Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 120:

Chương 120: Chương 120:Chương 120:

Chương 120:

Tạ Khiêm giải thích: "Đám ma nữ làm bắt hợp pháp là do quản lý Ngô tùy tiện bắt được trên đường, tôi chỉ cần thực hiện thuật chiêu hồn là có thể dễ dàng dẫn bọn họ vào trong vòng tay, nhưng hai vị này thì khác, có lẽ... Bọn họ đã ký khế ước hôn nhân với quản lý Ngô rồi."

Ngô Quân ôm cái eo nhỏ của hai con ma tân nương: "Công xưởng này là phòng cưới của tôi và hai vợ của tôi, tôi đi cái gì mà đi?"

Tôn tổng suýt chút nữa thì ói ra máu, không thể tin nổi sự vô sỉ của Ngô Quân.

Thế này, thế này là muốn kiên quyết ở lì tại đây à?

"Vợ? Hai người bọn họ là vợ mày?" Tôn tổng giống y như nghe thiên thư, cực kỳ không thể tin nỗi.

Ông ta là một người sống mà lại cưới ma làm vợ? Còn là hai người? Nhìn dáng vẻ kia của Ngô Quân, còn là ông ta tự nguyện nữa, chuyện này nếu như đổi lại là người đàn ông khác thì đã bị dọa đến điên từ lâu rồi.

Ngô Quân đúng thật là không sợ chết. Có loại sức mạnh như vậy, muốn làm gì mà không được chứ? Thật đúng là đã coi thường ông ta rồi.

Triệu Dương cả người ớn lạnh, nói "Chẳng lẽ ông không biết người ma khác biệt, âm dương cách biệt à? Âm khí nhập thể cực kỷ có hại với con người, một khi làm không tốt thì ngày mai ông sẽ chết bát đắc kỳ tử đó!"

Sau khi Triệu Dương và Phó Vãn quen biết được một khoảng thời gian, cậu ấy cũng biết đối với con người mà nói, âm khí chắc chắn có hại.

Ngô Quân phát ra một trận cười điên cuồng: "Ha ha ha, đã nghe nói tới "thải âm bổ dương" chưa? Một đám dề nhữi!"

Ba người dế nhũi: "..."

Thải âm bổ dương thì từng nghe qua rồi, nhưng thải âm là cái ý này à?

Gương mặt tuấn tú của Tạ Khiêm căng cứng, yết hầu chuyển động nói: " 'Thải âm bổ dương' là là một loại tà thuật mà huyền môn nghiêm cấm, lấy âm khí của âm hồn để bổ sung dương khí cần thiết cho con người."

Sắc mặt Tạ Khiêm cứng lại: "Ông biết tà tu."

Ngô Quân không phủ nhận, gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Ma thì thế nào?

Chỉ cần là nữ thì đều có thể ngủ.

Vợ là ma nữ cũng có chỗ tốt của bọn họ, nghe lời, xinh đẹp, còn không cần lo lắng minh thê già đi rồi trở thành phụ nữ tuổi băm”.

*: Phụ nữ tuổi băm (chỉ người phụ nữ có ngoại hình không đẹp, nước da không còn trắng mà vàng đì)

Đợi bọn họ hạ táng xong thì đó chính là minh thê không thể thay đổi của Ngô Quân!

Nhìn vẻ phách lối kia của Ngô Quân, trong lòng Triệu Dương cũng có một ngọn lửa đang bùng lên: "Bây giờ chúng ta sẽ ởi tìm đầu bếp Phó."

Tạ Khiêm lắc đầu nói: "Cho dù là Phó tiền bối tới, phép tắc tự có trong trời đất, bọn họ đã có khế ước hôn nhân thì cần phải tìm thấy khế ước đồng thời xé bỏ, nhưng vừa nãy tôi không hề phát hiện ra khế ước hôn nhân trên người ông ta.”

Ngô Quân đắc ý, khế ước hôn nhân được đặt ở nơi môi giới hôn nhân ở Quỷ Thị, bọn họ có thể tìm được mới lạ đấy.

Ngô Quân cười ngông cuông, nhìn Tôn Kiến Dân nở một nụ cười xấu xa nói: "Tôn tổng, tôi muốn nhà máy này, ông cứ coi như không biết chuyện này đi."

Dám để ông ta cút, ông ta cũng không để ý việc hai người vợ ma của ông ta quấy rối để nhà máy loạn hết cả lên đâu! Tôn tổng không thể nào gánh vác nổi cái giá này đâu.

Tôn tổng: "..."

Một nhà máy lớn như thế này của ông ta cứ như vậy đưa không cho cái thứ không ra người cũng chẳng ra quỷ - Ngô Quân này á?

Tôn tổng làm ăn nhiều năm như vậy rồi cũng chưa bao giờ ấm ức như vậy đâu!

Tôn tổng cắn răng, nói với Triệu Dương và Tạ Khiêm: "Chúng ta đi trước."

Tạ Khiêm nhìn Ngô Quân, nhét kiếm gỗ đào vào lại vỏ kiếm, đang định ra ngoài với Tôn tổng và Triệu Dương, bước chân của cậu ấy chợt dừng lại.

Triệu Dương và Tôn tổng chợt quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Khiêm: "Tạ đại sư, ngài còn để sót cái gì à?"

Tạ Khiêm kinh ngạc nhìn ánh mắt có chút mong đợi của bọn họ, cậu ấy kéo khóa của chiếc ba lô đen ra, nhét kiếm gỗ đào và la bàn hoàng kim vào trong ba lô.

Tạ Khiêm: "Không có, chỉ là Phó tiền bối bảo tôi phải giấu kỹ trang phục và đạo cụ thôi."

