Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 113:

Chương 113: Chương 113:Chương 113:

Chương 113:

Lý Nhã Hân bẻ gãy phần khó viết ở trên cùng của viên phần, hít sâu một hơi rồi viết tên mình lên bảng đen —- "Lý Nhã Hân”.

Trước kia cô ấy chưa bao giờ biết rằng viết tên mình lại khó viết đến thế, mỗi nét bút đều vô cùng nặng nề, nặng tới mức ép người ta không thở nỗi.

Lý Nhã Hân viết xong thì đi xuống, ngay sau đó đàn chị và đàn anh lần lượt lên bục ký tên của mình.

Chỉ khoảng mười phút, trên tắm bảng đen có vô số cái tên được viết bằng phân đỏ.

Người cuối cùng lên ký tên, ký tên xong thì phần đỏ cũng hết.

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, bình tĩnh nhìn về phía Phó Vẫn.

Hệ thống mỹ thực rất kinh ngạc: [Ký chủ, họ đều cam tâm tình nguyện. ]

Phó Vẫn cười nhạt: "Họ làm vậy không chỉ là vì giáo viên, mà còn là vì hạng mục có thể dẫn đầu toàn cầu."

Cho nên...

Cô cũng có thể làm gì đó.

Phó Văn đi lên phía trước, dùng ngón tay viết tên của mình ở phía cuối tất cả các cái tên.

Dù không có phán, nhưng đầu ngón tay lại có thể viết ra nét chữ màu đỏi Hệ thống mỹ thực nhìn thấy động tác của Phó Văn thì sợ hão: [Ký chủ, sao cô lại viết tên của mình lên vậy?]

Phó Vẫn thản nhiên nói: "Dù sao thì cũng không thể đứng yên nhìn mỗi một trụ cột tài năng tương lai của Hoa Quốc bị giảm năm năm tuổi thọ."

Nếu số người ít đi, vậy cô sẽ bổ sung thêm bản thân mình vào để số người cho "Mượn mạng" trở nên đông hơn. Mỗi người bớt đi một tháng tuổi thọ là được rồi.

Đoàn Đoàn nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, con có cần ký không?"

Phó Vãn lắc đầu, sau đó cô lại cảm thấy mình cần phải nghĩ tên chính thức cho Đoàn Đoàn. Phó Văn lấy ra một tờ giấy nhỏ màu đỏ từ trong túi, ngón tay trắng mịn của cô bắm một pháp quyết phức tạp ở trên không trung.

Gió nỗi lên!

Một cơn gió mát thổi vào phòng học rộng lớn, thổi tung rèm phòng học, gió lớn đến mức họ không mở mắt ra được, chỉ có thể ghé vào bàn học.

Vô số sức sống bay ra từ những cái tên, sau đó dần dần tụ lại tạo thành một bóng dáng dịu dàng hiền lành đứng trên bục giảng.

Những sức sống đó đang không ngừng ngưng tụ lại, chúng vẫn đang tiếp tục ngưng tụ!

Gió, ngừng rồi.

Đám người Lý Nhã Hân dụi mắt chậm rãi mở mắt ra, họ nhìn thấy trên bục xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

"Cô giáo Quáchl”

"Giáo sư, giáo sư!"

Họ thấy được rồi, là tận mắt nhìn thấy! Không phải là phát sóng trực tiếp!

Những nghi ngờ trước đó đã hoàn toàn tan thành mây khói và biến mắt.

Vị đầu bếp Phó trước mặt này thật sự là một thiên sư huyền học! Mặc dù cô nói rằng cô chỉ làm việc bán thời gian.

Trong phòng học có một số sinh viên xúc động che miệng rưng rưng nước mắt, có sinh viên nam thậm chí còn nhảy cẵng lên vì phần khíchl

Đoàn Đoàn trực tiếp vỗ tay, mẹ thật lợi hại, biến thành người rồi.

Vẻ mê mang trên mặt Quách Lộ Thanh dần dần được thay thế bằng sự tỉnh táo.

Giáo sư Quách Lộ Thanh cau mày nhìn một đám sinh viên trong phòng học, có chút không vui nói: "Đồng Giai Giai, cô bảo em trở về sửa chữa luận văn, sửa xong chưa?"

"Lý Nhã Hân, lập tức đưa số liệu thí nghiệm lần trước cho cô."

"Chu Tuần, Kha Viễn Phi, Ngụy Thiên Đào, lúc trước cô bảo các em liên lạc với Viện X, đã liên lạc được chưa?" "Đa... H"

Mọi người trong phòng học lập tức bật khóc, dù là sinh viên nam hay nữ thì cũng đều rơi nước mắt, bắt đầu gào khóc.

Giáo sư Quách Lộ Thanh có hơi bối rối, là do bà ấy nghiêm khắc sao? Có chuyện gì vậy?

"Có bóng, cô giáo Quách có bóng rồi!"

Khi rèm cửa tung bay, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, tình cờ chiếu lên chân Quách Lộ Thanh, Lý Nhã Hân ngồi gần nhất nên tinh mắt nhìn thấy, cô ấy che miếng hô to.

Quỷ không có bóng, người có thể có bóng.

Cô giáo Quách trước mặt... không phải âm hồn? "ÄAa a, cô giáo Quách ơi, ôm một cái." Một sinh viên nam cao gần một mét chín không thể kiềm chế được nữa, chạy tới từ phía sau, ôm Quách Lộ Thanh vào lòng.

"Em cũng muốn ôm một cái, cô ôm em mộit cái đi, em rất nhớ cô."

"Đề tôi trước, để tôi trước!"

