Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 118 - Chương 117:

Chương 117: Chương 117:Chương 117:

Chương 117:

Từ Điềm gần như muốn sụp đỏ, chẳng lẽ cô ấy thật sự là một khắc tinh hại người sao?

Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Văn, trừ việc vui mừng vì Phó Vẫn đã trở lại, Từ Điềm cũng thầm thở phào một hơi vì bản thân.

Phó Vãn còn sống, điều này có phải đã nói rõ cô ấy cũng không phải là một khắc tinh không?

Phó Vẫn hỏi: "Hai học muội làm sao thế?"

Chuyện này đã đè nén trong lòng quá lâu, Từ Điềm cần một nơi để giải tỏa, thấy Phó Vãn hỏi thì cô ấy không kìm được nói hết ra: "Mình dẫn một đôi học muội sinh đôi đi lây cảm hứng, mình cũng không biết bọn họ có chuyện gì, không giờ sáng hai người đột nhiên đi mất!"

Lúc ấy Từ Điềm đang ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ là mơ hỗ nhìn thấy hai học muội ấy rời khỏi, sau đó cô ấy gọi hai người kia, người chị lớn lại hung dữ đáp lại một câu: "Lo chuyện bao đồng."

Sau đó cô ấy nhìn thấy hai chị em đó lên một chiếc xe bus loại nhỏ qua cửa số homestay.

Từ Điềm lau nước mắt nói: "Lúc đó mình tưởng hai chị em bọn họ biết mình có biệt hiệu khắc tỉnh, không muốn ở cùng với mình cho nên mình cũng không để ý. Kết quả... Kết quả hai người họ bị phát hiện đã chết ở trên cây, hình như tối qua đã được người nhà của họ đưa về quê để đặt linh cữu rồi."

Từ Điềm có thế nào cũng không nghĩ tới hai học muội kia sẽ chết, nếu như biết bọn họ sẽ mắt mạng, lúc đó có hung dữ thế nào cô ấy cũng sẽ không để hai người rời khỏi homestay. eb o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ

Cả người Từ Điềm rơi vào trong nỗi sợ hãi khổng lồ, lúc trước là người nhà, là con mèo nhỏ, con chó nhỏ của cô ấy, sau này lại là Phó Văn, hiện tại hai học muội kia cũng mắt rồi.

Có phải cô ấy thật sự là một khắc tinh không?

Cái ý niệm này vẫn luôn lởn vởn trong đầu cô ấy, bất kể làm thế nào cũng không có cách nào loại bỏi

Dù là đi thư viện đọc sách, Từ Điềm cũng không tĩnh tâm được.

Từ Điềm cắn cắn môi nói: "Mình cũng không dám tới nhà họ để đưa hai người đoạn đường cuối cùng.”

Phó Vãn hỏi: "Lúc cậu thấy hai người bọn họ lên xe, biển số xe là bao nhiêu?”

Từ Điềm nhớ lại một chút nói: "Hình như... Hình như là Ninh A-ff7Tïi."

Bởi vì con số quá thần kỳ, cho dù lúc đó Từ Điềm ngủ mơ mơ màng màng thì vẫn nhớ được biển số xe.

Phó Vãn "ð" một tiếng.

Phó Vãn nói: "Muốn đi tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng thì đi đi.”

Nội tâm Từ Điềm rất bất an, nhưng sợ mình không ởi thì sau này không qua được cửa ải tâm lý, cô ấy gật gật đầu nói: "Mình sẽ đi.”

Theo lý mà nói, đặt linh cữu ba ngày, nhiều nhất cũng không quá bảy ngày, nếu như cô ấy muốn đi tiễn đoạn đường cuối cùng vậy thì phải đi nhanh lên.

Từ Điềm có chút ngượng ngùng hỏi: "Phó Văn, wechat lúc trước của cậu còn dùng không?”

Sau khi Phó Vãn mắt tích một năm, Từ Điềm cũng xóa Phó Vãn đi.

Phó Vãn nói: "Gần đây mới bắt đầu dùng lại."

Từ Điềm lại thêm Phó Vãn lại một lần nữa, phát hiện vòng bạn bè của Phó Vãn mỗi ngày đều đổi mới, giống như là đếm số.

Lúc sáng sớm hôm nay, bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè của cô hiển thị —— "1."

Từ Điềm không hiểu ý trên vòng bạn bè của Phó Vãn, cô ấy bèn nói tạm biệt với bọn họ trước.

Sau khi Từ Điềm đi khỏi, Lý Nhã Hân toàn thân ớn lạnh, giọng nói có chút run rấây: "Đầu bếp Phó, tôi.. Tối hôm qua hình như tôi nhìn thấy giám đốc lòng dạ đen tối kia ôm hai cô dâu sinh đôi mặc giá y màu đỏ ở nhà máy gỗ, không phải... Sẽ không phải là..." Phó Vãn mỉm cười, cô vỗ đầu Lý Nhã Hân nói: "Cô vẫn nên quan tâm bệnh tình của mình trước đi, đi thôi Đoàn Đoàn."

Phó Vãn từ chối chiếc xe mà bọn họ sắp xếp đưa cô trở về, cô dắt Đoàn Đoàn đi tới cổng trường của Đại học Ninh Thành.

Đoàn Đoàn cúi đầu, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của mình, trông có vẻ như có chút buồn bực không VUI.

Phó Vãn: "Sao thế?"

Đoàn Đoàn nắm chặt tay của Phó Vãn, có chút bất an nói: "Mẹ, có phải là vì con cho nên mẹ và ông bà ngoại mới sống khổ như vậy đúng không?"