Mong đợi vô ích rồi.

Triệu Dương và Tôn tổng mặt mày buôn bực đi ra khỏi nhà máy.

Tôn tổng nhìn nhóm công nhân Ô Ương Ương ở bên ngoài nhà máy rồi cười ha ha nói: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, thằng nhóc Tiểu Triệu này ra nước ngoài mang đồ chơi công nghệ cao về, có thể... Tạo ra hình ảnh 3D ảo, nhìn trông giống y như thật ấy, vừa nãy thằng nhóc này dọa cho tôi một trận hết hồn."

Quay đầu Tôn tổng lại dạy dỗ: "Triệu Dương, thằng nhóc nhà cháu còn dám lấy đồ công nghệ cao ra dọa người nữa, ngày mai chú sẽ tìm anh trai cháu tới thu thập cháu!"

Triệu Dương mặt đầy vẻ bội phục, quả nhiên người làm lão tổng thì đều sẽ nói dối không chớp mắt!

Triệu Dương thấy ánh mắt nghi ngờ của các công nhân đành cười gượng gật đầu: "Cháu biết rồi, chú Tôn cháu đùa với chú thôi mà, chú có cần phải như vậy không?"

Tạ Khiêm ở bên cạnh không chen miệng vào, chỉ là rất bội phục năng lực nói dối kẻ tung người hứng của hai người, cậu ấy không biết nói dối.

Các công nhân nửa tin nửa ngờ, trong lòng cũng có chút e ngại.

Đã làm việc ở nhà máy này nhiều năm như vậy rồi, vừa nãy trong nhà máy có nhiều ma nữ như thế, bọn họ còn có thể có mạng mà sống tiếp à?

Hơn nữa, không có tiền còn đáng sợ hơn cả gặp ma.

Tôn tổng lại trấn an mấy câu, sau đó dẫn Triệu Dương và Tạ Khiêm rời khỏi nhà máy.

Tạ Khiêm cũng không quên hỏi Tôn tổng: "Tôn tổng, nếu ngài đã tin, vậy có phải là ngài nên tiến hành bồi thường hai trăm vạn cho người nhà của những ma nữ này không?”

Trên mặt Tôn Kiến Dân lập tức lộ ra vẻ mặt chần chừ.

Một người hai trăm vạn, vừa nãy ông ta chỉ nhìn qua thôi cũng đã thấy gần trăm ma nữ rồi, trăm người này chính là hai trăm triệu! Đây tuyệt đối không phải một con số nhỏ.

Cho dù làm bất hợp pháp trong nhà máy của ông ta ba năm thì cũng không đến mức ba năm kim được hai trăm vạn chứ? Tính bình quân ra, lương một năm gần bảy mươi vạn, bọn họ cũng chỉ là làm một vài việc lao động, cũng không phải kỹ sư cao cấp.

Cuộc mua bán này không có lợi lắm, ông ta như thế này là bị lừa tiền.

Tôn tổng cười cười, hàm hồ không rõ nói: "Tôi biết tôi biết, tôi sẽ suy nghĩ."

Tạ Khiêm nghe vậy gật đầu: "Vậy thì làm phiền Tôn tổng." Tạ Khiêm nhìn đồng hồ: "Tôi còn phải đi tới cục cảnh sát một chuyến, tạm thời không nói chuyện nữa.”

Tôn tổng chưa bao giờ gặp thiên sư nào có năng lực như vậy, lập tức nói: "Tạ thiên sư, để tôi sắp xếp người đưa cậu đi."

Tạ Khiêm nói tiếng cám ơn, sau đó đeo balo đen rời khỏi.

Triệu Dương đứng ở đó không động đậy, đánh giá Tôn tổng nói: "Chú Tôn, chú như vậy là lừa gạt Tạ Khiêm, khoản bồi thường này chú không muốn bỏ ra đúng không?"

Vừa nãy Triệu Dương vừa nghe đã biết Tôn Kiến Dân đang đùa cợt. Tôn Kiến Dân tức giận nói: "Hai trăm triệu là con số nhỏ à? Đúng thật là nhà máy của chú đã chiếm tiện nghi của những con... Những công nhân nữ này, nhưng chú cũng không bảo bọn họ tới làm không công, chú có thể bồi thường cho người nhà bọn họ, mỗi người hai mươi vạn, nhiều hơn thì không cần bàn nữa."

Trong nhà máy của ông ta vẫn còn hai con ma tân nương chưa ởi kìa, ông ta mới là người bị hại.

Triệu Dương là fan trung thành của Phó vãn, mặc dù cậu ấy cảm thấy lúc Phó Vãn làm việc có chút kiêu ngạo, nhưng logic rất nhất quán.

Đầu bếp Phó bảo Tôn tổng bồi thường mỗi người hai trăm vạn thì chắc chắn là có dụng ý của cô ấy.

Triệu Dương xoa cằm, cực kỳ nghiêm túc đề nghị: "Chú Tôn, cháu cảm thấy chú đi tìm chú Tiết đi, bảo chú ấy gửi địa chỉ trường học cho chú."

Tôn Kiến Dân mặt đầy nghi ngờ: "Có ý gì?"

Triệu Dương nghiêm túc nói: "Cháu cảm thấy có khả năng là mây ngày nữa chú và chú Tiết, dì Lý sẽ cùng nhau đi tới đại học cho người già."

Tôn Kiến Dân: "..."

Cút đii

Tôn Kiến Dân suy nghĩ một chút hỏi: "Tiểu Dương, cháu quen Phó tiền bối mà Tạ thiên sư vừa nói à?”"
Bình Luận (0)
Comment