Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 118:

Chương 118: Chương 118:Chương 118:

Chương 118:

Quan sát Tạ Khiêm một lát, trên người cậu ấy mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản, quân jean, trên lưng đeo một cái balo màu đen mới tinh, trông giống như một sinh viên đại học.

Ngô Quân vừa đoán đã biết những thanh niên nhiệt huyết chạy theo xu hướng kia đều chạy tới gây sự vô cớ.

Ngô Quân rất tự tin: "Chỗ chúng tôi còn phải đi làm, Triệu nhị thiếu, cậu cũng không cần phải dẫn người tới nhà máy làm loạn nữa, nếu không tôi chỉ có thể thông báo cho Tôn tổng thôi."

Triệu Dương huơ huơ cái điện thoại: "A, không cần, tôi đã thông báo cho chú Tôn rồi."

Triệu Dương: [Chú Tôn, chú mau tới nhà máy Hưng Đạt của chú ởi, quản lý Ngô nhà chú đánh nữ công nhân, không cho bọn họ ăn cơm, uống nước, đã náo lên tin tức rồi!]

Chú Tôn: [? 2 ?]

Triệu Dương: [Cháu nói thật, có tin hay không thì tùy chú. ]

Tôn tổng nhìn thấy tin tức này thì tim cũng không kìm được mà đập thình thịch, cái gì? Đánh nữ công nhân, không cho họ ăn cơm? Thế này chắc chắn là sẽ bị đưa lên tin tức xã hội rồi.

Mặc dù nhà máy gỗ dùng nam công nhân nhiều hơn nhưng cũng có rất nhiều nữ công nhân ở bên trong.

Đúng lúc Tôn tổng cách nhà máy gỗ Hưng Đạt không xa, ông ta suy nghĩ mấy giây rồi lập tức bảo tài xế lái xe tới nhà máy.

Nếu như Triệu Dương dám trêu đùa ông ta, trở về ông ta sẽ bảo anh trai ông ta thu thập thằng nhóc này.

Lúc này trong nhà máy, sắc mặt quản lý Ngô vô cùng khó coi, mặt ông ta âm trầm nói: "Các cậu đừng có xem những thứ mà cư dân mạng tung tin vịt ở trên mạng rồi tới nhà máy gây chuyện, uỗng cho các cậu còn là sinh viên đại học, ban ngày ban mặt mà mở miệng ra chính là ma rồi ma nữ, xem nhiều phim khủng bố quá à?"

Một ông chú ở bên cạnh lau mồ hôi cũng nói: "Hai vị thiếu gia, trong nhà máy toàn là mùn cưa, hai vị tới chỗ khác chơi đi."

"Trên thế giới này nào có ma chứ!"

Lúc Tạ Khiêm mở balo ra, lấy một cái la bàn vàng đang điên cuồng chuyển động ra, cậu ấy nhanh chóng rút ra một cây kiếm gỗ dựng ở trước ngực, ngón trỏ và ngón giữa khép lại áp sát vào chuôi kiếm bắt chợt chuyển động, đồng thời trong miệng niệm một đạo pháp quyết.

Đèn trong nhà máy đột nhiên tối lại, máy móc vận chuyển bãi công, bón phía đang sáng lập tức trở lên tối đen.

Ngay trong lúc tất cả mọi người đều chắn kinh, Tạ Khiêm nghiêm túc thét lên một tiếng: "Âm trận, mở!"

"A ——! † Ma atl !"

Trong bóng tối, phụ nữ đứng xếp thành từng hàng từng hàng, bọn họ đi chân trần bay cách mặt đất hơn một mét, sắc mặt ai nây đều tái xanh, đôi môi không chút huyết sắc nào, cứ đứng như vậy nhìn bọn họ.

Ông chú trong nhà máy hét toáng lên, bị dọa tới mức chạy thẳng ra khỏi nhà máy.

Có ma, nhà máy này thật sự có ma.

Ngày nào bọn họ cũng ở cùng một nhà máy với ma nữ?

Có người đàn ông không nhịn được mà nghĩ tới lúc bọn họ làm việc sẽ nói máy lời tục tĩu, vậy chẳng phải là bị đám ma nữ nghe thấy hết rồi à? Liệu có bị nhớ đến không?

Trời ơi †

"Cậu... Cậu là thiên sư? 2" Ngô Quân ngã bệt mông xuống đất, dáng vẻ không thể tin nổi nhìn Tạ Khiêm.

Ông ta chưa từng thấy thiên sư nào trẻ tuổi như vậy.

Tạ khiêm "ừm" một tiếng, quả nhiên Phó tiền bối nói không sai, thu một thân trang phục và đạo của của cậu ấy lại, những người ác này không có chút phòng bị nào, vừa nãy còn cảm thấy cậu ấy chỉ đơn thuần là một sinh viên đại học. Tạ khiêm lạnh lùng đảo mắt qua Ngô Quân, lạnh lùng khiển trách: "Ông là một người bình thường mà lại dám thao túng quỷ? Tôi thây ông là muốn xuống chảo dầu dưới địa phủ sau khi chết đấy!"

Sắc mặt của Tạ Khiêm có chút chán ghét, cậu ấy cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Ngô Quân, lập tức lấy ra một chuỗi vòng tay gỗ đào trên cổ tay xuống, đầu ngón tay chuyển từng hạt châu của chiếc vòng, niệm một đạo pháp quyết gọi hồn.

"Không, không được, bọn họ là công nhân của tôi, bọn họ phải làm việc miễn phí cho tôi năm mươi năm! Cậu không thể đưa bọn họ đi được!" Ngô Quân lập tức nóng nảy, trên trán nổi gân xanh, đáy mắt lóe lên vẻ dữ tợn.

