Chương 123:
Chương 123:Chương 123:
Chương 123:
Khi còn sống, Lưu Mỹ Linh là một người phụ nữ thích sạch sẽ nhất, Phó Đại Trung có thế nào cũng không thể ngờ được bà ấy lại trốn ở bên dưới này.
Người phụ nữ đầu đây máu tươi thò ra từ dưới ghế sô pha, hai tay túm chặt lấy cổ chân của Phó Đại Trung giống như hận không thể trực tiếp bẻ gãy, đôi mắt bị thắm đầy máu nhìn chằm chằm Phó Đại Trung, không ngừng lặp lại mây câu: “Văn Văn, Văn Văn, đừng hại Văn Vẫn..."
Nghe không ra là đang cảnh cáo hay là đang yếu thế cầu xin.
Đúng vào lúc này, bên ngoài biệt thự truyền tới tiếng vang kỳ lạ, tiếng vang đó từ xa tới gân.
Sắc đen đây trời trực tiếp đập vỡ cửa số thủy tinh từ bên ngoài, bọn chúng bò lên cửa số thủy tinh, tạo thành từng nhóm che đi sắc đêm bên ngoài.
"Con đơi, là con dơi"
Định thần nhìn lại, chỗ cửa sổ nào cũng là con dơi màu đen sì dày đặc! Bọn chúng tụ tập lại với nhau, gần như là tạo thành một cái bánh thịt lớn màu đenl
Từ sâu trong thâm tâm mọi người đều dâng lên một nỗi bất an và lo sợ.
Dơi, tại sao lại có nhiều dơi như vậy chứ?
Những chiếc răng nhọn hoắt trong miệng con dơi điên cuồng cắn thủy tinh, bọn họ tận mắt nhìn thấy kính thủy tỉnh rằm rằm vỡ vụn tập thể!
Gương đồng phản quang treo trên cửa số rơi xuống vỡ tan tành, từng đạo kim quang trong nhà biến mắt không còn tung tích, chẳng máy chốc trong nhà đã trở nên tối om.
Nhưng, những con dơi kia không hề bay vào nhà mà chỉ tụ tập ngoài cửa số đã vỡ nát kia vỗ cánh phành phạch, giống như đang đợi người.
"Phật gia, là bởi vì Phật gia!" Phó Đại Trung liền lăn một vòng từ trên ghế sô pha đứng lên, ánh mắt khao khát nhìn về phía tượng Phật lớn ở cửa chính.
"Bác trai, bác gái, hai anh họ, lâu rồi không gặp." Một tiếng cười thấp từ bên ngoài màn đêm truyền tới.
Giọng nói kia, bọn họ tuyệt đối sẽ không quên, là Phó Văn.
So với năm năm trước thì càng thong dong bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng bớt ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Ngoài cửa xuất hiện hai bóng người, Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn xuất hiện trong màn đêm.
Phó Văn tới rồi!
Nếu như lúc trước nói cảm thấy Phó Văn là một thiên sư kiêm chức gà mờ, vậy thì bây giờ bọn họ cũng đã cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, dơi đây trời gần như bao vây cả căn biệt thự lại.
Phó Vãn, nhất định là có quan hệ với Phó Vẫn.
Tất cả những ánh mắt cầu cứu của mọi người đều hướng về tượng Phật lớn ở cửa, hiện giờ chỉ có Phật gia mới có thể cứu bọn họ.
"Phật gia hiển linh, Phật gia hiển linh!"
Kim quang của tượng Phật lớn kia đột nhiên tăng lên, có vẻ như muốn dùng kim quang để chiếu sáng cả căn biệt thự này.
Phó Vãn cụp đôi mắt hơi đỏ xuống, sau đó chậm rãi ngắng đầu lên, dấu giày rơi lên tượng Phật sau đó hung hăng đá một phát ra ngoài: "Ở trước mặt tôi mà cũng dám xưng là Phật gia?”
Tượng Phật bị đạp ra ngoài!
Tượng Phật nặng hơn trăm cân mà lại bị Phó Vãn đạp một phát bay ra ngoài, tượng Phật giống như một quả bóng tròn nhẫn, không ngừng lăn lóc, lăn đến góc tường tối tăm, rồi chìm vào trong bóng tối.
Kim quang trên tượng Phật cũng lập tức biến mắt, hoàn toàn ảm đạm xuống.
Phó Văn khẽ nhướng mày, đôi mắt cô đỏ lên nở một nụ cười tùy ý: "Bác cả, Phật của nước ngoài cũng không cứu được con quỷ đáng chết ở bản địa đâu."
Phó Vãn nói rất nhẹ nhàng, nhưng trình độ khủng bố trong lời nói này to lớn chưa từng có.
Phó Vãn đến cả Phật gia cũng không sợi
Vừa nãy một chân bước vào cửa kia, sức công kích của cô đối với tất cả bọn họ không kém gì động đất cấp tám. Gần như là chỉ trong nháy mắt cô đã phá tan sự tự tin vừa nãy của bọn họ.
Phó Đại Trung bị dọa ngã bệt xuống đất, gương mặt phờ phạc nhìn Phó Văn: "Vẫn Văn, bác là bác cả của cháu, bọn ta là người nhà của cháu, là người thân, cháu... Cháu đừng dọa bác cả."
Phó Vãn chậc chậc hai tiếng, nụ cười càng đậm hơn: "Ò? Người thân chiếm đoạt gia sản của tôi? Người thân ném con trai tôi vào viện phúc lợi? Anh em ruột mà lại chia cha mẹ tôi ra để an táng? Vừa nãy còn muốn mẹ tôi hồn phi phách tán?”
