Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 112:

Chương 112: Chương 112:Chương 112:

Chương 112:

Sao lại thành như vậy!

Đàn chị và đàn anh của Lý Nhã Hân đều quay đầu lại nhìn, họ thấy một người trẻ tuổi đeo kiếm gỗ đào trên lưng, tay cầm la bàn, kinh ngạc nhìn về phía Phó Vãn.

Phó Vãn mỉm cười gật đầu.

Phó Vãn nhận lấy sữa đá mà Đoàn Đoàn lấy từ trong tủ lạnh ra, cô lạnh nhạt nói: "Sinh viên của giáo sư Quách ở lại, những người còn lại có thể trở về."

Còn có cơ hội, vậy là cô có ý muốn cứu?

Quách Lộ Thanh có rất nhiều sinh viên, đàn chị lập tức xuống lầu bảo những sinh viên tự nguyện đến đây trở về.

"Đầu bếp Phó, có rất nhiều đàn anh và đàn chị ở xa đã ngồi máy bay trở về suốt đêm, một hai tiếng nữa là có thể đến."

Phó Vẫn không vội, nhàn nhã ăn sáng với Đoàn Đoàn.

Kể từ khi biết Đoàn Đoàn rất muốn ăn cơm cùng cô, cho dù đã tịch cốc thì cô cũng sẽ ăn một chút.

Sữa đá là sữa tươi mà Dương Chân Vinh đặt hàng ngày, anh ấy đặt sữa cho Đóa Đóa nên thuận tiện đặt cho Đoàn Đoàn luôn, anh ấy nói rằng uống nhiều sữa có thể cao lên.

Đoàn Đoàn thấp hơn Đóa Đóa gần nửa cái đầu, vẫn luôn muốn cao lớn hơn, cho nên cậu bé rất tích cực uống sữa.

Phó Vẫn và Đoàn Đoàn ăn sáng xong, Phó Vãn nhìn đồng hồ rồi nói: "Quách Lộ Thanh đột tử lúc 11 giờ 19 phút sáng?”

Bọn Lý Nhã Hân nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, vậy mà vị đầu bếp Phó này lại biết được cả thời gian cô giáo Quách qua đời?

Phó Vãn thấy họ gật đầu như giã tỏi thì đứng dậy: "Đi thôi."

Vẻ mặt họ mê mang, Phó Vẫn bổ sung tiếp: "Đại học Công nghệ Ninh Thành."

Tạ Khiêm thấy Phó Vãn muốn ra ngoài thì vội hỏi: "Phó tiền bối, tôi có thể đi theo cô không?"

Tạ Khiêm còn nhớ rõ Phó Vẫn bảo cậu ấy tới, cô có việc muốn nhờ cậu ấy làm.

Phó Vãn nói: "Cậu đến nhà máy gỗ Tôn thị, cứu những nữ quỷ còn lại ra."

Tạ Khiêm lập tức hiểu được, loại nhà máy lòng dạ hiểm độc này bị thủ tiêu càng sớm càng tốt. Chắc chắn là số lượng nữ quỷ làm công nhân trong nhà máy gỗ đó không ít, Tạ Khiêm sờ vào túi câu hồn ở bên hông.

Lần trước Phó Vãn đã bóp nát âm hồn của quỷ nước kia cho dù bị ngăn cách bởi một túi câu hồn, âm khí bên trong tản ra khắp túi, nhưng mà chỉ cần xử lý một chút thì vẫn có thể dùng được.

Phó Vãn cầm một chuỗi vòng tay vô cùng mộc mạc ở trên bàn lên rồi ném vào lòng Tạ Khiêm: "Lần trước tôi đã nói là sẽ bồi thường cho cậu."

Tạ Khiêm nhận lấy chiếc vòng tay, ngón tay cậu ấy vừa mới tiếp xúc với vòng tay thì đã cảm giác được một luồng linh lực nhàn nhạt.

Tạ Khiêm sợ hãi: “Đây là..."

Phó Vẫn đang thay giày ở cửa, thản nhiên nói: "Đũa gỗ đào nhiều nên làm một chuỗi vòng. 108 viên gỗ đào, cậu tranh thủ nhốt hết âm hồn vào 108 viên gỗ đào đi."

Tạ Khiêm: "..."

Tại sao Phó tiền bối luôn nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy?

Một trăm lẻ tám con quỷ, như vậy là đã có thể hình thành một quỷ vực tầm trung rồi đó, như vậy cũng đã đủ để khiến cho toàn bộ huyền tu ở Ninh Thành phải sợ hãi.

Sư phụ thường xuyên tặng pháp khí được truyền lại từ Thiên Cực Huyền Môn cho Tạ Khiêm, Tạ Khiêm là người biết nhìn hàng, vòng tay bằng gỗ đào này còn ấn chứa nhiều linh lực hơn gấp mấy lần túi câu hồn mà sư phụ tặng.

Lý Nhã Hân không nhịn được mà sờ sờ đũa gỗ đào cài trong búi tóc trên đỉnh đầu, ánh mắt cô ấy hơi tỏa sáng, hình như cô ấy có được một pháp khí rất trâu bò?

Phó Vãn lại nhắc nhở một câu: "Trang phục và đạo cụ của cậu trông như thể sợ người khác không biết cậu là mấy tu sĩ lừa đảo vậy."

Vốn dĩ năng lực đã không đủ cao, lại còn ăn mặc như vậy là để cảnh báo trước cho mọi người à?

Đoàn Đoàn chạy về phòng lấy một cái cặp sách nhỏ màu lam ra, hưng phấn đưa cho Tạ Khiêm: "Cho anh Tạ ạ, đây là quà anh Triệu Dương tặng em, em cho anh mượn."

