Chương 125:
Chương 125:Chương 125:
Chương 125:
"Để ba xem xem con gái của ba mua những nguyên liệu gì nào? Ừm, có cá, có gà, có tôm, đây là cái gì? Con lươn à2”
Phó Đại Thành có chút ghét bỏ nhìn con gái: "Vãn Vãn, con biết xử lý lươn à?"
Phó Vãn xua tay: "Không phải đã có đầu bếp cao cấp của Phúc Mãn Lâu ở bên cạnh chỉ điểm rồi sao?"
Hệ thống mỹ thực lập tức cảm thấy có chút nguy cơ.
Phó Vãn vào phòng bếp, bắt đầu loay hoay nâu cơm.
Phó Đại Thành nhìn dáng vẻ như sắp đại chiến phòng bếp của cô thì cau chặt mày lại.
Đoàn Đoàn còn không chê loạn, cậu bé chạy vào giơ tay lên: "Mẹ là đầu bếp, cháu là phụ bếp, Đoàn Đoàn làm món hầm cho ông bà."
Lưu Mỹ Linh ở bên ngoài nhìn, mỉm cười có chút bất đắc dĩ.
Lần này thật sự là Phó Vãn làm, đầu bếp Phó tiền nhiệm ở bên cạnh chỉ có thể lên tiếng chỉ điểm.
"Mang thức ăn lên, mang thức ăn lên."
Một mâm đồ ăn ngon nóng hồi được bê lên bàn ăn, Đoàn Đoàn rất nhiệt tình giúp đỡ lấy bát đũa.
Rất nhanh cả gia đình bốn người đều ngồi xuống, Phó Đại Thành nhìn thức ăn đầy một bàn, gà vịt, cá thịt đủ các loại, Lưu Mỹ Linh nhìn sang bên cạnh chế nhạo nói: "Nhìn tay nghề này của con gái ông đi."
Hệ thống mỹ thực nhìn một vòng, không tiện đánh giá.
Lưu Mỹ Linh gắp một miếng thịt lươn vào trong bát của Phó Vẫn, sau đó bản thân cũng cho một miếng vào miệng, mùi vị của lươn lan khắp trong miệng, bà ấy cười nói: "Ăn ngon lắm."
Phó Đại Thành múc cho mỗi người một bát canh gà, ông ấy thổi dầu ở bên trên rồi đắc ý nói: "Cũng không xem xem là ai chỉ điểm, canh gà này hầm rất ngon!"
Hệ thống mỹ thực: [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ - Đạt được lời khen từ nội tâm của hai khách hàng trở lên đối với đồ ăn ngon mà ký chủ làm ral Đạt được phân thưởng: Tạp dề cao cấp *1]
Hệ thống mỹ thực tự động nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, cả cái hệ thống đều ngắn ra.
Đùi
Thế này cũng được?
Phó Vãn hơi siết chặt đũa, ba mẹ cô là thật sự cảm thấy cô làm rất ngon.
Không có những lời nói vòng vo kia, không có tâng bốc, không có lấy lòng, bọn họ là thật sự kiêu ngạo về cô vì cô có thể làm ra một mâm cơm đoàn viên.
Đây là bữa cơm đoàn viên đến muộn năm năm.
Phó Đại Thành giơ ly rượu lên đề nghị: "Chúng ta tới cụng ly chứ?”
Lưu Mỹ Linh cũng giơ ly rượu lên, nhìn Phó Vẫn và Đoàn Đoàn nói: "Hai đứa nhỏ các con uống nước hoa quả."
Phó Vãn bắt mãn giơ tay, tố cáo nói: "Con đã là người trưởng thành rồi, Đoàn Đoàn uống nước cam, con uống rượu vang!"
Nước mắt rưng rưng trong hốc mắt của Phó Vãn, cô uống cạn rượu trong ly.
Cơm đoàn viên cũng không nhất định phải đợi đến giao thừa mới được ăn, chỉ cần cả nhà ăn cùng nhau là được.
Thật tốt, cả nhà lại đoàn tụ rồi....
Dường như... Không nghe thấy tiếng rơi nữa rồi?
Đến cả âm thanh của Phó Vãn và Đoàn Đoàn, giọng nói của Lưu Mỹ Linh cũng không nghe thấy nữa rồi.
Phó Đại Trung bọn họ dán chặt vào nắp quan tài nghe động tĩnh bên ngoài, bên ngoài rất yên tĩnh, giống như thật sự đã đi rồi.
Ra ngoài trước đã rồi tính vậy!
Trong quan tài có chút khó chịu.
Phó Đại Trung bọn họ muốn đây nắp quan tài lên để ra ngoài, tay chống lên nắp quan tài dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ nhưng lại phát hiện nắp quan tài giống y như cục đá nặng vài trăm cân vậy.
Không đây ra được!
Ngay sau đó trong không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa một người mang tới một cảm giác sợ hãi to lớn, Phó Liệt sợ hãi đạp thật mạnh vào nắp quan tài một phát.
Lòng bàn chân anh ta truyền tới cơn đau đớn kịch liệt nhưng nắp quan tài vẫn không nhúc nhích.
Anh ta gần như là thở không ra hơi!
Phó Vãn... Như thế này là muốn bọn họ chết.
"Cứu mạng, cứu mạng, chúng tôi ở trong quan tài."
