Chương 124:
Chương 124:Chương 124:
Chương 124:
Thật ra thì Phó Văn không hề rời đi, cô dắt Đoàn Đoàn, vẫn đứng ở trong phòng khách như cũ, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc xen lẫn với giọng khàn khàn sau khi biến thành ma kia: "Vãn Văn."
Bàn tay nằm chặt Đoàn Đoàn của Phó Văn lập tức buông lỏng ra, cô cố gắng chống đỡ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bà ấy mặc chiếc váy dài màu đen, đi chân trần, gương mặt dính đầy máu trông già nua hơn rất nhiều so với những người phụ nữ cùng tuổi, sắc mặt bà ấy rất tỉnh táo cũng rất mê man.
Phó Vãn nhớ được chiếc váy dài này, đây là chiếc váy mà cô dùng tiền thưởng nhận được từ trường Đại học Ninh Thành mua cho mẹ cô.
Phó Văn khẽ nâng cánh tay run rầy lên, lau đi vết máu trên mặt Lưu Mỹ Linh, cuối cùng gọi một tiếng...
"Mẹ."
Sự mê man trong đôi mắt của Lưu Mỹ Linh dần dân bị tỉnh táo thay thế, bà ấy nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt giống như không dám tin tưởng: "Văn Vẫn... Văn Vãn!"
Ký ức của Lưu Mỹ Linh rất hỗn loạn, ký ức bà ấy nhớ rõ nhất trước khi xảy ra tai nạn xe chính là, con gái. Điều bà ấy tiếc nuối nhất trước khi xảy ra tai nạn xe chính là không tìm được Phó Vẫn.
Gặp được con gái rồi.
Lưu Mỹ Linh khóc ôm lầy Phó Vãn: "Những năm này mẹ rất nhớ con, có có ăn uống hẳn hoi không? Có bị bắt nạt không?" Nhưng bà ấy không khóc nổi, cơ thịt trên mặt chỉ có thể làm ra dáng vẻ co rút như đang khóc.
Giọt nước mắt vui mừng trào ra từ trong hốc mắt của Phó Vãn, cô không biết nên trả lời như thế nào.
Giọng của Phó Vãn hơi run rấy: "Mẹ, tại sao mẹ không đi đầu thai?”
Thiên sư huyền môn tính toán được hết thiên cơ, nhưng lại không thể nhìn thấu bản thân mình, những mối quan hệ càng gần gũi với mình thì lại càng khó đoán.
Một người là người sinh ra cô, một người là do cô sinh ra đều như vậy.
Lưu Mỹ Linh nâng gương mặt của Phó Văn lên nhìn kỹ, bà ấy lầm bẩm: "Sợ con về nhà sẽ không tìm được mẹ.”
Bọn họ tin là như vậy, Phó Văn nhất định sẽ về nhà.
Phó Văn chưa từng khóc, trong mây trăm năm xuyên không cô đều chưa từng khóc, cô vô cảm, lạnh lùng nhìn thấy rất nhiều cảnh sinh tử rồi mới thích hợp ngôi lên cái vị trí kia. Nhưng Phó Vẫn chợt phát hiện ra, thật ra cô cũng biết khóc, thậm chí là linh lực toàn thân đều khó mà khống chế nước mắt.
Đoàn Đoàn ngắng đầu nhìn Phó Văn, hóa ra mẹ ở trước mặt bà ngoại cũng là trẻ con.
"Ba của con đã đi chưa?" Lưu Mỹ Linh thấp giọng nói.
Đoàn Đoàn nhỏ giọng nói: "Ông ngoại đang chơi ở bờ biển."
Lưu Mỹ Linh nhìn thấy Đoàn Đoàn thì rất đau lòng, từ nhỏ cậu bé đã không có ba, mẹ sinh cậu bé ra cũng mất tích, ông bà ngoại thì đều qua đời lúc cậu bé được ba tuổi.