Tạ Khiêm nhìn cặp sách thiếu nhi in hình Ultraman thì im lặng.

Cảm ơn, không cần, lát nữa cậu ấy sẽ đi mua túi mới.

Sau đó Phó Vãn dẫn Đoàn Đoàn xuống lâu và đi cùng với ba người Lý Nhã Hân.

Lúc Tạ Khiêm đóng cửa, cậu ấy mơ hồ nghe thấy có người hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, người vừa rồi là đồ đệ của cô sao?"

Tạ Khiêm hoảng sợ, nếu để sư phụ cậu ấy biết thì chắc là ông ấy sẽ tức chết mất? Sao lại có chuyện một đồ đệ bái hai sư phụ chứ?

May mắn là Phó Vãn trả lời "Không phải".

Bọn họ chia làm hai đội ngũ, bên Phó Vãn đi thẳng tới Đại học Công nghệ Ninh Thành.

Tạ Khiêm thì cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi DiDi đi đến nhà máy gỗ Tôn thị, lúc vẫn đang đứng ở cổng tiểu khu thì cậu ấy nhìn thấy một chiếc siêu xe màu xanh sapphire cực ngâầu đang lao về phía mình và dừng lại trước mặt Tạ Khiêm.

"Anh chính là tiểu thiên sư mà đầu bếp Phó nói? Đầu bếp Phó bảo tôi đi cùng anh, sợ một mình anh không giải quyết được."

Triệu Dương nói xong còn cười nhe răng, trông rất là đắc ý.

Tiết Định Khôn còn đang nghỉ ngơi trong bệnh viện, anh trai cậu ấy và Tiết tổng đều phải đi làm, hai vợ chồng Tiết tổng phải chịu khổ cả một buổi tối rồi mà còn phải đi học đại học, cũng chỉ có cậu ấy có thời gian rảnh rỗi để xuất hiện trước mặt đầu bếp Phó.

Tạ Khiêm đánh giá Triệu Dương, cậu ấy biết Triệu Dương không phải huyên tu.

Cho dù cậu ấy không giải quyết được thì sao Triệu Dương có thể giúp cậu ấy được chứ?

Nhưng mà đi nhờ xe sẽ có thể tiết kiệm một khoản tiền cho sư phụ để đỡ bị sư phụ mắng, Tạ Khiêm nói cảm ơn rồi lên xe.

Bên phía Phó Vãn, họ đã ngồi xe đi đến Đại học Công nghệ Ninh Thành, lúc này đang là thời điểm nghỉ hè, sinh viên trong trường cũng không nhiêu.

Phó Vẫn đi phía trước, theo sau là nhóm người Ô Ương Ương, ai không biết thì còn tưởng rằng cô là lãnh đạo gì đó đến trường để khảo sát nữa chứ.

Phó Vãn vừa đến Đại học Công nghệ Ninh Thành, thì một số đàn anh đàn chị công tác ở các tỉnh xa xôi cũng đến nơi. Cao Phi Dương trốn vào chỗ tối họ không nhìn thấy, kinh ngạc nhìn nhóm người bọn họ, ngay cả đàn anh đàn chị đang họp ở tỉnh khác cũng đã trở lại.

Vẻ mặt Cao Phi Dương thay đổi liên tục.

Nhóm người Phó Văn bước vào một phòng học lớn đã được chuẩn bị từ trước, các sinh viên lập tức kéo rèm cửa số và đóng cửa lớn lại, Phó Văn đứng ở trên bục giảng.

Đoàn Đoàn nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt cậu bé có chút tò mò, thì ra đây là phòng học, thật xinh đẹp.

Phó Vãn nhìn tất cả sinh viên đứng xung quanh, Nhiều người trong số họ mắt đỏ hoe, dường như họ đã khóc.

Cô hỏi: "Mọi người có chắc chắn không? Mọi người sẽ mắt đi tuổi thọ thật sự của mình."

Ban đầu họ huy động hơn hai trăm người, bây giờ chỉ còn lại có một nửa, số người ít đi, tổn thương cũng sẽ lớn hơn.

Nhưng mọi người lại đều không hề do dự đồng thanh nói: "Bằng lòng!"

Ánh mắt Phó Văn lóe lên, khóe môi cô hơi nhếch lên.

Họ đều chỉ là sinh viên, hơn nữa mới chỉ tiếp xúc với môi trường đại học, chưa từng trải qua những chuyện không tốt trong xã hội, nhưng họ cũng chính là nhóm sinh viên đơn thuần và chân thành nhất.

Lý Nhã Hân quay đầu nhìn, vẻ mặt vô cùng thất vọng, Cao Phi Dương không có ở đây. Nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến tuổi thọ, cô ấy cũng có thể hiểu được.

"Có cần tôi gọi giáo viên của mọi người ra ngoài để nói chuyện không?”

Ánh mắt rất nhiều sinh viên sáng lên, nhưng đàn chị lại phản ứng rất nhanh, nói: "Không cần!"

"Đúng vậy, không cần đâu. Nếu cô giáo Quách biết, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý."

Phó Vãn gật đầu, lấy một mảnh phấn trắng mới tỉnh ở trên bục: "Lên bục giảng, ký tên." Lý Nhã Hân không để ý đến sự ngăn cản của các đàn anh đàn chị, cô ấy là người đầu tiên đi lên bục.

Trái tim Lý Nhã Hân đang đập thình thịch, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng cô ấy, hai tay cô ấy run rẫy cầm viên phần, cô ấy bỗng nhiên phát hiện ra viên phần trắng kia đã biến thành màu đỏ thẫm từ bao giờ, trông nó giống như bị nhuộm mực đỏ.
Bình Luận (0)
Comment