"Cô giáo Quách, em yêu cô”

Phòng học bỗng trở nên hỗn loạn, các sinh viên vừa rồi còn đỏ mắt, giờ lại muốn tranh nhau ôm giáo viên, thậm chí còn muốn ôm Quách Lộ Thanh đi vòng quanh.

Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn lui vào một góc của phòng học, để lại không gian riêng cho bọn họ. Bọn họ có thể tiếp xúc với làn da của cô giáo Quách, mặc dù có chút lạnh, nhưng vẫn có nhiệt độ. Thậm chí họ còn thấy bà ấy thở.

Như này thì có khác gì người bình thường đâu?

Vẫn là cô giáo Quách hiền lành lúc trước, nhưng vẫn cực kỳ nghiêm túc khi tham gia các hạng mục.

Quách Lộ Thanh suýt chút nữa bị đám sinh viên này này làm cho bị loãng xương, bà ấy đẩy chiếc kính trên sống mũi, dần dần nhớ lại: "Hình như cô đã chết rồi, cô nhìn thấy thi thể của cô bị hỏa táng."

Phải, bà ấy nhớ là mình đã chết.

Bà ấy chết với sự tiếc nuối vì không hoàn thành hạng mục, không hoàn thành hạng mục để cống hiến cho đất nước là tiếc nuối duy nhất của Quách Lộ Thanh, điều này đã trở thành chấp niệm, sau đó bị người ta đưa đến nhà máy gỗ để làm công.

Người quản lý kia nói cưa gỗ chính là cống hiến cho đất nước, bà ấy đã trở thành âm hồn, vừa nghe thấy vậy thì lập tức làm việc ở nhà máy.

Giáo sư Quách Lộ Thanh nhìn về phía Phó Vãn và Đoàn Đoàn đang đứng trong góc bục giảng, nói: "Là bởi vì cô sao?"

Phó Vãn cười gật đầu: "Chào giáo sư Quách."

Cho dù là trước khi xuyên qua hay sau khi xuyên qua, Phó Vẫn vẫn luôn là một người thích học tập, rất kính trọng giáo viên.

Quách Lộ Thanh liên tục nói: "Cảm ơn, cảm ơn cô, tôi nhất định phải hoàn thành hạng mục kia, hoàn thành trước tất cả các nước khác trên thế giới!"

Đối với hạng mục kia, các nước trên thế giới đều bắt đầu ở cùng một vạch xuất phát, nhưng ai ngờ được rằng trong quá trình đó lại có sự xuất hiện của Quách Lộ Thanh, tiến độ hạng mục của đội ngũ do bà ấy dẫn dắt tiến triển cực nhanh, gần như là sắp có thể hoàn thành được hạng mục.

Đội ngũ của Quách Lộ Thanh được mệnh danh là người tiên phong có khả năng dẫn đầu trong việc đột phá kỹ thuật cơ khí trên toàn câu.

Ai ngờ, Quách Lộ Thanh đã chết!

Cái chết của bà ấy xảy ra rất đột ngột, không kịp chuẩn bị gì cả.

Vô số đội ngũ có liên quan ở nước ngoài đều mừng như điên.

Quách Lộ Thanh nhìn thấy cái bảng đen toàn là tên của sinh viên, đọc đến tên nào thì bà ấy đều có thể lập tức nhớ ra khuôn mặt người đó và biết sở thích của họ, Quách Lộ Thanh bỗng thấy nghẹn ngào...

Đám trẻ này...

Đám trẻ ngốc này!

Từ trước đến nay chỉ có người già cứu vớt những đóa hoa tương lai, chứ đâu có ai lại làm ngược lại như họ?

Có sinh viên lau nước mắt và nói: “Cô giáo Quách, em là người hiểu rõ nhất về câu sống chết có số, em cũng đã chấp nhận sự ra đi của cô, là người thì đều sẽ chết, không ai có thể sống lâu dài. Nhưng... em hy vọng người tuyên bố với thế giới rằng hạng mục này đã thành công là người Hoa chứ không phải nước khác, em chỉ hy vọng vậy thôi!"

Có sinh viên tinh nghịch nói: "Cô giáo Quách, lần này cô không muốn bồi dưỡng ra máy người tài giỏi sao?"

"Đúng vậy, cô giáo Quách, lần này em không lý trí như vậy là vì hạng mục này." Quách Lộ Thanh hiểu, bà ấy hiểu ý của họ.

Quách Lộ Thanh lại quay đầu nhìn Lý Nhã Hân đang khóc đến sưng đỏ mắt, đưa tay sờ sờ đầu cô ấy: "Cô vẫn còn nhớ, là Nhã Hân dẫn cô ra ngoài."

Lý Nhã Hân lại òa khóc, nhào vào trong lòng cô giáo Quách.

Quách Lộ Thanh vỗ nhẹ gáy Lý Nhã Hân để an ủi cô ấy, đàn chị đứng ở dưới bục không khách khí nói: "Nhã Hân cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt nhìn bạn trai không được tốt lắm."

Tên khốn kiếp Cao Phi Dương kia.

Cao Phi Dương đang bị vô số người bàn tán bỗng nhiên hắt hơi, xoa mũi, nhanh chóng nói với hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, lời em nói là thật, Lý Nhã Hân mời một người phụ nữ không rõ danh tính đến tẩy não các đàn anh đàn chị!"

Vẻ mặt hiệu trưởng có chút nghi ngờ, nhưng thấy vẻ mặt chắc chắn kia của Cao Phi Dương thì ông ấy lại không thể không cẩn thận.
Bình Luận (0)
Comment