Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 122:

Chương 122: Chương 122:Chương 122:

Chương 122:

Đẩy cửa ra, một cỗ âm khí nồng đậm bao phủ tới, rõ ràng lúc này đang là mùa hè, nhưng xung quanh lại lạnh như băng, váy ở bên chân cũng không cần gió mà tự bay lên.

Cả nhà nhớ tới trải nghiệm trong căn biệt thự này thì trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.

Căn biệt thư này là do hai vợ chồng Phó Đại Thành nhịn ăn nhịn dùng mua về, giá trị hơn bốn nghìn vạn!

Đáng tiếc là bọn họ không còn mạng hưởng, mới vào ở chưa được năm năm thì trong nhà đã xảy ra chuyện, cho nên đã để bọn họ được hời! Thật ra mới đầu còn đỡ, chỉ là một năm gần đây không biết có phải là đã chọc phải tai họa gì đó không mà trong nhà liên tục xảy ra chuyện lạ.

Đột nhiên đứt cầu dao, đi ngủ thì như có người túm lấy cổ chân, đi tắm thì nước đột nhiên biến thành màu đỏ.

Gần như bọn họ đều đã từng nhìn thấy bóng người của phụ nữ!

Bị dọa đến mức bọn họ mời mây vị thiên sư tới nhà, nhưng trình độ của nhóm người này rất chênh lệch nhau, nhưng đều nói phong thủy của căn biệt thự này rất dễ chọc phải mấy vật âm.

Đến cả hành lý bọn họ cũng không dám về phòng cất, chỉ sợ vừa về phòng thì sẽ gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.

Cửa, két một tiếng rồi tự động đóng lại.

Tới rồi tới rồi!

Phó Đại Trung chỉ cảm thấy cổ hơi lạnh, giống như có người đang phả khí lên, ông ta giận tím mặt mắng to: "Ngươi mẹ nó là thứ gì đang lảng vảng ở nhà tôi? Đây là nhà tôi, thức thời thì mau cút đi!"

Phó Đại Trung bọn họ nhanh chóng vọt tới trước hộp giấy to kia, ba người đàn ông thành thạo xé nát cái hộp giấy vừa dầy vừa nặng kia ra, lộ ra một tượng Phật cực lớn cao chừng một mét.

Khoảnh khắc tượng phật lộ ra, tỏa kim quang ra bốn phía xung quanh, trong phòng khách rộng lớn lập tức truyền tới tiếng ma kêu đau khổ.

Có một bóng người ngã xuống đất, đầu tóc bù xù, mặc chiếc váy dài màu đen, đi chân trần.

Máy người Phó Đại Trung lộ ra vẻ mặt mừng như điên, mời nhiều thiên sư trong nước tới như vậy cũng không có cách gì, chỉ là mời một vị Phật gia từ nước ngoài tới đã khiến con ma nữ này hiện thân rồi? Đúng là không uống công bọn họ bỏ ra mấy trăm vạn.

"Mau, treo hết gương lên tất cả các cửa sổ, để ánh sáng của Phật gia chiếu sáng tới mọi chỗ trong nhà, ông đây muốn khiến con ma nữ này hồn phi phách tán!"

Chỉ có xử lý sạch sẽ căn biệt thự này mới có thể bán được giá cao, nếu như bán ra với giá thấp, Phó Đại Trung đau lòng.

Phó Liệt, Phó Hiên lập tức đi lấy gương đồng đã được khai quang trong vali ra, một giọng nữ dịu dàng không xác định được nói: "Anh cả, anh hai tạm thời đừng... Đây, đây hình như là thím."

Phó Nhu không quá xác định, thò đầu ra nhìn bóng dáng mỏng manh kia.

Cô ấy láng máng nhớ tới tối hôm chú thím xảy ra chuyện trên đường cao tốc kia, đồ thím mặc chính là chiếc váy dài màu đen.

Ma nữ ngã trên mặt đất chợt ngắng đầu lên, một gương mặt phủ đây vết tích do năm tháng dính đầy máu trên mặt, ánh mắt của bà ấy lại có chút mê mang không rõ, cổ họng phát ra tiếng ma kỳ quái: "Vẫn Văn... Đoàn Đoàn...”

Lúc tất cả mọi người có mặt nhìn thấy gương mặt tái nhợt đầy vết máu kia thì đều bị dọa đến mức nông độ adrenaline tăng vọt.

Bác cả như sắp ngất đến nơi, bà ta phát ra tiếng hét chói tai: "A —† ! Là Lưu Mỹ Linh, là em dâu.”

"Lưu Mỹ Linh, chúng tôi là người thân của cô đấy, thế mà cô lại suốt ngày dọa chúng tôi, tại sao cô làm ma rồi cũng không yên thế? Còn không đi đầu thai đi?"

Người phụ nữ nằm bò trên mặt đất, núp cạnh sô pha, ánh mắt vừa mê mang vừa oán độc nhìn thấy cả mọi người: "Đoàn Đoàn, cô nhi viện..."

Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi có chút không tự nhiên.

Đoàn Đoàn bị Phó Đại Trung đích thân đưa tới cô nhi viện, chẳng lẽ là vì chuyện này nên Lưu Mỹ Linh mới tới gây sự?

Bác gái cả bóp eo chồng, thấp giọng oán giận nói: "Lúc đầu tôi đã nói đừng đưa Đoàn Đoàn tới cô nhi viện rồi mà..."

