Chương 116:
Chương 116:Chương 116:
Chương 116:
Hơn một trăm vạn có lẽ cũng không phải là một con số lớn, tiền của ký chủ có thể đủ hay không thật sự không dễ nói.
Phó Vãn nghĩ đến việc tâm bùa bình an cấp thấp sư phụ gà mờ Tạ Khiêm kia cũng có thể bán được mười tám vạn tám, như vậy có lẽ giá thị trường ở Quỷ Thị cũng không thấp.
Phó Vãn hơi bắm ngón tay một cái, lập tức cười lên: "Không sao, đến lúc đó có người sẽ tranh để trả tiền."
Phó Văn lại quay đầu nói với hệ thống mỹ thực: "Nếu cậu đã biết tôi thiếu tiền, tại sao còn không phát nhiệm vụ?” Hệ thống mỹ thực: [... ]
Ký chủ, đây là cô ép tôi đấy!
Hệ thống mỹ thực giống như muốn cứu vãn lại danh tiếng của hệ thống mỹ thực của nó bèn phát nhiệm vụ mới nhất: [Chúc mừng ký chủ có được nhiệm vụ mới: Đạt được lời khen từ trong lòng của trên hai vị khách đối với đồ ăn ngon mà ký chủ làm ra! Phần thưởng nhiệm vụ: Tạp dề cao cấp †, thời gian nhiệm vụ: trong vòng bảy ngày. ]
[Tạp dề cao cấp: có thể ngăn cản toàn bộ vết bản của phòng bếp, ngăn cản việc bị dầu nóng bắn bỏng, nước nóng làm bỏng, là một trong những vật dụng cần có của đầu bép đó nha. ]
Hai hàng lông mày của Phó Vẫn lập tức cau lại.
Cô cảm nhận được sự khắt khe trong nhiệm vụ này của hệ thống mỹ thực, lúc trước cô đã gặp không ít bug của hệ thống rồi.
Phó Văn nghĩ một lát, tạm thời vẫn chưa có manh mối đối với nhiệm vụ này, bèn ném sang một bên không quản nữa.
Hiệu trưởng ở đầu này nghe thây Phó Vãn nói như vậy thì cũng nghe ra có khả năng là giá cả không rẻ, ông ấy lập tức nói: "Đầu bếp Phó yên tâm, tôi bí mật báo chuyện này lên trên xong nhất định sẽ thanh toán toàn bộ chi phí cho cô.”
Ngay sau đó hiệu trưởng lại hỏi: "Không biết tại sao lần này đầu bếp Phó lại không thu phí?" Phải biết là từ tối hôm qua đến bây giờ, Lý Nhã Hân chỉ đưa cho Phó Vãn 1888 để ăn một bát cơm rangl
Nghi thức mượn mạng bí hiểm như vậy, nghĩ thôi cũng biết là không thể chỉ thu 1888.
Sắc mặt Phó Vãn lập tức nghiêm túc lên: "Hiệu trưởng nói gì thế? Tôi chỉ là một thiên sư kiêm chức, huyền học chỉ là sở thích và hứng thú của tôi, không thu phí. Tôi chủ yếu là kinh doanh các quây bán đồ ăn."
Ở đây không có người nào ngu ngốc, lập tức hiểu ra ý của Phó Văn.
Phải tới quầy hàng của cô ăn cơm. Hiệu trưởng cũng cảm thấy không có vấn đề gì, cho dù là bỏ ra mấy trăm, mấy nghìn vạn cũng được, phải biết là giá trị của giáo sư Quách tuyệt đối không thể dùng tiền là có thể so sánh được đâu.
Buổi sáng mười năm trước, phía nước M đã gửi rất nhiều lời mời cho Quách Lộ Thanh, thậm chí không tiếc dùng mức lương một năm là hai trăm triệu để mời bà ấy tới làm cũng đều bị Quách Lộ Thanh từ chối.
"Vậy tôi đi tới phòng thí nghiệm trước đây." Giáo sư Quách Lộ Thanh rất trân trọng bảy năm thọ mệnh này, sau khi bàn giao ổn thỏa với hiệu trưởng xong bèn vội vàng muốn đi làm việc. Lúc nhìn thấy Lý Nhã Hân bà ấy lại nhắc nhở: "Khoảng thời gian này Nhã Hân đi tới bệnh viện kiểm tra trước đi, còn lại cũng không cần phải vội."
Chẳng mấy chốc mà mọi người đều tự mình rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Bây giờ Lý Nhã Hân cũng không hề lo lắng về bệnh tình của mình, cô ấy vẫn còn tâm trạng đi quanh trường Đại học Công nghệ Ninh Thành cùng với Phó Vẫn và Đoàn Đoàn.
Trong trường cũng không có nhiều người, thỉnh thoảng lại có mấy học sinh đi qua.
Phó Vãn cũng không có nhiều ân tượng đối với đại học, dù sao thì cô cũng không ở đại học được mắy ngày.
"Đâu bếp Phó, huyền thuật mà cô dùng kia có tổn thương tới cơ thể của cô không? Hay là ngày mai cô tới bệnh viện kiểm tra cùng với tôi đi2" Lý Nhã Hân lo lắng cho Phó Văn nói.
Phó Vãn lắc đầu: "Tốn chút linh lực, khoảng thời gian này không thể dùng huyền thật "mượn mạng" nữa mà thôi."
Cho dù huyền thuật mà cô đã cải tiến một lần cũng không thể muốn dùng là dùng, nếu không cũng sẽ phá hoại quy tắc của Thiên Đạo.
