Chương 119:
Chương 119:Chương 119:
Chương 119:
Triệu Dương không thể tưởng tượng nỗi, quản lý Ngô này thật có bản lĩnh đổi trắng thay đen nhai
Điện thoại trong túi của Tạ Khiêm rung lên, cậu ấy lấy ra nhìn, gương mặt tuần tú lập tức trở nên rất khó coi.
Phó tiền bối, thế này có phải là có chút không tốt lắm không?
Tạ Khiêm do dự một lát rồi đi lên phía trước, nhìn Tôn tổng đang nổi giận nghiêm túc nói: "Chào ngài, Tôn tổng, quản lý nhà máy của ngài bắt ma nữ về làm bát hợp phát đã ba năm rồi, ý của Phó tiền bối là muốn ngài bồi thường cho mỗi gia đình nữ công nhân hai trăm vạn tiền bồi thường."
Tôn tổng: "2 2 2"
Trò gì thế?
Mỗi người hai trăm vạn tiền bồi thường?
Cái này chính là người chết rồi cũng không thể bồi thường nỗi hai trăm vạn nhiều như vậy!
Hơn nữa, ma nữ ở đâu ra?
Ban ngày ban mặt, Tôn tổng có một loại cảm giác lQ bị hai tên nhóc này trêu đùa, coi ông ta thành kẻ ngốc mà lừa gạt à? Lúc trước cũng không thấy Triệu Dương không đứng đắn như vậy.
Tạ Khiêm thầy sắc mặt Tôn tổng âm trằm đến cực điểm, cậu ấy nghiêm túc hỏi: "Ngài không tin à?" Tạ Khiêm rất do dự: "Ngài thật sự không tin sao?”
Tôn tổng có vẻ như muốn bùng nổ: "Hai cậu cút ra ngoài cho tôi, tôi tin cậu cái quỷ ấy, coi tôi thành đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt à!"
Tạ Khiêm "ồ" một tiếng, không đợi người xung quanh phản ứng lại, hai tay Tạ Khiêm kết ấn trên không trung, khoảnh khắc pháp quyết xuất hiện kia, từng con ma nữ bay từ trong vòng gỗ đào ra, còn xếp thành từng hàng dài.
Người, là người, còn toàn là phụ nữ.
Những gương mặt tái xanh đan xen, đôi môi không chút huyết sắc, cùng với bóng người như ấn như hiện trong không trung. Đây nào có phải là phụ nữ bình thường? Đây rõ ràng chính là ma nữ.
Giờ phút này đầu óc Tôn tổng trống rỗng, ông ta phát ra tiếng thét chí mạng nhất.
Tôn tổng lập tức ngồi bệt xuống đất, run rấy hỏi: "Các cậu muốn làm gì?”
Tạ Khiêm nói: "Phó tiền bối nói ngài không tin thì thả ra cho ngài xem."
Tôn tổng: "... Ị"
Trong lòng ông ta có hàng nghìn câu dm, cậu ấy cố ý thả ra như vậy chỉ để cho ông ta tin thôi à?
Thấy Tôn tổng không lên tiếng, Tạ Khiêm thở dài, chỉ đành kéo một nữ quỷ trên mặt chảy mủ ở gần nhát lại gần Tôn tổng, nghiêm túc hỏi: "Bây giờ ngài đã tin chưa?"
Tôn tổng: ! II
Mẹ ơi, có gì thì từ từ nói, cậu đừng có dán mặt tới đây chứ.
Thật ra Tạ Khiêm cũng không muốn, nhưng Tôn tổng này sống chết không chịu tin tưởng, nhất thời cậu ấy cũng không có cách nào đành lựa chọn làm theo lời đề nghị của Phó tiền bối.
Mặc dù có chút đơn giản thô bạo, nhưng nhìn dáng vẻ bị dọa như cháu của Tôn tổng bây giờ, có lẽ là tin rồi.
Nếu đã tin rồi thì tất cả đều dễ xử lý.
Tôn tổng giãy giụa cái mông béo, không quan tâm tới quân tây cao cấp điên cuồng ma sát trên mặt đất, ông ta không ngừng lui ra sau, kéo ra một khoảng cách an toàn với bọn họ, cả gương mặt đều là vẻ kinh hãi.
“TIin tin, cậu, đại sư cậu mau thu các cô ấy lại, mau thu lại đi! !"
Tôn tổng nói xong lời cuối cùng gần như là hét lên.
Tạ Khiêm gật đầu, lại bắm pháp quyết một lần nữa, để cho những ma nữ này xếp lại thành từng hàng tiến vào trong vòng tay gỗ đào. Bọn họ cũng nghe lời đến lạ, cũng không hề gây chuyện bên trong.
Sau khi toàn bộ ma nữ trong nhà máy biến mất ngay trước mắt, Tôn tổng hoàn toàn tê liệt ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh thắm ướt bộ vest mắc tiền của ông ta, chỉ cảm thấy chưa hồi hồn.
Hóa ra, hóa ra trên thế giới này thật sự có ma, ông ta còn thấy ma giữa ban ngày.
Triệu Dương đứng ở đó buồn cười nhưng lại không dám phát ra tiếng, ai bảo chú Tôn không có chuyện gì lại tìm ngược chứ, lần này biết kết quả của to mồm" rồi chứ?
*: là một từ nóng trên mạng, thường được dùng để nói những người hay khoác lác, gáy to nhưng thực tế lại nhút nhát, không dám làm.
"Làm sao có thể... Sao bọn họ có thể nghe lời như vậy được chứ?" Ngô Quân nắm lá bùa trong tay rồi tự lắm bẩm.