Từ Điềm vừa mới nói mình là khắc tinh, Đoàn Đoàn cũng nghe thấy ông bà ngoại và chú Đường mắng cậu bé là khắc tinh.

Đoàn Đoàn rất mê man, trên thế giới này thật sự có tồn tại khắc tinh sao? Cho nên vì cậu bé mà mẹ và ông bà mới phải chịu nhiều khổ sở như vậy?

Phó Vãn không thể phủ nhận, lúc đầu khi mang thai, phản ứng đầu tiên của cha mẹ cô là đưa cô đi phá thail

Lúc đó cô mới mười tám tuổi, đang trong độ tuổi thanh xuân không thể để một đứa nhỏ liên lụy, chỉ cần nghỉ học nửa năm, tất cả đều có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Nhưng sức sống của Đoàn Đoàn kiên cường đến mức độ đáng sợ, bắt kể đi bao nhiêu bệnh viện, thì đứa nhỏ trong bụng đều không thể phá được.

Cuối cùng không còn cách nào khác, vợ chồng Phó Đại Thành nghĩ nếu như thật sự không phá được nữa thì bỏ đi, sinh ra rồi nuôi dưỡng như bình thường, nhưng Phó Vẫn sinh con xong lại mắt tích, cả gia đình tan nát.

Phó Vãn xoa mái tóc mềm mượt của Đoàn Đoàn, nói: "Không liên quan tới Đoàn Đoàn.”

Mà có liên quan tới tên đàn ông khốn khiếp làm cô mang thai.

Phó Văn mỉm cười nói: "Ngày mai là ngày giỗ của ông bà ngoại con, chúng ta đi mua ít tiền giấy."

Đã lâu không gặp bác trai bác gái rồi, cũng thuận tiện mua chút tiền giấy đem cho bọn họ.

"Đây không phải là Triệu nhị thiếu sao? Sao cậu lại tới nhà máy của chúng tôi? Lại muốn đặt thêm một lô bàn ghế ăn nữa à?"

Tạ Khiêm và Triệu Dương vừa vào nhà máy gỗ Hưng Đạt, Ngô Quân vừa nhìn đã nhận ra Triệu Dương trong đó, lập tức nhiệt tình đi lên trước.

Triệu Dương nhìn dáng vẻ lắm la lắm lét kia của quản lý Ngô thì bất giác cau mày lại, có điều cậu ấy không biết rõ Tạ Khiêm bị đầu bếp Phó sắp xếp tới đây làm gì, cũng đành lười biếng đáp lại Ngô Quân một tiếng. Tạ khiêm đi lên trước một bước, lạnh lùng mắng: "Giao hết toàn bộ những ma nữ làm việc bất hợp pháp trong xưởng của ông ra đây.”

Triệu Dương suýt chút nữa thì phun trực tiếp ra ngoài, vô cùng kinh ngạc nhìn Tạ Khiêm.

Đệch, người anh em, có người nào trực tiếp như vậy giống anh không?

Có điều...

Triệu Dương không khỏi nghiêm túc đánh giá Tạ Khiêm, đầu bếp Phó cũng rất xem trọng Tạ thiên sư này đó, vậy mà lại để cậu ấy tới làm chuyện quan trọng như thế này!

Quay đầu Triệu Dương dùng ánh mắt vô cùng bội phục nhìn chằm chằm quản lý Ngô, không nhìn ra nha, thật sự không nhìn ra đói

Thủ hạ của chú Tôn lại có loại nhân tài như thế này!

Nhìn quản lý Ngô này tướng mạo xấu xí, kết quả vậy mà trong nhà máy đều là ma nữ?

Nhà cậu ấy có sáu thai nhi dày vò cũng đủ lắm rồi, quản lý Ngô này vậy mà lại to gan đến mức để đám ma nữ làm việc bất hợp pháp, đây không phải nhân tài thì là gì?

Quản lý Ngô mới nãy còn bày ra nụ cười lấy lòng, sắc mặt lập tức trở nên tái xanh mét, lập tức quát lên “Các người thật hoang đường, ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ? !"

Trong lòng Ngô Quân cũng có chút hoảng loạn, sáng sớm nay ông ta phát hiện một hot search cùng thành phó...

# Nhà máy gỗ Tôn Thị Hưng Đạt có ma quỷ lộng hành #

Tin tức hot search của thành phố này, có một số cư dân mạng nói tối qua nhìn thấy quỷ ở nhà máy của ông ta, có ma nữ làm việc bất hợp pháp ở bên trong.

Dĩ nhiên 90 % cư dân mạng đều không tin, bởi vì số ít cư dân mạng nói đã nhìn thấy quỷ không lầy được video, cũng không lấy được ảnh chụp ra đã há miệng ở đó khoác lác.

Không phải những cư dân mạng kia không nghĩ, mà là lúc đó căn bản không có cách nào ghi hình và phát trực tiếp trong phòng livestream.

Cho dù là đổi điện thoại khác để chụp thì lúc chụp lại cũng là màn hình đen sì, chính là ly kỳ như vậy đấy.

Nhưng trong lòng Ngô Quân vẫn là có chút bất an, bởi vì sáng nay ông ta tới phát hiện đội ngũ công nhân ma nữ thiếu mất một bà lão, cũng không biết là trốn ra ngoài lúc nào.

Nào ngờ sáng nay lại gặp phải Triệu nhị thiếu dẫn theo một thanh niên tới đòi ma nữ.
Bình Luận (0)
Comment