Chương 126:
Chương 126:Chương 126:
Chương 126:
Sắc mặt Tạ Khiêm khẽ biến, cậu ấy cảm nhận được tình hình bên trong có vấn đề, cậu ất thầm nói một câu không hay, đã không kịp ngăn cản nữa rồi, thế lửa lan tràn rất nhanh, lập tức có thêm một người cháy ở bên trongl
"A — cứu mạng! Tôi bị cháy rồi, tôi đau quá, đầu tôi đau quá!"
Phùng Kiện cả kinh, rất sợ Phó Liệt đốt cả nhà tạo thành hỏa hoạn, anh ấy gào lên một tiếng: "Mau dập lửa."
Có cảnh sát viên xông vào trong phòng bếp không có người, sau đó bê một chậu nước từ bên trong ra ngoài hất lên người Phó Liệt, nhưng ánh lửa màu xanh kia lại càng cháy càng to, chậu nước kia cũng không giống như nước, mà giống y như dầu vậy!
Phó Vẫn cơm nước xong, đang nhàn rỗi nằm trên ghế sô pha xem náo nhiệt, Lưu Mỹ Linh ở bên cạnh còn bê một đĩa hoa quả ăn sau bữa tối.
"Cảm ơn mẹ."
Phó Vãn dùng tăm xỉa răng cắm một miếng nhét vào trong miệng, cô cười rạng rỡ nhìn cảnh tượng náo nhiệt này.
Oa, ngọn lửa này cháy thật đẹp.
"Đợi, đợi đã, hình như thứ khác không bị cháy." Phùng Kiện nhạy bén phát hiện ra chỗ khác thường của ngọn lửa này, nó không hề đốt cháy các vật dụng dễ cháy trong nhài
Phùng Kiện cắn răng, dứt khoát thò tay ra, tay chạm tới ngọn lửa kia lại không có cảm giác bị lửa thiêu như trong tưởng tượng, mà ngược lại là một cơn ớn lạnh, lạnh đến thấu xương.
Tạ Khiêm vội vàng lôi Phùng Kiện lại, lạnh lùng nói: "Đây không phải là ngọn lửa thông thường, đây là U Minh quỷ hỏa, chuyên dùng để trừng trị những âm hồn làm việc ác.”
Nhưng người có thể dùng quỷ hỏa ở đẳng cấp này đều là nhân viên quản lý của địa phủ, ví dụ như Minh Quân, Thành Hoàng gia. Đến cả tà tu cũng không lây được U Minh quỷ hỏa.
Chẳng lẽ... Quỷ sai ở gần đây? Tạ Khiêm trầm tư.
Nhóm người Phùng Kiện kinh ngạc nhìn Phó Liệt lăn lộn trên mặt đất bị lửa thiêu đốt, cũng chính là nói bọn họ không thể giúp anh tai
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Liệt bị U Minh quỷ hỏa thiêu cháy âm hồn?
Bên ngoài chợt nổi lên một cơn gió lạnh, trên con đường giấy đã bị đốt sạch ngoài cửa có một trắng một đen đi tới, quỷ vô thường của địa phủ tới rồi.
Hai vị vô thường cầm xiềng xích và cờ dẫn hồn, lúc đi vào trong phòng khách nhìn thấy người bị quỷ hỏa đốt lăn lộn trên mặt đất và bốn cái quan tài kia thì đều sững SỜ. Có điều bọn họ cũng không dừng lại quá lâu mà đi vào bên trong.
Tạ Khiêm đứng đó mồ hôi lạnh đàm đìa, Phùng Kiện chú ý tới sắc mặt biến đổi của cậu ấy, vội vàng quan tâm hỏi: “Tạ chuyên gia, anh không sao chứ?”
Mô hôi Tạ Khiêm tuôn ra như mưa, cậu ấy bật ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Mới vừa rồi, vô thường đại nhân đến."
Thật sự bị cậu ấy đoán trúng rồi, thật sự có quỷ vô thường của địa phủ ở gần đây.
Tất cả mọi người có mặt đều nuốt nước bọt, quanh thân lạnh lẽo.
Sẽ không xảy ra án mạng chứ? Hắc Bạch vô thường đi tới Quỷ Vực không bị phong kín kia, nhìn Phó Văn mặt mũi lạnh lùng, cúi mình vái chào: “Đại nhân.”
Mặc dù không biết rốt cuộc Phó Văn có thân phận gì, nhưng bọn họ cũng biết cô không phải người phàm. Cô tự mình cướp người với địa phủ, Minh Quân cũng không bắt cô tới hỏi chuyện.
Bọn họ là quỷ sai thức thời.
Mục đích bọn họ tới đây không phải vì mây người trong quan tài, mây người kia dương thọ đã tận, mà là bởi vì...
"Phó Đại Trung!"
"Lưu Mỹ Linh!"
Phó Đại Trung căng thẳng nhìn quỷ vô thường của địa phủ, ông ấy ở U Minh quá lâu rồi, cũng biết được đại khái quy tắc của U Minh.
Không muốn vượt qua Minh Hải không vấn đề, quanh quân mãi bên Minh Hải cũng được, nhưng một khi bước vào U Minh thì không thể rời đi nữa, trừ khi là giữa tháng bảy lúc quỷ môn mở ra.
Nhưng ông ấy không biết tại sao mình lại rời khỏi U Minh, trở lại dương gian.
Vừa mở mắt đã tới cửa nhà, vợ, con gái và cháu ngoại đều tươi cười đợi ông ấy.
Hắc vô thường nhắn mạnh nói: "Thời gian của các người tới rồi."
Phó Đại Trung và Lưu Mỹ Linh quyến luyến nhìn Phó Vãn và Đoàn Đoàn, nhanh như vậy đã phải rời đi rồi à?