"Mẹ, trường học to quá ởi, còn lớn hơn nhà trẻ mà Đóa Đóa nói rất nhiều rất nhiều." Đoàn Đoàn nhìn đâu cũng thấy hiếm lạ, cậu bé cực kỳ phấn khởi nói.
Phó Vãn cảm thấy, đợi tới tháng chín khai giảng cô cũng phải đưa Đoàn Đoàn tới nhà trẻ.
"Cô... Cô... Cô là Phó Văn à?” Sau lưng truyền tới một giọng nữ không quá chắc chắn.
Phó Vãn quay đầu nhìn, cách đó không xa có một cô gái trẻ mặc váy denim, trong lòng cô ấy còn ôm mấy quyển sách, có vẻ như là mới đi từ trong thư viện ra.
Cô gái trẻ tuổi nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của Phó Vãn mấy giây, sau đó lập tức mở to mắt ra gấp mấy lần, không dám tin tưởng nói: "Phó Văn, thật sự là cậu à! Cậu, cậu còn nhớ mình không? Tớ là Từ Điềm. Lúc học đại học chúng ta là bạn cùng phòng đó."
Phó Vẫn lớn lên thật sự là quá đẹp, cho dù chỉ quen biết một tháng nhưng ấn tượng của Từ Điềm với Phó Vãn rất sâu sắc.
Lý Nhã Hân có chút kinh ngạc: "Đầu bếp Phó, đây là bạn học ngày xưa của cô à?”
Phó Vãn nhìn chằm chằm Từ Điềm hồi tưởng lại một lúc, gật đầu nói: "Ừm, trước kia là bạn cùng phòng đại học.”
Từ Điềm bước nhanh về phía trước, kích động nói: "Phó Vẫn, lúc trước mình nghe nói cậu... Mất rồi. Vừa nãy suýt chút nữa mình còn tưởng là mình nhận nhằm người rồi cơ"
Từ Điềm thấy bé trai mập mạp, mặt mũi cực kỷ đáng yêu bên cạnh Phó Vãn kia, cô ấy cũng đại khái đoán được đây là con trai của Phó Vẫn.
Ban đầu Phó Văn thi đỗ Đại học Ninh Thành ở cạnh Đại học Công nghệ Ninh Thành, đúng lúc ở cùng một phòng với Từ Điềm, quan hệ với bạn cùng phòng cũng không tệ.
Tháng đầu tiên lên đại học, trừ việc đi tuyên truyền giảng giải thì chủ yếu là huấn luyện quân sự.
Phó Vãn đang đi ở đẳng sau thì đột nhiên ngất xỉu, được đưa khẩn cấp vào trong bệnh viện, kết quả kiểm tra ra là đã có thai.
Sau đó Phó Vẫn cũng tới ít hơn, thậm chí sau này Phó Vẫn còn nghỉ học luôn. Từ Điêm nghe nói sau khi Phó Văn sinh con xong thì đột nhiên biến mắt ở bệnh viện, mọi người đều nói cô chết rồi.
Lý Nhã Hân rất kinh ngạc: "Đầu bếp Phó, cô là sinh viên của Đại học Ninh Thành?”
Đại học Ninh Thành không kém Đại học Công nghệ Ninh Thành chút nào, đều là trường đại học 985 nỗi tiếng của Hoa Quốc.
Phó Văn nhàn nhạt nói: "Năm nhất còn chưa học xong, chỉ có bằng cấp ba mà thôi."
Biến mất năm năm, cho dù ban đầu cha mẹ giữ lại học tịch cho cô, nhưng thời gian lâu rồi cũng sẽ tự động gạch bỏ học tịch.
Chỉ là hiện tại Phó Vãn cũng không để ý tới học lực.
Lý Nhã Hân chú ý tới vẻ mặt không đè nén được sự kịch động của Từ Điềm, bất giác nói: "Đầu bếp Phó, quan hệ của cô và bạn cùng phòng cũng khá tốt, cô ấy nhìn thấy cô trở lại thật sự rất vui vẻ."
Mi mắt Phó Vãn cong cong: "Vậy sao? Nhiều hơn thế ấy chứ."
Chuyện này đã khơi dậy hứng thú của Lý Nhã Hân, cô ấy không nhịn được hỏi Từ Điềm suýt chút nữa thì rơi lệ nói: "VỊ bạn học này, cô sao thế?"
Từ Điềm ôm chặt sách vở trong lòng, nức nở nói: "Tôi là mừng quá. Tôi... Tôi vẫn luôn tưởng mình là một khắc tinh..." Từ Điềm vẫn luôn không dám nói chuyện này với người khác, cô ấy là một khắc tinh, từ nhỏ đã khắc chết người nhà, con chó nhỏ nuôi để bầu bạn với mình cũng bị cô ấy khắc chết, khó khăn lắm mới lên đại học, bạn cùng phòng ở ký túc xá là Phó Vãn rõ ràng có một gia đình hạnh phúc, nhưng lại mang thai sớm rồi mất tích, cha mẹ bị tai nạn xe cộ mà mắt mạng.
Từ Điềm vẫn luôn rất tự trách, cô ấy luôn cảm thấy cô ấy thật sự là một khắc tinh, là cô ấy khắc Phó Vẫn.
Lý Nhã Hân vừa định an ủi Từ Điềm đừng có quá mê tín, nhưng nghĩ tới cô Quách Lộ Thanh thì cô ấy lại im lặng.
Đoàn Đoàn nghe thấy hai chữ "khắc tinh" thì mím môi.
"Mình thi nghiên cứu sinh thi đỗ Đại học Ninh Thành, gần đây... Gần đây mình và hai học muội ra ngoài lấy cảm hứng, hai học muội đó... Mất rồi, chắc hẳn là bị mình khắc chết."