra một tín hiệu...
Lắc người!
Họ đến rất sớm, trời còn chưa sáng thì đã tới tiểu khu kiểu cũ mà Phó Vãn ở, dọa ông chú bảo vệ trông cửa đang ngủ gật sợ gân chết, ông ấy tưởng một đám người đông như vậy chạy đến đây để gây chuyện, họ giải thích mãi rồi lại đưa thẻ sinh viên ra thì bảo vệ mới cho họ vào.
"Chúng ta đông quá, hành lang không chứa nổi nhiều người như vậy." Lý Nhã Hân nghĩ nghĩ rồi nói: "Như thế này đi, những người còn lại chờ ở dưới lầu, chúng ta sắp xếp vài người lên lâu tìm đầu bếp Phó trước."
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vì thế Lý Nhã Hân, một đàn chị và một đàn anh của cô ấy cùng nhau lên lầu, gõ cửa nhà Phó Văn.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, giọng nói "Mời vào" vang lên từ bên trong.
Họ cũng không kịp suy nghĩ tại sao cửa lại tự động mở ra, vội vàng vào phòng.
Phó Vãn ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã nhìn Lý Nhã Hân: "Không đi bệnh viện?"
Lý Nhã Hân giật mình nói: "Phải đi, nhưng cũng không cần gấp như vậy."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Cô ấy quả thật bị bệnh, cho nên đầu bếp Phó mới nói cô ấy chỉ còn có thể sống thêm một năm rưỡi nữa, hôm nay cũng xem như là cô ấy đã nói rõ, trong lòng Lý Nhã Hân bỗng cảm thấy vui mừng, đầu bếp Phó dễ nói chuyện như vậy, vậy thì có phải là có thể giải quyết chuyện của cô giáo Quách không?
Đàn chị nói thẳng: "Đầu bếp Phó, Nhã Hân đã kể lại tắt cả mọi chuyện cho chúng tôi nghe, chúng tôi muốn... cho cô giáo "Mượn mạng'"†"
Đoàn Đoàn đứng trên ghế nhỏ thi đếm với Thu Thu, đếm đi đếm lại ba lần, quay đầu nói: "Mẹ, phía dưới có 207 người."
Nhiều anh chị đến đây như vậy, trông giống như muốn tới tấn công tiểu khu vậy. Đột nhiên Phó Vẫn không biết nên nói gì, đám sinh viên này thật biết cách huy động người, chỉ trong khoảng thời gian máy tiếng mà họ đã huy động hơn hai trăm người, có lẽ là đã tận dụng hết tất cả các mối quan hệ của mình rồi nhỉ?
Đàn anh tiến sĩ có kiểu tóc Địa Trung Hải đeo kính gọng đen thây Phó Vãn vẫn im lặng thì nhắc lại lần nữa: "Đầu bếp Phó, chúng tôi đều cam tâm tình nguyện, chúng tôi thật sự muốn làm như vậy từ tận đáy lòng mình, cũng không hề muốn trục lợi."
Đám sinh viên này thật biết cách phá bug trong quy tắc của Thiên Đạo.
"Cô cần bát tự của mọi người sao? Chúng tôi có thể lập tức thống kê!"
Phó Vẫn: "..."
Đám sinh viên này thật sự là...
Ba người Lý Nhã Hân tháy thấp thỏm bắt an, lo lắng nhìn Phó Vãn, sợ hy vọng sẽ bị dập tắt.
Ngón tay thon dài nhỏ nhắn của Phó Vãn nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế sofa, mở miệng nói: "Mượn mạng không dễ dàng như mọi người tưởng tượng, không phải ai cũng có thể mượn."
Sở dĩ sư phụ của cô Vân Hoa Tử vẫn luôn nói cô đứng giữa chính và tà là bởi vì cô học hết cả chính thuật và tà thuật.
Theo quan điểm của Phó Vãn, không có tà thuật là thật sự tà ác, chỉ cần cải tiến một chút là có thể sử dụng.
"Nếu không muốn bị Thiên Đạo xử phạt khi sử dụng huyền thuật "Mượn mạng”, thì một là người bị Mượn mạng phải cam tâm tình nguyện, hai là có đường thân duyên với nhau.”
Đám người Lý Nhã Hân nghe Phó Vãn giải thích xong thì có chút mê mang, khiêm tốn hỏi: "Đường thân duyên là gì vậy?”
Phó Vãn: "Con người có rất nhiều đường, đường cha mẹ, đường nhân duyên, đường con cái, những thứ này chính là thứ liên quan đến đường thân duyên của con người."
Sắc mặt đám người Lý Nhã Hân lập tức trở nên vô cùng khó coi, người nào cũng đờ ra như tang thi.
Bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ, chính là cần người có quan hệ huyết thống!
Khóe mắt Lý Nhã Hân đỏ lên, cô ấy nghẹn ngào nói: "Cha mẹ cô giáo Quách đã qua đời từ lâu, chồng cô ấy cũng qua đời vì nhiễm phóng xạ trong một hạng mục vào 15 năm trước, con trai cô ấy chết vì nhiệm vụ 5 năm trước."
Cô giáo Quách, không còn người thân nữa rồi.
Huyền thuật "Mượn mạng" yêu cầu lại hà khắc như thế, cho dù còn có người thân thì người đó cũng không chịu nổi tỷ lệ hoán đổi đáng sợ như vậy. Quả nhiên, chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng.
Điều này giống như một chậu nước lạnh tạt mạnh lên đỉnh đầu bọn họ, đại não nhiệt huyết sôi trào của họ bị một gáo nước lạnh thấu tim dội xuống.
Tuy nhiên, họ cũng hiểu rằng Thiên Đạo đưa ra những điều kiện khắc nghiệt như vậy là để tránh ai đó "tự nguyện”.
". Ừm.." Giọng nói ngập ngừng của Tạ Khiêm vang lên từ ngoài cửa: "Còn có một đường nữa, là đường sư duyên."
Từ xưa đến nay, địa vị của những người thầy cô đều rất cao, địa vị của thầy cô tương đương với cha mẹ! Cho nên trong hệ thống tri thức của huyền tu, đường sư duyên có thể sánh ngang với đường cha mẹ, được gọi chung là bốn tuyến đường chính của con người.
Tạ Khiêm cũng rất mê mang, tối hôm qua, khi cậu ấy nghe thấy hai chữ "Mượn mạng" thì hận không thể giết chết tà tu ác độc ngay tại chỗ, nhưng hôm nay chính cậu ấy lại để lộ ra "Đường sư duyên"!