Nhưng bọn họ còn chưa đoàn tụ đủ mà.
"Phó Đại Trung, tâm nguyện của ông đã được thực hiện, nên đi U Minh đầu thai rồi" Bạch vô thường nhắc nhở.
Hai vợ chồng có thể có tâm nguyện gì chứ? Trừ phi chính là tìm được con gái đã mắt tích, nhìn thấy Đoàn Đoàn có nơi nương tựa, có thể hạnh phúc mà thôi.
Hôm nay nhìn thấy rồi.
Phó Vãn trở lại rồi, Đoàn Đoàn cũng được Phó vãn đón về bên cạnh, không cần chịu khổ ở viện phúc lợi nữa.
Bọn họ nên rời đi rồi, nhưng thật sự rất đáng tiếc, khoảng thời gian này lại ngắn như vậy.
Phó Đại Thành và Lưu Mỹ Linh bước nhanh tới, sau đó làm một cái ôm ly biệt cuối cùng với Phó Văn.
"Phải sống tốt đó, sau này Vãn Vãn phải sống tốt, cho dù không có mẹ, không có ba cũng phải sống thật tốt nhé." Lưu Mỹ Linh cố gắng cười lau nước mắt cho Phó Văn.
"Ba mẹ đều yêu con, Vãn Vãn sau này phải khỏe mạnh, vui vẻ." Phó Đại Thành vỗ vai Phó Vãn nói
Bọn họ cũng không muốn đi, bọn họ mới trùng phùng với cô con gái mà họ luôn nhớ nhung, nhưng đâu còn cách nào nữa? Địa phủ có quy tắc của địa phủ. Phó Vãn hiểu, thân là chưởng môn của Thiên Cực Huyền Môn, cô biết rõ người chết rồi thì nên nhập luân hồi hơn bất cứ ai, như vậy mới là thuận theo Thiên Đạo.
"Ông ngoại bà ngoại nhất định phải đi ạ? Đoàn Đoàn không muốn hai người đi." Đoàn Đoàn mắt mát nhìn hai ông bà đi tới bên cạnh quỷ vô thường.
"Sau này Đoàn Đoàn phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, ông bà ngoại sẽ ở dưới đó phù hộ cho con.”
Đoàn Đoàn nhìn về phía Phó Vãn: "Mẹ, con có thể cho ông bà mượn mạng của mình không?”
Hai vị vô thường lập tức cảnh giác nhìn hai mẹ con này. Địa phủ đã nhận được tin tức, vị Phó Vãn này mới dùng cắm thuật "mượn mạng" của huyền môn, cứng rắn kéo dài bảy năm mạng sống cho một vị tên là "Quách Lộ Thanh", coi như là cướp mất quỷ hồn của U Minh.
Cô còn dám mượn mạng lần nữa?
Nhưng nếu như Phó Vãn là một vị tà tu, cô đã bị Minh Quân xử lý lâu rồi.
May mà huyền thuật mượn mạng chỉ có thể dùng một lần trong thời gian ngắn.
"Đoàn Đoàn, đừng có nói bậy! Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ." Phó Đại Thành nhớ tới lần trước ông ấy gặp được Đoàn Đoàn ở U Minh, lập tức dạy dỗ cậu bé .
"Nếu đại nhân không còn chuyện gì thì chúng tôi xin ởi trước." Hai vị vô thường cũng không dám ở lâu, dùng xiềng xích trói Phó Đại Trung và Lưu Mỹ Linh lại, họ thấy Phó Vãn để tay sau lưng im lặng không lên tiếng nhưng cũng không ngăn cản thì thầm thở phào một hơi, sau đó chậm rãi bước ra ngoài.
Phó Vãn nhìn chằm chằm vào xiềng xích chói mắt trên cổ tay hai vợ chồng Phó Đại Trung, cô biết mỗi một âm hồn đều sẽ bị bắt tới Ú Minh như vậy, nhưng ba mẹ cô bị trói như vậy thì trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Phó Vãn trấn định nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, hai hàng nước mắt trào ra từ hốc mắt, cô lắm bẩm:
"Đoàn Đoàn, sau này mẹ không còn ba mẹ nữa rồi."
Sau này sẽ không có ai bê hoa quả tới lúc cô cắm đầu làm việc nữa.
Sau này sẽ không có ai sợ cô đói mà đem đồ ăn nóng hồi từ trong bếp tới nữa.
Sau này cái gọi là "người một nhà tương thân tương ái” chỉ còn mình cô lên tiếng.
Sau này... Cô không còn nhà nữa rồi.
Cuộc đời cô về sau chỉ còn tương lai không nhìn thấy điểm đến.
Cô, Phó Văn, không còn ba mẹ nữa rồi.
"Mẹ... Hay là chúng ta tiễn ông bà ngoại đi? Giống như lần trước Đoàn Đoàn tiễn sáu em bé vậy." Đoàn Đoàn nhẹ nhàng kéo tay của Phó vãn nhỏ giọng đề nghị.
Mặc dù tới U Minh cũng không bao nhiêu thời gian, nhưng... Nhưng ít nhất còn có thể ở chung một lúc.
Phó Vãn trầm tư, đi tới U Minh tiễn ba mẹ đoạn đường cuối cùng ư?
Nếu như cô đi, chỉ sợ sẽ không còn đơn giản như đưa tới bờ biển Minh Hải như vậy nữa.
Bên ngoài Quỷ Vực, Phó Liệt bị U Minh quỷ hỏa đốt cho sắp hôn mê đến nơi, tinh thần anh ta rơi vào trạng thái uễ oải đến cực điểm.
Ba cái quan tài còn lại vẫn không mở được như cũ, nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra án mạng mắt, sớm muộn gì cũng bị ngạt chết.