Không có ai trong đó gây sự, toàn bộ đều ngoan ngoãn tiến vào vòng gỗ đào, giống như vòng gỗ đào kia có sức hấp dẫn chí mạng đối với các ma nữ kia vậy.
Nghe thấy tiếng lắm bảm của Ngô Quân, Tôn tổng không tìm được chỗ trút giận lập tức bò từ dưới đất dậy, ông ta chạy như điên tới chỗ Ngô Quân, hung hăng đạp một phát vào lồng ngực của Ngô Quân, tức giận mắng to:
"Cái tên súc sinh này, tao đúng thật là đã coi thường mày rồi, bắt ma nữ tới làm bất hợp pháp? Mày đúng thật là không sợ hại đến âm đức!"
Mấu chốt là còn liên lụy tới nhà máy gỗ Tôn thị của ông tal Tôn tổng không dám nghĩ nếu như tin này truyền ra ngoài, danh tiếng của công ty ông ta ở bên ngoài sẽ thế nào nữa.
Người làm ăn, cho dù không tin quỷ thần thì cũng có kính sợ. Ngô Quân này bắt ma đến làm trái pháp luật thật sự là một chút cũng không có.
Ngô Quân bị Tôn tổng hung hăng đạp cho một cước, đá đến mức phần bụng đau dữ dội, suýt chút nữa thì cong người nôn khan.
Nếu đã vạch mặt nhau rồi, Ngô Quân cũng chẳng quan tâm gì nữa mà âm trầm hét lên với Tôn tổng: "Uống cho lão tử còn là cậu em vợ của ông, ông có nhiều tiền như vậy cũng không chịu giúp đỡ. Không phải ông muốn thấy tôi đi từ tầng chót đi lên sao? Vậy tôi làm, ông đây làm ba năm lên đến vị trí quản lý phân xưởng, tôi không có năng lực?”
"Bắt ma làm miễn phí thì thế nào? Bọn họ lang thang khắp nơi trên đường phố, không có chỗ ở, không có việc làm, lão tử cho bọn họ việc làm thì bọn họ phải có lòng biết ơn!"
"Tôn Kiến Dân, chẳng lẽ ông không biết hiệu suất của xưởng chúng tôi à? Tôi tiết kiệm được bao nhiêu nhân lực vật lực cho ông? Ông con mẹ nó đừng có mà được hời còn khoe mẽ!"
Ngô Quân tự có một bộ logic riêng, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nói lại được ông ta.
Tôn tổng giận đến mức đầu óc nóng bừng: "Mày... Mày cút đi cho tao, từ hôm nay trở đi mày không còn là quản lý của Nhà máy gỗ Hưng Đạt nữa."
Ngô Quân cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Ông mơ cũng thật đẹp đấy, công xưởng của tôi kinh doanh, ông muốn tôi đi thì tôi phải đi chắc?"
Tôn tổng cảm thấy Ngô Quân thật buôn cười, ông lập tức gọi mấy vệ sĩ tới lôi ông ta ra ngoài là được rồi.
Triệu Dương đã nói đầu bếp Phó sẽ không nhìn lầm mà, trước đây cậu ấy đã cảm thấy nhà chú Tôn sắp gặp họa, nhìn xem đống rắc rỗi này đi.
Lúc này Triệu Dương cũng không tiện đi đụng chạm với Tôn tổng xui xẻo, chỉ đành xông tới nói với lạ Khiêm: "Làm xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi2"
Ánh mắt Tạ Khiêm nhìn chằm chằm Ngô Quân, trầm giọng nói: "Vẫn còn hai con ma nữ không đi."
Triệu Dương nhớ lại một chút, chợt thấy chỗ u ám sau lưng Ngô Quân xuất hiện hai đôi giày thêu màu đỏ, bọn họ một trái một phải xuất hiện sau lưng Ngô Quân.
Là hai chị em ma nữ sinh đôi mặc giá y màu đỏ thẫm!
Đồ mà hai người mặc, móng tay màu đỏ thẫm tương phản hoàn toàn với cơ thể không chút huyết sắc của họ, khoảnh khắc mà Tôn tổng nhìn thấy họ, tim cũng sắp bị dọa cho nhảy ra ngoài đến nơi.
Tôn tổng không ngừng lui về phía sau, gắt gao túm lấy vạt áo của Tạ Khiêm, gào khóc: "Đại sư, mau, mau thu hai người bọn họ lại, tôi trả tiền pháp sự cho ngài."
Đây chính là tầm quan trọng của làn da, bộ giá y màu đỏ thẫm kia tuyệt đối là sự kết hợp đỉnh cao trong phim kinh dị khủng bố của Trung Hoa.
Ngô Quân nhướng mày: "Tiểu thiên sư, cậu bắt đi, mau bắt hai bọn họ đi đi."
Đôi con ngươi Tạ Khiêm hơi lạnh, cậu ấy rút kiếm gỗ ra, kiếm hoa lẫm lệ múa trong không trung cuốn theo từng đợt gió lạnh, cây kiếm chĩa thẳng vào hai con ma tân nương mặc giá y màu đỏ.
Đôi mắt tĩnh mịch của cặp chị em sinh đôi nhìn Tạ Khiêm, đôi giày thêu đỏ giống y như cắm rễ xuống đất, không hề nhúc nhích chút nào.
Sắc mặt Tạ Khiêm dẫần trở nên nghiêm trọng, cậu ấy thu hồi kiếm gỗ đào nói "Không mang đi được."
Tôn tổng suýt chút nữa thì nhảy cẵng lên: "Cái gì gọi là không mang đi được? Không phải vừa nãy cậu chứa nhiều ma nữ trong vòng tay như vậy cơ mà?”