Chương 121:
Chương 121:Chương 121:
Chương 121:
Cũng không thể để Ngô Quân dẫn hai người vợ ma kia của ông ta làm phòng cưới của mình trong nhà máy của ông ta chứ, Tôn Kiến Dân cảm thấy phải mời một thiên sư lợi hại chút tới thu thập Ngô Quân.
Triệu Dương sửa lại nói: "Gọi đầu bếp! Nghề chính của cô ấy là đầu bếp, nghề phụ là thiên sư."
Tôn Kiến Dân nhướng mày, nghe như vậy thì có vẻ chỉ là một công việc kiêm chức yêu thích.
Đầu năm nay tại sao đầu bếp còn có nghề phụ là thiên sư chứ?
Làm thêm tự nhiên không bằng chuyên nghiệp, Tôn Kiến Dân suy nghĩ một chút rồi vỗ vỗ bả vai của Triệu Dương rời đi trước, trong đầu ông ta có rất nhiều cách, hỏi người khác nói không chừng còn có thể gặp được thiên sư lợi hại ấy chứ.
Triệu Dương thấy vậy liền lên xe thể thao, vừa mới đeo kính râm che nắng lên, điện thoại đặt bên cạnh rung lên.
Triệu Dương cầm lên nhìn một cái, sau đó lập tức giật mình!
[Tôn Xương Minh: [ chia sẻ ] Kích thích! Tuyệt sắc minh thê tùy cậu lựa chọn, cùng tới đây chơi đi ¬]
Cả người Triệu Dương đều nhìn đến ngu người rồi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào logo trò chơi của tin nhắn chuyển tiếp kia, nhân vật nữ hoạt hình mặc giá y màu đỏ thẫm nhưng lại hiện ra vẻ âm u, tên của trò chơi là — "Minh thê".
Nóng!
Lồng ngực truyền tới một cảm giác đau đớn như ngọn lửa đang cháy, Iriệu Dương giơ tay ra sờ lên ngực, sắc mặt tái nhọt.
Cậu ấy gấp lá bùa bình an của Phó Vãn lại thành mảnh nhỏ rồi dùng dây mà đỏ buộc lên cổ, nghe Phó Văn nói là gặp nước không tan, cho nên dù cậu ấy có tắm thì cũng sẽ không rơi xuống.
Mấy ngày nay vẫn luôn sóng yên biển lặng, lúc này cỗ nhiệt lượng kia chính là tới từ bùa bình an trước ngực!
Trò chơi mà Tôn Minh Xương chia sẻ này... Có vấn đê.
Triệu Dương nhớ tới phòng livestream đồ ăn ngon của Phó Vãn tối hôm qua, khách hàng là bạn trai của người tên Lý Nhã Hân kia chơi chính là trò tên [Minh Thê], lúc đó Tạ Khiêm cũng có mặt còn nói trò chơi kia có hắc khí!
Đầu óc Triệu Dương nhanh chóng xoay chuyển, cậu ấy nghe nói hiện tại ma cũng lên mạng, người sống dùng mạng Internet, còn ma quỷ thì dùng mạng Internet Quỷ Vực, hai mạng lưới Internet này có giao nhau.
Tạ Khiêm nói có một email, một video ngắn, thậm chí là một bình luận của tiểu thuyết trên mạng đều có khả năng có ma. Cái tên Tôn Xương Minh đáng chết kia, gửi cho cậu ấy làm cái gì
Làm thế nào bây giờ? I
Lúc này Triệu Dương run rây tháo bùa bình an trên cổ xuống, nhanh chóng ổn định lại ống kính rồi chụp liên tiếp mấy tắm ảnh sau đó gửi đi.
[Triệu Dương: [ Ảnh ][ Ảnh ] [ Ảnh][ Ảnh ]
Tôn Xương Minh đang hứng tràn đầy hứng thú chơi trò chơi mới ngắn ra một lát rồi lập tức trả lời tin nhắn.
[Tôn Xương Minh: ?]
[Tôn Xương Minh: Triệu Dương cậu gửi nhiều ảnh bùa vẽ quỷ như vậy làm gì? Từ lúc nào mà cậu lại nhát gan như vậy thế? Một trò chơi kinh dị mà thôi. ]
[Triệu Dương: Cậu sắp chết rồi!]
Triệu Dương ngôi trong chiếc xe thể thao mát mẻ đỗ mồ hôi lạnh đầm đìa, cậu ấy gần như sắp khóc gọi một cuộc gọi thoại cho Phó Vẫn.
"Đầu bếp Phó, người bạn thiểu năng kia của tôi chia sẻ một trò chơi kinh dị có vấn đề cho tôi, tôi đã chụp mười máy tắm ảnh về cái bùa bình an mà cô đưa cho tôi qua, không biết có tác dụng không?”
Phó Văn lúc này đang dẫn Đoàn Đoàn tới cửa hàng đồ tang lễ, thờ ơ nói: "Có tác dụng."
Triệu Dương như trút được gánh nặng ngồi phịch xuống ghế lái, có tác dụng thì tốt, có tác dụng thì tốt.
Rất nhanh Triệu Dương đã nhớ tới một chuyện, vòng bạn bè của bọn họ là tương thông, nếu như Tôn Xương Minh chia sẻ thì có lẽ là không phải chỉ chia sẻ cho cậu ẫy.
Triệu Dương hỏi vội: "Đầu bếp Phó, vậy có phải là không ấn vào cái tin nhắn chia sẻ kia là sẽ không có vấn đề gì đúng không? Hoặc là tôi bảo cái tên ngu ngốc kia nhanh chóng thu hồi toàn bộ những chia sẻ kia lại, có lẽ vẫn chưa được hai phút đâu."