Cả gia đình co rúc lại với nhau, nhìn Phó Vãn như nhìn thấy đại ác ma tuyệt thế gì đó vậy.
Phó Liệt cũng không còn dáng vẻ hống hách lúc nãy nữa, anh ta run rẫy nói: "Tôi, chúng tôi thừa kế bát động sản của chú, vẫn, vẫn tốt hơn là bị quốc gia thừa hưởng mà.”
Phó Vãn nghiêng đầu, giống như đang chần chừ, cô lại nói: "Anh họ nói cũng đúng, dù sao thì các người cũng là người thân có quan hệ máu mủ, tôi ở bên ngoài năm năm, dù thế nào cũng nên cảm ơn các người." Thấy Phó Vãn có ý nhả ra, mây người Phó Đại Trung lập tức thở phào một hơi.
Dù sao cũng là con nhóc năm đó họ nhìn cô lớn lên, vẻ ngoài có giả vờ hung dữ như thế nào, tính cách của Phó Văn bọn họ cũng vẫn rất rõ ràng.
Chỉ cần kiên trì chỉ là một hiểu lầm, chân thành xin lỗi có lẽ vấn đề sẽ không lớn.
"Con dơi, con dơi bay vào rồi!" Con ngươi Phó Nhu chợt co lại, kinh hãi hét lên.
Hàng trăm hàng nghìn con dơi chi chít vây quanh cửa số nhường ra một con đường, đám dơi màu đen nhánh đang gánh thứ gì đó bay vào từ chỗ cửa kính vỡ. Bất ngờ lộ ra dưới ánh trăng, thứ bọn họ nhìn thấy là... Là quan tài!
Bốn cái quan tài làm bằng giấy!
Phó Đại Trung lập tức nhớ tới câu nói mà Triệu Dương chuyển tới thay cho Phó Vẫn, trong vòng mười ngày phải trả lại tất cả những thứ đồ thuộc về cô, nếu không cô sẽ đích thân tặng ông ta một cỗ quan tài.
Chưởng môn Nguyên Quân của Thiên Cực Huyền Môn nói một không hai, nói tặng thì đúng là tặng thật.
"Hoang đường, Phó Văn mày thật hoang — AI ! Đừng tới đây, các người đừng tới đây!"
Tiếng quát giận dữ của Phó Hiên còn chưa nói hết, những con dơi được huấn luyện nghiêm chỉnh kia giống như đột nhiên nỗi điên bay tới chỗ bọn họ.
Con dơi còn có một tên gọi khác là chuột bay, chuột bay đây trời lộ ra những chiếc răng sắc nhọn tập kích tới, chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý.
Bọn họ thét chói tai, thi nhau chạy trốn, bọn họ hoảng sợ nhặt những thứ có thể dùng trong phòng khách lên hung hăng đập tới chỗ đám dơi.
Hành động của bọn họ đã khiến đám dơi tức giận, từng đám dơi tụ tập lại với nhau giống như một con thú khổng lồ đang lao tới.
Những tiếng thét chói tai kia trở thành khúc nhạc bi thương dễ nghe nhất trong căn biệt thự này.
Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn đang thưởng thức, đang vây xem.
Phó Văn, Phó Vẫn con chó điên này!
Phó Hiên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày anh ta phải dùng cái từ "chó điên” này cho cô em họ nói gì nghe nấy của mình.
Mắt thấy con dơi mắt đỏ lớn nhất định cắn lên cánh tay, Phó Đại Trung xông vào chiếc quan tài duy nhất có thể trốn được trong phòng khách, dùng tay túm chặt lấy nắp quan tài để chống đỡ.
Vẫn còn lại ba chiếc.
Mà bọn họ còn có bốn người.
Bác gái cả, Phó Liệt Phó Hiên thấy vậy thì cướp trước mặt Phó Nhu, họ trực tiếp lăn vào trong ba chiếc quan tài giấy còn lại để tránh né.
Phó Nhu muốn tránh cũng không được, trong lúc sợ hãi cô ấy chỉ có thể co rúm lại trên mặt đất, dùng tay ôm đầu không dám nhìn thêm một cái.
Đoàn Đoàn kéo kéo vạt áo của Phó Vãn, ngắng đầu lên nói: "Mẹ, dì lén lút tới viện phúc lợi thăm con, còn mang cho con rất nhiều đồ ăn ngon và mấy cuốn sách, còn đưa cho viện trưởng rất nhiều tiền."
Phó Nhu ở nhà không có quyền phát biểu. Hiện tại cô ấy đang học đại học, tiền tiêu vặt không nhiều, nhưng mỗi tháng đều sẽ tới viện phúc lợi Ái Thiên Sứ. Phó Vãn cười một tiếng, cô biết.
Cho nên ——
Phó Vẫn búng ngón tay, âm thanh giòn giã của đầu ngón tay dễ dàng tách thế giới thành hai không gian.
Chỉ trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.
Trên người cũng không truyền tới đau đón như trong tưởng tượng, Phó Nhu chậm rãi mở mắt ra, tất cả xung quanh đều trở lại yên tĩnh, đến cả dơi cũng không thấy nữa rồi.
Nếu như không phải bốn chiếc quan tài giấy màu đen đang điên cuồng run rấy trong phòng khách, suýt chút nữa cô ấy còn tưởng rằng một màn kinh khủng kia chỉ là một giác mộng.
Phó Nhu nhìn xung quanh.
Chị họ Phó Vẫn và Đoàn Đoàn đi đâu rồi? Rời khỏi rồi sao?
Phó Nhu mê man.