Phó Văn dùng tay áo lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tới cửa nhà đón ba đi."
Lưu Mỹ Linh và Đoàn Đoàn đều bày ra vẻ mặt mê man nhìn Phó Văn.
Bọn họ không nhìn thấy đám người Phó Nhu, chỉ đi theo Phó Vãn đi vòng qua bốn cái quan tài đang rung lắc điên cuồng, rồi đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài biệt thự nhỏ của bọn họ có một vườn hoa rất lớn, lúc còn sống Lưu Mỹ Linh đã trồng rất nhiều hoa cỏ ở trong vườn, nhưng giờ đây cũng hoang tàn hết cả rồi.
"Đoàn Đoàn, mang tiền giấy rải thành đường.”
Đoàn Đoàn lập tức giơ tay: "Vâng! Đoàn Đoàn rải tiền giấy cho ông ngoại. ˆ Đoàn Đoàn thở hồn hến lấy mấy tập tiền giấy vàng kiểu cũ từ trong túi nilon đặt ở cửa ra, từng tập tiền vàng to trải ở cửa, trải một đường ra đến ngoài sân, giống như trải một tấm thảm màu vàng để nghênh đón vậy.
Phó Vãn giẫãm lên một tờ tiền giấy vàng, mặc niệm pháp quyết, cả con đường trải tiền giấy lập tức bốc cháy.
Tiền giấy cháy tạo ra hơi nóng cuỗn cuộn, tro tàn bay trong màn đêm giống như một nghi thức chào đón long trọng.
Ở điểm cháy cuối cùng xuất hiện một bóng dáng màu xám không quá cao lớn, dưới ánh trăng không hề có bóng của ông ẫy. Đôi mắt Phó Vãn đỏ bừng, cô chắp tay sau lưng giống như cô gái nhỏ năm mười tám tuổi đó, cô nở nụ cười rạng rỡ nhìn người kia: "Ba, chào mừng về nhà."
Phó Đại Thành ngơ ngác nhìn bọn họ, đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Văn.
"Vãn Vãn... Vãn Vãn con về nhà rồi2"
Bàn tay đặt ở sau lưng Phó Vẫn gắt gao bám vào cánh tay còn lại, cô cười rạng rỡ như một bông hoa, khéo léo gật đầu: "Vâng, con về nhà rồi."
Phó Đại Thành lập tức bụm mặt ngồi sụp xuống giống như tâm nguyện nhiều năm nay đã được xóa bỏ. "Vãn Vãn về nhà rồi."
Ông ấy nhìn thấy bên cạnh cô còn có một cậu bé đang cầm tiền giấy, lắm bảm nói: "Đoàn Đoàn cũng ở đây, thật tốt, thật tốt."
Lưu Mỹ Linh đỡ Phó Đại Thành đứng dậy, mặc dù người đàn ông không khóc ra được nhưng vẫn nghẹn ngào nói: "Chúng ta, cuối cùng gia đình nhà chúng ta cũng đã đoàn tụ."
Tên mụ Đoàn Đoàn là hai vợ chồng cùng nhau nghĩ, hy vọng có một ngày gia đình bọn họ có thể đoàn viên.
Mặc dù thời gian trôi qua cảnh còn người mất, nhưng cuối cùng cũng là gia đình đoàn viên rồi.
Một tay Phó Văn kéo tay Lưu Mỹ Linh, một cánh tay khác khoác tay của Phó Đại Thành: "Ba mẹ, chúng ta về nhà."
Đoàn Đoàn nhìn tay mình một chút, vội vàng hào hứng xông lên níu lây vạt áo sau của Phó Vãn.
Cả gia đình đi vào phòng khách, Lưu Mỹ Linh nhìn phòng khách lộn xôn, bàn trà đã lâu không được lau chùi, oán giận nói: "Hai ba con này, vừa về nhà là liệt, trong nhà loạn như vậy cũng không biết dọn dẹp giúp nữa.”