Phó Vẫn đang đang chọn vàng thỏi, cô bình tĩnh nói: "Vô dụng, đã chia sẻ rồi thì sẽ dính quỷ khí, ấn vào hay không cũng như nhau." Chỉ cần nhận được thì đại biểu đã bị nhằm trúng rồi.
Có người bạn ngu xuân như Tôn Xương Minh thật đúng là phúc của cậu ấy!
Triệu Dương khóc không ra nước mắt, liền vội vàng hỏi: "Đầu bếp Phó tối nay cô..."
Phó Vãn lạnh lùng cắt ngang: "Tôi không rảnh."
Triệu Dương nhớ ra, hình như ngày mai là ngày giỗ của cha mẹ Phó Vẫn. Chính xác mà nói là rạng sáng ngày mai, cha mẹ của Phó Vãn nửa đêm nhận được tin tức hư hư thực thực về con gái mình nên đi lên cao tốc, lúc rẽ trên đường núi thì xảy ra tai nạn xe cộ.
Phó Vãn bấm cúp điện thoại, người khác như thế nào cũng không quan trọng bằng ngày giỗ của cha mẹ cô.
"Mẹ, chúng ta mua cho ông bà ngoại nhiều vàng thỏi, mua nhiều tiền một chút." Lần đầu tiên Đoàn Đoàn tới cửa hàng bán đồ tang lễ, thấy đồ bên trong không những không cảm thấy âm u xui xẻo, ngược lại còn cảm thấy cái gì cũng rất thú vị.
Ông chủ cửa hàng bán đồ tang lễ lập tức chỉ vào một chồng tiền giấy kia rồi ân cần giới thiệu: "Đốt cái này cho người thân, ngân hàng Thiên Địa đổi ra một tờ có giá trị một trăm triệu minh tệ đói Bảo đảm ở dưới đó là một đại phú ông không lo ăn uống."
Phó Văn cho là cha mẹ cô sẽ thuận lợi nhập luân hồi, thậm chí là bây giờ đã đầu thai thành thai trong bụng người phụ nữ nào đó từ sớm rồi, tự nhiên cũng không cần tiền giấy hay vàng thỏi gì nữa.
Nhưng ba vẫn còn, có thể đưa cho ba chút tiền.
Phó Vãn chỉ vào chút tiền giấy vàng kiểu cũ ở bên trái: "Mua cái này."
Minh tệ mà ngân hàng Thiên Địa in ra ở dưới đó không đáng tiền, một trăm triệu minh tệ thổi phông lên cũng không quá một tệ, mua tiền giấy này để đốt, vậy thì ba cô thật sự phải trở thành ma nghèo danh xứng với thực rồi.
Ông chủ không ngờ Phó Vãn lại keo kiệt như vậy, ông ta hỏi: "Chỉ mua tiền giấy vàng kiểu cũ thôi à? Mua thêm chút gì khác không, áo lim giấy, đĩnh vàng các loại gì đó?"
Phó Vãn lắc đầu, ánh mắt nhìn vào trong tiệm bán đồ tang lễ, dưới mặt đất vẫn còn một ít hộp giấy chưa dán keo xong.
Ông chủ nhìn theo ánh mắt cô, giải thích: "Bây giờ lưu hành hỏa táng bảo vệ môi trường, đây là quan tài giấy, có thể ném vào lò hỏa táng cùng với di thể, có thể gọi nặng 150 kgIl Giá rẻ, 88 tệ một cái."
Phó Vãn mỉm cười: "Đắt vậy sao? Tôi mua bốn cái, tính rẻ cho tôi một chút đi, 55 tệ một cái. ˆ
Sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Phó Vãn và Đoàn Đoàn cũng lóe lên vẻ đồng tình.
Mua một lúc bốn cái quan tài giấy, dáng vẻ thế này có lẽ là phần lớn người trong nhà đều đã mắt rồi.
Nhất thời ông chủ cũng không so đo quy tắc của cửa hàng bán đồ tang lễ không mặc cả với Phó Vãn nữa, lập tức đồng ý: "Được!"
Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn đi vào, giọng rất dịu dàng: "Đoàn Đoàn, ông ngoại của con đối tốt với con như vậy, con đi chọn một chiếc quan tài giấy mà ông thích cho ông đi."
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn *a" một tiếng, tiến lên chọn quan tài....
Một nhà năm miệng ăn của Phó Đại Trung lại xuất hiện trước căn biệt thự nhỏ màu trắng, tài xế khách sạn ở đằng sau lấy vali hành lý xuống giúp.
"Cuối cùng cũng về nhà rồi! Con thật sự là ở khách sạn quá đủ rồi." Phó Hiên phàn nàn.
Loại cảm giác có nhà mà không thể về này thật sự là quá tôi tệ.
Bọn họ từ Phật Quốc Đông Nam Á trở về Ninh Thành đã ba ngày rồi, nhưng cả nhà đều vô cùng ăn ý không trở về nhà mà tập thể ở trong khách sạn.
Bởi vì tượng Phật cực lớn kia, nên việc vận chuyển Phật gia về nước không dễ dàng như thé.
Sáng nay bọn họ vừa mới nhận được Phật gia thì lập tức có sức lực.
Cả gia đình đẩy vali hành lý vào trong biệt thự, khoảnh khắc đi vào cửa kia Phó Đại Trung còn miết miết mặt dây chuyền hình Phật trên cổ, nghiêng đầu gào lên: "Mau, chuẩn bị mời Phật gia vào nhài”