Chương 127:
Chương 127:Chương 127:
Chương 127:
Tạ Khiêm lập tức nói: "Tôi đi mời Phó Vãn Phó tiền bối, xem xem cô ấy có thể giúp đỡ hay không."
Ninh Thành có rất nhiều huyền tu, nhưng người Tạ Khiêm quen biết chỉ có Phó Vãn là có năng lực nhất.
Phó Nhu tay chân luống cuống ở bên cạnh kinh ngạc hô lên một tiếng: "Phó Vẫn?”
Phùng Kiện đang định gật đầu, sắc mặt anh ấy bỗng chốc cứng lại, anh ấy chợt túm lấy cánh tay đang định gọi điện thoại của Tạ Khiêm, nặng nề nói: "Đợi đã, chúng tôi đã từng điều tra Phó Văn." "Tôi nhớ chủ nhân ban đầu của căn biệt thự này, chính là Phó Văn.”
Phó Vãn là chủ nhân nhỏ của căn nhà này.
Một tiếng cười từ trong biệt thự truyền tới: "Trí nhớ của ảnh sát Phùng rất tốt."
Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn đi từ chỗ u ám trong căn biệt thự ra ngoài, đôi mắt cô hơi đỏ cười nhạt nhìn bọn họ.
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, không thể tin nổi nhìn cô.
Phó Văn.
Cô lại đi từ trong biệt thư ra ngoài...
Cho nên —— Bọn họ đồng loạt nhìn về phía mấy cái quan tài kia.
Phó Văn âm u cười hỏi: "Bác cả, bác gái, hai anh họ, mọi người cảm thấy bốn chiếc quan tài mà Vãn Vãn tặng thế nào?"
Ba cái quan tài đang điên cuồng rung lắc, mà Phó Liệt đang trong ngọn lửa nằm trên mặt đất, trong con ngươi anh ta đều là vẻ sợ hãi.
Phó Vãn thật sự thay đổi rồi, không còn là cô gái bảo gì nghe nây của năm năm trước nữa rồi.
Còn muốn xin Phó Vãn giúp đỡ ư, tất cả những chuyện xảy ra ở hiện trường đều do Phó Vãn làm ral
Thậm chí lúc Phó Vãn ở bên trong xem náo nhiệt, lâu như vậy mà bọn họ lại không phát hiện chút nào.
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà thấy lạnh hết cả người.
Tạ Khiêm không thể tin nổi nhìn Phó Vãn, trong ấn tượng của cậu ấy thì đây là thao tác mà chỉ có tà tu mới có thể làm.
Thiên Đạo sẽ không cho phép huyền tu dùng huyền thuật đối phó với người bình thường.
Tạ Khiêm buột miệng: "Phó tiền bối, cô lại xây dựng một Quỷ Vực tạm thời?"
Cho nên cô vẫn luôn ở cùng một chỗ với Phó Nhu, thật ra là bị cô tách thành hai không gian.
Nhưng khoảng cách với lần trước ở công viên bỏ hoang cũng mới được mấy ngày, không phải cô mới mượn mạng cho người khác sao? Phó Vãn còn có thể có linh lực chống đỡ Quỷ Vực ư?
Phó Vãn từ chối cho ý kiến.
Phó Vãn thờ ơ đón lấy những ánh mắt chăm chú của bọn họ, đưa Đoàn Đoàn tới chỗ Phùng Kiện, lạnh lùng nói: "Cảnh sát Phùng, chăm sóc Đoàn Đoàn giúp tôi, tôi phải ra ngoài vài ngày."
Phó Văn sải bước đi ra khỏi biệt thự, chân cô giẫm lên tro tiền giấy đã đốt sạch, con đường tro bụi kia giống như đường thông tới hoàng tuyên vậy.
Phùng Kiện giữ lại Đoàn Đoàn muốn đi theo, anh ấy không nhịn được mà nói một câu: "Cô Phó, cô thế này là muốn đi đâu?"
Phó Vãn cũng không quay đầu lại mà ném lại một câu: "Tới U Minh tiễn ba mẹ tôi đoạn đường cuối cùng."
Vượt qua Minh Hải, đi qua cầu nại hà, tiễn bọn họ quãng đường cuối cùng trước khi bọn họ quên cô.
Người bình thường không tiễn được, quãng đường này cô tiễn được.
Dưới con mắt của mọi người, Phó Vãn biến mất ở cuối chỗ tro tiền giấy, chìm vào trong bóng tối.
Tạ Khiêm cả kinh giương mắt nhìn, Phó tiền bối tới U Minh tiễn ba mẹ đoạn đường cuối cùng?
Tạ Khiêm biết Phó Vãn làm việc từ trước đến nay vẫn rất điên, rất ngang ngược, nhưng cô không thèm quan tâm tới quy tắc của Thiên Đạo mà mượn mạng cho giáo sư Quách Lộ Thanh bảy năm, lúc này mới được bao lâu?
Cô lại chạy tới U Minh tiễn ba mẹ? Nghe nói lần trước cô đã đưa Đoàn Đoàn tới U Minh tiễn quỷ, U Minh là nơi mà huyền tu bình thường có thể tùy tiện đi vào à? Như vậy đúng thật là không để Minh Quân địa phủ vào trong mắt chút nào.
Thế giới quan của Tạ Khiêm hết lần này đến lần khác bị Phó Vãn điên cuồng công kích.