Lưu Mỹ Linh lấy giẻ lau từ trong nhà tắm ra, sau đó lau sạch bàn uống trà.
Phó Đại Thành tìm được điều khiển ti vi từ xa, ông ấy cầm lên mở tivi, nhanh chóng chuyển kênh nói: "Đoàn Đoàn thích xem kênh thiếu nhi gì đó nhỉ, cái mà có con chó ấy."
Lưu Mỹ Linh liếc một cái: "Biệt đội chó cứu hộ.”
Đoàn Đoàn rất hưng phấn gật đầu: "Vâng, là biệt đội chó cứu hộ."
Phó Đại Thành nhìn vợ đang dọn dẹp vệ sinh, nhất thời cũng có chút không thể ngồi nổi, ông ấy sờ ống quần nhìn Phó Vãn nói: "Hôm nay ba tới thể hiện tài năng cho con xem! Để con nhìn xem tay nghề của đầu bếp Phúc Mãn Lâu."
Nói xong thì ông ấy định đi tới phòng bếp.
Phó Văãn lắc đầu nói: "Con muốn nấu cơm cho ba mẹ, ừm... Cơm đoàn viên.”
Phó Đại Thành sững sờ: "Con gái của chúng ta thật sự trưởng thành rồi, biết nấu cơm cho ba mẹ rồi."
Bọn họ đi tới phòng bếp, nhưng đợi mở tủ lạnh ra thì lại trống trơn chẳng có gì.
Cũng đúng, cả gia đình bác cả bị dọa chạy tới Phật quốc ở Đông Nam Á, tắt nhiên tủ lạnh sẽ không có đồ ăn tươi mới. Phó Vãn cũng coi thường đồ ăn mà nhà bọn họ mua.
Phó Vẫn cười nói: "Con đặt chút nguyên liệu nấu ăn trên mạng về, con đi ra ngoài lấy."
Phó Vãn cầm điện thoại lên nhìn, sau đó bước bước lớn ra ngoài biệt thự, có một chiếc xe máy dừng ở trong sân.
Vương Phong run rây nhìn mặt đất đầy tro tàn của tiền giấy thì không kìm được mà nuốt nước bọt, anh ấy nhìn thấy Phó Vãn đi ra thì vội nói: "Đầu bếp Phó, cô, đồ của cô đặt đây."
Phó Vãn gật đầu: "Ừm."
Vương Phong là người giao hàng mà Phó Văn chỉ định.
Vương Phong cũng không biết tại sao Phó Văn lại xuất hiện trong biệt thự của khu nhà giàu này, không biết có phải là cô tới làm việc thay người khác hay không, anh ấy nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định hỏi: "Phó đầu bếp, cô cần giúp không?” Phó Vãn nhướng mày: "Tôi nấu cơm đoàn viên cho người nhà, anh giúp cái gì chứ?"
Vương Phong lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúc đang định rời khỏi thì dư quang liếc nhìn thấy bốn chiếc quan tài giấy đặt trong phòng khách, bên cạnh còn có một cô gái trẻ đang vỗ vào quan tải.
Phó Vãn đi qua người cô ấy, có vẻ như cô gái ấy không nhìn thấy.
Vương Phong rùng mình, nếu như đầu bếp Phó cũng không để anh ấy dính vào, vậy thì anh ấy giao hàng xong rồi trở về nhà thôi.
"Tới rồi, nguyên liệu nấu ăn con đặt trên mạng đã tới rồi!" Giọng của Phó Vãn truyền từ gian ngoài vào trong phòng bếp kiểu mở. Chỉ cần là ở nhà, cô sẽ có thể vĩnh viễn làm đứa trẻ thỏa thích nũng nịu kia.
Phó Đại Thành thấy vậy thì nhanh chóng chạy ra xách túi lớn túi nhỏ giúp con gái.