Phó Nhu khiếp sợ nhìn bốn cái quan tài, bên trong quan tài truyền tới tiếng kêu khóc yếu ớt của ba mẹ cùng với hai anh.
"Ba mẹ, anh cả, anh hai, mọi người có nghe thấy tiếng của con không?”
Bên trong vẫn không ngừng truyền ra âm thanh câu cứu.
Phó Nhu nhìn ra được, đây là quan tài làm bằng giấy, cô ấy lập tức bổ nhào lên trên muốn đẩy nắp quan tài ra nhưng nó lại không nhúc nhích chút nào.
"Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?" Phó Nhu sốt ruột, mặc dù rất nhiều lúc oán trách cách làm của ba mẹ nhưng dù sao cũng không thể nhìn bọn họ chết ở bên trong được.
Người sống trời sinh đã có một nỗi sợ hãi đối với loại vật âm như quan tài này.
Tối nay thật sự là quá quỷ dị, nhất thời Phó Nhu cũng không phân biệt được Phó Vẫn và Đoàn Đoàn có phải là người sống hay không, bọn họ đột nhiên biến mắt cũng không biết là đã đi đâu rồi.
Một mình Phó Nhu cũng không có cách gì, cô ấy nhanh chóng móc điện thoại ra, vui mừng nhìn thấy trên điện thoại vậy mà vẫn còn tín hiệu, cô ấy lập tức gọi điện thoại cầu cứu.
Không đến mười phút đã có mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở trước cổng, Phùng Kiện dẫn cảnh sát viên bước nhanh vào trong.
Gần đây chuyện lạ ở Ninh Thành có quá nhiều, nhà họ Chu bên viện phúc lợi Ái Thiên Sứ kia tra ra được điều gì đó không bình thường.
Đặc biệt là cái được gọi là "Kế hoạch giải mộng” kia, quả thực mức độ mà tất cả các cảnh sát viên đều cảm thấy không thể tin nỗi.
Mới vừa rồi lại có người báo cảnh sát, nói rằng người nhà ở trong quan tài không thể ra ngoài được.
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người sau khi nghe thấy chính là quỷ dị, dạo này Phụng Kiện chuyên môn xử lý mấy vụ việc đặc biệt này lập tức dẫn Tạ Khiêm chạy tới.
Vừa tới cổng lớn đã nhìn thấy một con đường tiền giấy vừa được đốt sạch, cả con đường nối đến cửa chính.
Họ bước vào trong nhà đã nhìn thấy một cô gái trẻ nước mắt đầy mặt đang sợ hãi đứng trước bốn cái quan tài, quan tài vẫn đang ra sức vật lộn.
Mẹ nó, ai lại đặt bốn cái quan tài trong nhà chứ?
Nửa đêm nửa hôm như thế này, nhìn thế nào cũng cảm thấy rợn người.
Tạ Khiêm cau mày cũng chưa kịp lên tiếng, Phùng Kiện lạnh lùng nói: "Mau, mau mở quan tài ra!"
Quan tài là bịt kín, người ở bên trong thời gian dài sẽ mắt mạng đó.
Mấy cảnh sát viên nhỏ lập tức bổ nhào lên, bọn họ đều là những thanh niên khỏe mạnh, sức lực trên người là thứ mà người bình thường không thể sánh nỗi. Tay đặt lên nắp quan tài dùng sức từ khi còn bú mẹ, mặt ai cũng đỏ bừng lên, cơ bắp trên cánh tay cũng nổi hết lên cũng không đây được chút nào.
"Gặp quỷ rồi, đây không phải là quan tài làm bằng giấy à? Tại sao lại giống y như đá vậy?"
"Đội trưởng Phùng, cái này, cái này giống y như hôm đó cứu bé gái gặp ma nước bên bờ sông vậy!"
Sắc mặt Phùng Kiện cực kỳ khó coi, mới được có mấy ngày chứ? Lại gặp ma quỷ quấy phá?
Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt tới chỗ Tạ Khiêm, Tạ Khiêm cũng không cách nào chỉ có thể đi quanh bốn quan tài một vòng nói: "Trên bốn quan tài này có pháp ấn của cao nhân, chưa chắc tôi đã có năng lực này."
Phó Đại Trung bọn họ ở bên trong nghe tiếng thảo luận ở bên ngoài thì gần như tuyệt vọng, cảnh sát tới cũng không có cách gì sao?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải chết trong quan tài?
Không được!
Thế giới này vẫn còn tốt đẹp như vậy, bọn họ không thể chết, không thể ngồi im chờ chết.
Phó Liệt ở trong quan tài nỗi điên, bàn tay chợt sờ tới túi áo của mình, sau đó móc từ trong túi ra một cái... Bật lửal
Phó Liệt có thói quen hút thuốc lá cho nên luôn mang theo bật lửa bên người.
Trong con ngươi của anh ta lóe lên một tia sáng khác thường, đây là quan tài làm bằng giấy, mà giấy sợ lửa.
Chỉ cần quan tài này bị đốt hở ra, anh ta sẽ có thể nhân cơ hội thoát ra. Cho dù có khả năng bị đốt cũng không sao, chỉ cần lăn tại chỗ dập lửa là được.
Phó Liệt đâm lao thì phải theo lao, lập tức bật bật lửa lên đốt, thế nhưng màu sắc của ngọn lửa lại không giống với bình thường, mà có màu xanh đậm.
Lửa lập tức đốt quan tài giấy, một làn khói dày đặc bay ra từ trong quan tài.