Chương 114:
Chương 114:Chương 114:
Chương 114:
Đây chính là trường học!
Nhưng may mắn bây giờ vẫn là thời gian nghỉ hè, nếu không chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ ra sao?
Hiệu trưởng đi tới phòng học đó, chợt nghe thấy tiếng reo hò vang lên từ trong phòng học.
Mặt hiệu trưởng đột nhiên tối sầm lại, chẳng lẽ là đám sinh viên này tham gia bán hàng đa cấp thật sao? Sao bán hàng đa cấp lại dám chạy đến trường học của họ? Gan dạ như vậy?
Sắc mặt hiệu trưởng tái mét, đây mạnh cửa phòng học ra, Cao Phi Dương nịnh nọt chạy đi bật điện phòng học, phòng học lập tức sáng lên.
Hiệu trưởng tức giận nói: "Rốt cuộc các em đang làm...”
Cô giáo Quách hiền lành đứng trên bục giảng vẫy tay với hiệu tưởng: "Chào hiệu trưởng Vương."
Giọng nói của hiệu trưởng đột nhiên im bặt khi nhìn thấy bà ấy, ông ấy hét lên một tiếng: "A ——"
Mắt hiệu trưởng trợn lên rồi ông ấy bắt tỉnh ngay tại chỗ.
Cao Phi Dương cũng không tốt hơn ông ấy chút nào, bị dọa sợ đến mức mềm nhũn chân, thân thể run rây: "Cô, cô, cô, cô, cô, cô, cô giáo Quách... Có quỷ, có quỷ!"
Lý Nhã Hân tức giận nhìn bạn trai, à không phải, bạn trai cũ, cô ấy mắng: "Cao Phi Dương, mắt anh mù rồi sao? Quỷ cái gì? Đừng ăn nói linh tinh!"
Cao Phi Dương sợ tới mức dán sát vào vách tường, ánh mắt anh ta dời xuống, nhìn thấy Quách Lộ Thanh... có bóng.
Người sống?
Sao có thể là người sống?
Anh ta là một trong số ít người không xem được phát sóng trực tiếp của Lý Nhã Hân, anh ta chỉ nhìn thấy một màn hình đen.
Cho nên vẫn luôn giữ thái độ không tin tưởng.
Cô giáo Quách không chết?
Không, tuyệt đối không có khả năng. Anh ta đã nhìn thấy cô giáo Quách bị đẩy vào trong lò hỏa táng, còn tự mình mang tro cốt đến nghĩa trang.
Làm sao có thể còn sống được?
Cao Phi Dương cũng không kiên trì được, sợ tới mức ngất đi, cùng làm bạn nằm dưới đất với hiệu trưởng.
Sinh viên trong phòng học bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét, nhưng lúc này họ cũng không muốn quan tâm đến Cao Phi Dương. Có sinh viên tốt bụng đã đến đỡ hiệu trưởng.
Có sinh viên đề nghị: "Hay là em đặt một cái bánh kem để ăn mừng một chút?"
Quách Lộ Thanh không muốn làm những việc này, bà ấy rằng việc mình có thể trở vờ cũng không dễ dàng gì, bà ấy lập tức nói: "Quay về phòng thí nghiệm, khởi động lại hạng mục."
Lý Nhã Hân vội vàng giữ chặt Quách Lộ Thanh, nói: "Cô đừng vội, cô hỏi đầu bếp Phó trước đi đã."
Nhóm người Lý Nhã Hân vẫn cảm thấy có chút thấp thỏm bắt an, thậm chí khi nhìn thấy Quách Lộ Thanh thì còn cảm thấy không chân thật.
Cô giáo Quách đã chết hơn ba tháng, giờ đây lại xuất hiện lần nữa, còn đứng ở trên bục giảng, thật giống như đang ở trong mộng.
Có sinh viên véo cánh tay sinh viên bên cạnh hơn mười cái, nghe thấy sinh viên bên cạnh hét lên đau đớn hơn chục lần nhưng vẫn không tin.
Phó Vãn lên tiếng: "Nghi thức "Mượn mạng” còn chưa hoàn thành."
Mọi người nghe thấy vậy thì đều căng thẳng, còn chưa hoàn thành? Bọn họ cảm thấy cô giáo Quách bây giờ không có gì khác biệt với người bình thường.
Phó Vãn nói: "Người có thân thể, thân thể cô giáo Quách bây giờ là một người giấy nhỏ do tôi làm ra, nhiều nhất chỉ có thể tồn tại được nửa tháng."
Vẻ mặt mọi người đều thay đổi, vậy... Chẳng lẽ cô giáo Quách chỉ có thể đoàn tụ với bọn họ nửa tháng sao?
Chẳng lẽ nửa tháng sau, bọn họ lại phải trải qua một đám tang nữa?
Phó Văn lại nói: "Người giấy nhỏ rất tiện lợi, nhưng cũng có chỗ thiếu sót, sợ nước sợ lửa, thậm chí sẽ sợ ánh mặt trời, ban ngày ra ngoài cần che ô, người giấy cũng không thể chịu được nhu cầu cần thiết của một cơ thể.
Thật ra đây cũng là một điều dễ hiểu, hồn phách là thứ quan trọng nhất, cơ thể chỉ là một cái vỏ.
Cơ thể có thể thay đổi, giống như trong phim người máy, chỉ cần thay đổi thân xác là được. Người ở đây đều là người thông minh, chỉ suy nghĩ một chút là đã hiểu đại khái ý của Phó Vãn.