Ngô Quân lập tức lẫy một tắm tắm bùa vàng chữ đỏ từ trong túi ra, miệng cũng nhanh chóng niệm ra pháp quyết.

Đây chính là đại sư dạy ông ta, như vậy thì sẽ có thể khiến những âm hồn này nghe lời.

Tạ Khiêm quát lên: "Trở về!"

Trong sự uy nghiêm còn có chút giọng thuần hậu trấn an giống như một cái chuông lớn bị đập thật mạnh vào, vô số nữ quỷ với ánh mắt mê mang tỉnh táo lại chốc lát, bọn họ đi từng bước tới chỗ Tạ Khiêm, ngoan ngoãn chui vào trong hạt gỗ đào trên vòng tay.

Lúc Triệu Dương nhìn thấy nhiều ma nữ như vậy, suýt chút nữa thì bị dọa nhảy cẵng lên, nhưng nhìn thấy Tạ Khiêm có thể ổn định cục diện thì thở phào một hơi.

Mặc dù trông tiểu thiên sư này không lợi hại bằng đầu bếp Phó, nhưng cậu ấy trang bị nhiều, cả người có các loại pháp khi.

Nhìn chuỗi vòng tay gỗ đào kia đi, một cái vòng tay nhỏ như vậy lại có thể chưa gần trăm con ma nữ.

Triệu Dương thấy vậy thì đi đến bên cạnh Tạ Khiêm, nhìn chằm chằm chuỗi vòng tay gỗ đào trong tay cậu ấy: "Tiến vào hết rồi?"

"Ừm, một điểm đỏ đại biểu cho một con ma nữ ở bên trong, bây giờ bọn họ còn có thể ở những gian riêng." Tạ khiêm giải thích. Phân lớn trên 108 viên gỗ đào kia đều có thêm một chấm đỏ.

Tạ Khiêm chỉ cảm thấy vòng tay gỗ đào này dễ dùng hơn túi câu hồn mà sư phụ tặng cho cậu ấy nhiều, túi câu hồn chỉ có thể chứa nhiều nhất mười âm hồn, hơn nữa một khi không cẩn thận thì rất có khả năng âm hồn sẽ lén lút chạy ra khỏi túi câu hồn, cực kỳ phiền phức.

Bây giờ những âm hồn này, một hồn ở trong môi gian, tất cả đều là gian phòng đơn, cũng không sợ sẽ có cơ hội trốn ra ngoài.

Pháp khí tốt như vậy lại cho cậu ấy, Tạ Khiêm có chút cảm thấy vinh dự.

Ngô Quân gần như sụp đổ, không dễ gì ông ta mới bắt được những con ma nữ này làm việc miễn phí cho ông ta, tất cả đều đi hết rồi, tất cả đều bị thiên sư kia mang đi rồi!

Toàn bộ ma nữ trong nhà máy đều biến mất. Ma nữ mắt rồi, ai tới làm miễn phí nữa? Những đơn hàng kia trong nhà máy cũng không theo kịp hiệu suất, cũng đang đứng trước nguy cơ phải bồi thường tiền.

"Triệu Dương, thằng nhóc nhà cháu nói cái gì với chú trong wechat thế hả? Ngô Quân đánh nữ công nhân, không cho nữ công nhân ăn cơm?" Tôn tổng đã chạy tới, trực tiếp xông xuống xe chạy vào trong nhà máy.

Ông ta không chú ý tới những công nhân sợ hãi đứng đây ngoài nhà máy, sau khi ông ta đi vào phát hiện xung quanh tối đen, quản lý Ngô một mình ngồi dưới đất, mặt mũi vừa hung dữ vừa tuyệt vọng.

Tôn tổng nhìn chung quanh một lần, chỉ cảm thấy như mình bị lừa.

Nữ công nhân đâu?

“TIriệu Dương, cháu nói nữ công nhân đâu? Thằng nhóc nhà cháu mang loại chuyện này ra lừa gạt chú à?”

Triệu Dương gãi đầu không biết phải giải thích như thế nào, cũng có chút lo lắng, dứt khoát thẳng thắn nói: "Chú Tôn, quản lý Ngô nhà chú lừa một nhóm ma nữ tới làm việc bất hợp pháp trong nhà máy của chú, đây chẳng phải nữ công nhân sao?" Tôn tổng y như đứa trẻ ngốc nhìn Triệu Dương, suýt chút nữa thì tưởng là mình nghe nhằm: "Cháu nói gì? Ma nữ? Triệu Dương, ban ngày rồi mà cháu còn chưa tỉnh ngủ à?”

Ông ta vội vàng chạy tới đây như vậy, kết quả bây giờ lại nói cho ông ta ma nữ là nữ công?

Đầu óc Ngô Quân xoay chuyển cực nhanh, ông ta lập tức thu liễm lại vẻ mặt hung tợn, nhanh chóng bò từ trên đất dậy, xông tới trước mặt Tôn tổng khóc lóc kể lễ: "Tôn tổng, cuối cùng ngài cũng tới rồi. Nhị thiếu nhà họ Triệu này dẫn bạn thân tới, cứ nói là nhà máy của chúng ta bị ma ám, còn náo loạn trong xưởng, các công nhân đều bị bọn họ dọa ra ngoài hết rồi."

Ma nữ đã bị thiên sư kia bắt hết đi rồi, ông ta phải ngồi vững ở cái vị trí quản lý nhà máy này. Chỉ cần Tôn tổng không tận mắt nhìn thấy thì ai sẽ tin trên thế giới này có ma chứ?

Cho dù công nhân bên ngoài cũng nói như vậy, vậy thì ông ta có chết cũng phải nói là bọn họ hoa mắt tập thể.
Bình Luận (0)
Comment