Phó Đại Trung trừng mắt nhìn lạ: "Bà để tôi đưa đứa nhỏ tới nông thôn cho gia đình lụi bại nuôi, so với cô nhi viện thì có gì khác biệt chứ?”

Chẳng trách đứa nhỏ Đoàn Đoàn kia luôn nói một vài lời u ám, hóa ra là hợp tác với bà ngoại ma đã chết của mình tới bắt nạt bọn họ?

Trong con ngươi Phó Đại Trung lộ ra sự độc ác, hét lên với hai người con trai: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Mang tất cả gương đồng khai quang ra treo đầy cửa số đi, tôi cũng muốn xem xem bà ta còn có thể dọa ai."

Phó Liệt và Phó Hiên lập tức ôm từng chiếc gương đồng dán lên cửa số.

Gương đồng khúc xạ kim quang của Phật gia tới từng ngóc ngách trong nhà, trong nhà lập tức truyền tới tiếng ma kêu thê lương, Phó Đại Trung bọn họ hài lòng thưởng thức Lưu Mỹ Linh đang sợ hãi chạy như bay giống y như chuột chạy qua đường vậy, có một loại khoái cảm vì báo thù quân quanh trong đầu.

Bây giờ biết sợ rồi, ban đầu lúc dọa bọn họ sao lại không biết sợ?

"Anh cả, anh hai, đừng treo nữa. Đây vốn là nhà của thím mà." Phó Nhu luôn miệng ngăn cản, thấy bọn họ bất vi sở động thì định đi gỡ gương đồng phản quang trên cửa số xuống.

"Bốp ——I"

Phó Liệt hung hăng kéo Phó Nhu xuống, ngay sau đó một cái tát rơi lên mặt Phó Nhu, anh ta mắng to: "Còn thíim cái gì? Bà ấy đã thành ma thần trí không rõ ràng nữa rồi, hận không thể làm chết hết cả nhà chúng ta, em còn nói chuyện thay cho người ngoài nữa à?" Phó Hiên cũng không kìm được mà cau mày nói với cô em gái ăn cây táo, rào cây sung này: "Nhu Nhu, em không thể vì em là con gái mà không thể kế thừa căn phòng này mà giúp người ngoài được chứ?"

Trong nhà chú thím chỉ có một người con gái duy nhất là Phó Vãn, dựa theo quy tắc thì căn nhà này vốn dĩ nên để con trai thừa kế. Bây giờ lại rơi vào tên của Phó Đại Trung, như vậy thì căn nhà này là hai anh em họ chia đều.

Phó Nhu che đi gương mặt bị đánh đỏ bừng, nhìn ánh mắt hung dữ của hai anh trai thì bị dọa cho không dám lên tiếng.

Tiếng ma kêu kia cũng không càng ngày càng yếu, cũng không biết là trốn vào chỗ nào rồi.

Phó Đại Trung đi tới ngồi lên chiếc ghế sô pha đắt tiền, tự đắc vắt chéo hai chân.

Cuối cùng căn nhà cũng coi như yên tĩnh lại, giải quyết hết thảy những thứ không nên tồn tại thì bọn họ mới có thể thoải mái mà sống.

Phó Hiên lập tức nhớ tới cái gì nói: "Ba, mấy hôm trước con ở trong phòng livesteam mỹ thực của Phó Văn, hình như cô ta kiêm chức làm cả thiên sư, đoán chừng là học được chút bên ngoài."

Bọn họ nói Phó Văn lúc trước là một cô gái nhỏ bảo gì nghe nấy như vậy, tại sao lại thay đổi tính cách chứ? Hóa ra là kiêm chức thiên sư, tự cho là mình có chút bản lĩnh cho nên mới dám làm ầm ï lên với bác cả và bác gái, anh họ như vậy.

"Hình như rạng sáng ngày mai chính là ngày dỗ của chú thím." Phó Liệt nhìn ngày tháng trên điện thoại.

Chẳng trách bộ phim của con nhóc chết tiệt kia lại chọn đếm ngược vào tối nay, làm vậy là muốn chống lưng cho ba mẹ đã mắt của nó à.

Phó Đại Trung nhìn tượng Phật to lớn trong phòng khách, kim quang mà Phật tản ra phản xạ qua kính đồng chiếu tới từng ngóc ngách, loại kim quang kia khiến bọn họ có cảm giác an toàn vô hạn Phó Đại Trung trầm tư một lúc rồi nói: "Đi, mời Phật gia tới cửa lớn. Con nhóc Phó Vãn chết tiệt kia học được chút huyền học còn có thể đối phó được với Phật gia chắc?"

Phó Liệt Phó Hiên lập tức hành động, hai người cần thận bê tượng phật to kia lên, cẩn thận di chuyển tới vị trí giữa cửa chính, sau đó lại điều chỉnh lại kính đồng trong nhà.

Một cánh tay dưới gầm ghế sô pha túm lấy cổ chân của Phó Đại Trung, Phó Đại Trung lập tức biến sắc không ngờ Lưu Mỹ Linh lại thật sự núp dưới gầm ghế sô pha giống y như chuột.

Có lẽ đây là chỗ duy nhất có thể ấn mình được trong phòng khách!
Bình Luận (0)
Comment