"Ý của đầu bếp Phó ý là người giấy nhỏ này chỉ là cơ thể tạm thời, cô chỉ cần tìm một cơ thể ổn định cho cô giáo Quách là được?”
Phó Vãn gật đầu: "Đúng, tôi cần ngọc bài. ˆ
Ở đây có khá nhiều thiếu gia nhà giàu, lập tức có sinh viên đứng dậy nói: "Đầu bếp Phó không cân lo lắng, tôi lập tức đi mua.”
Phó Văn lắc đầu: "Ngọc bài trên thị trường không có đủ linh khí, tôi sẽ mang ngọc bài đủ linh lực đến để đổi một cơ thể ổn định cho cô giáo Quách trong bảy ngày tới." Đoàn Đoàn rất tò mò: "Mẹ, chúng ta phải tìm ngọc bài có linh lực ở đâu đây?"
Phó Vãn bình tĩnh nói: "Chắc là Quỷ Thị sẽ có khá nhiều."
Tuy rằng không biết Quỷ Thị là cái gì, nhưng mọi người nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Phó Vẫn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đâu bếp Phó chắc chắn như vậy, vậy thì chuyện này được giải quyết rồi.
Lý Nhã Hân lại hỏi: "Có phải là đổi sang ngọc bài có linh lực xong thì sẽ giống như người bình thường không?"
Phó Vãn gật đầu: "Đúng, không khác gì người sống, ăn uống ngủ nghỉ giống như người thường." Nhưng cô đã Mượn mạng giúp người khác, tuy rằng huyền thuật Mượn mạng cải tiến sẽ không bị Thiên Đạo xử phạt, nhưng cũng coi như là miễn cưỡng lưu giữ âm hồn của Quách Lộ Thanh, cũng xem như cô lại đoạt hồn với U Minh địa phủ, sợ là cô lại đắc tội với Minh Quân một lần nữa rồi.
Phó Vãn nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị U Minh địa phủ cho vào số đen, cô quen rồi.
Các sinh viên vô cùng vui mừng, có nhu câu sinh lý của người bình thường, có thể ăn uống ngủ nghỉ, đó còn không phải là người sống sao?
Đàn chị lại hỏi: "Không biết tuổi thọ tương lai của cô giáo Quách sẽ như thế nào?"
Vẻ mặt mọi người lại bắt đầu trở nên lo lắng, họ sợ tuổi thọ của cô giáo Quách sẽ quá ngắn.
Ngay cả Quách Lộ Thanh cũng không nhịn được mà nhìn Phó Vãn, bà ấy muốn sống thêm vài năm, hoàn thành hạng mục này.
Phó Vãn: "Bảy năm."
Mọi người vô cùng kinh ngạc, rõ ràng số người bọn họ cũng không được coi là nhiều, sao có thể sống thêm bảy năm? Họ nghĩ rằng một năm là tốt lắm rồi.
Phó Vẫn!
Mọi người nhìn cái tên viết cuối cùng trên bảng đen, là Phó Vãn!
Chẳng lẽ là bởi vì Phó Vãn? Phó Văn cười tao nhã, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Bảy năm đã vượt quá sự mong đợi của mọi người, có lẽ hôm nay là một ngày tuyệt vời.
Quách Lộ Thanh lâm bẩm nói: "Bảy năm, dù có bảy năm nhưng vẫn phải trân trọng quãng thời gian đó, tôi phải lập tức trở về phòng thí nghiệm...”
Trải qua chuyện lần này, Quách Lộ Thanh còn quý trọng thời gian hơn cả lúc còn sống.
Có sinh viên lấy một cái ô lớn màu đen từ trong ngăn kéo ra, nói: "Cô giáo Quách, để em giúp che ô đưa qua đó."
Tất cả mọi người đều bắt đầu hành động, một khi tin tức cô giáo Quách Lộ Thanh trở về lần nữa bị lộ ra thì sẽ gây xôn xao dư luận như thế nào đây?
Lý Nhã Hân gãi gãi đầu nói: "Còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, vân đề thân phận giáo sư, còn cả vấn đề phải nói với trường học như thế nào, còn có..."
"Ưm..." Một tiếng rên rỉ nhỏ vang lên ngắt lời Lý Nhã Hân, hiệu trưởng xoa đầu từ từ tỉnh táo lại.
Ông ấy cần thận nhìn lên bục giảng, thấy không có ai ở đó thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn là vừa rồi ông ấy bị hoa mắt.
Hiệu trưởng đứng dậy, nói: "Hình như thầy mơ thấy cô giáo Quách của các em, mơ thấy bà ấy trở lại." Hiệu trưởng thấy vẻ mặt của mọi người đều bình thường nên cho rằng mình vừa rồi nằm mơ.
Hiệu trưởng nhìn một vòng, thấy Phó Vẫn và Đoàn Đoàn đang đứng trong góc, cảnh giác hỏi: "Các người là ai2" Cao Phi Dương nói người này bán hàng đa cấp?
Người phụ nữ trẻ tuổi này mang theo đứa trẻ đến trường học làm người cầm đầu bán hàng đa cấp?
Hiệu trưởng vô cùng hoài nghi tính chân thật của lời này, thật đúng là lời nói vô căn cứ!
Lý Nhã Hân vội vàng nói: "Hiệu trưởng, đây là... bạn của em, em dẫn cô ấy đến trường đi dạo."
Tình huống này phổ biến đến mức hiệu trưởng không để tâm, ông ấy chắp tay sau lưng lại dặn dò đám sinh viên vài câu sau đó xoay người ra khỏi phòng học.