Quan tài truyền tới tiếng vang nặng nề, nắp quan tài mở ra một khe hở, sự chú ý của người lập tức bị người trong quan tài kéo suy nghĩ trở về.
Phùng Kiện nhìn thấy khe hở lập tức hét lên: "Mau, mau hỗ trợ!"
Các cảnh sát viên cùng nhau xông lên, muốn tập trung dùng sức đẩy quan tài, nắp quan tài bằng giấy bị sức lực của bọn họ đầy bay ra ngoài.
Nắp quan tài lúc nãy giống y như nặng mấy trăm cân lúc này lại nhẹ đến lạ thường, thật sự là như tờ giấy mỏng.
"Ba mẹ, anh hai, mọi người không sao chứ?” Phó Nhu nhào tới vội vàng truy hỏi.
Bọn họ ở trong quan tài run như cầy sấy, sắc mặt ai nấy đều tái xanh lẫn lộn, y như người chết. Phó Đại Trung không ngừng hét lên: "Tôi trả lại bất động sản cho cô, tôi không cần nữa, tôi không cần nữa, ngày mai tôi đi sang tên, tôi..."
"Cứu mạng, cứu mạng." Phó Hiên lăn một vòng từ trong quan tài ra ngoài, anh ta nhìn thấy nhóm người Phùng Kiện mặc cảnh phục thì giống như nhìn thấy VỊ cứu tinh vậy, anh ta xông qua ôm chặt lấy eo của Phùng Kiện.
Cảnh tượng như thế này Phùng Kiện đã từng nhìn thấy, Phùng Kiện đang định an ủi anh ta thì lại nghe thấy sợ hãi thẳng thắn” nói: "Cảnh sát Thục Thử, tôi, mặc dù tôi cưỡng hiếp một cô gái nhưng tôi không muốn chết, cưỡng hiếp cũng không đáng tội chết chứ!" * ấn dụ cho sự thẳng thắn, trung thực.
Nhóm người Phùng Kiện bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, đến cả Phó Nhu là người nhà cũng chưa từng nghe nói tới, Phùng Kiện lập tức truy hỏi: "Cưỡng hiếp cái gì? Cậu cưỡng hiếp ai?"
Vốn dĩ Phó Hiên muốn giấu cái bí mật này trong lòng, nhưng không biết tại sao miệng anh ta lại giống như cánh cửa không khóa vậy, lập tức tiết lộ hết ra ngoài: "Chính là một bạn học nữ đại học, là cô ta câu dẫn tôi!"
"Tôi chỉ cười nhạo bạn cấp ba mắy câu, cậu ta tự mình treo cổ tự vẫn, liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ cậu ta chết tôi cũng phải chết sao?" Ngọn lửa tắt ngúm, Phó Liệt một thân quần áo hoàn hảo bò trên mặt đất thở dốc, nói tiếp ngay sau Phó Hiên.
Phùng Kiện bọn họ sửng sốt, trò gì thế? Cười nhạo mấy câu liền treo cổ tự tử? Cậu con mẹ nó là kẻ bắt nạt trong trường đúng không?
"Tôi liên lạc với "kế hoạch giải mộng” của viện phúc lợi Ái Thiên Sứ giúp chồng, tôi thay thận giúp chồng, tôi là người tốt, tôi không đáng chết!" Bác gái rất sợ tụt lại đằng sau, bà ta khẩn thiết vỗ ngực Phó Đại Trung, ném ra con át chủ bài nói.
Sắc mặt nhóm người Phùng Kiện đông cứng lại.
Viện trường và một nhóm giáo viên sinh hoạt của viện phúc lợi Ái Thiên Sử đều bị bắt, nhưng đến nay cũng chỉ biết những nhi đồng đã chết kia và hạng mục tên "kế hoạch giải mộng” này có liên quan đến nhau, nhưng cụ thể nội dung hạng mục là gì thì vẫn chưa biết.
Hôm nay hai vợ chồng Phó Đại Trung chủ động khai ra, thế này là đang cung cấp chứng cứ cho bọn họ, kế hoạch này có liên quan tới cơ quan.
Nhóm người Phùng Kiện bất giác nhìn qua Phó Nhu, Phó Nhu bị dọa cho liên tục lắc đầu: "Tôi không có, tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu, tôi tuân thủ pháp luật."
Đừng có nhìn cô ấy như vậy chứ!
Phó Nhu là người duy nhất không gặp họa trong tất cả mọi người.
Nội tâm Phùng Kiện vẫn có chút cảm khái, dáng vẻ này của Phó Vãn là không muốn bỏ qua cho một người xâu nào à.
Tạ Khiêm tay cằm kiếm gỗ đào đi trong nhà một lượt, ánh mắt cậu ấy chú ý tới tượng Phật cực lớn giấu sau rèm cửa số, bước chân cậu ấy hơi dừng lại, nhanh chóng lùi về sau rồi nói với Phùng Kiện: "Cảnh sát Phùng, lui ra khỏi căn nhà trước đã."
Phùng Kiện thấy sắc mặt căng thẳng của Tạ Khiêm thì cũng không dám hỏi nhiều, anh ấy lập tức bảo các cảnh sát viên đưa toàn bộ những người này về trước. Bọn họ nhanh chóng ra khỏi căn biệt thự, Tạ Khiêm quay đầu nhìn tượng Phật của nước khác kia qua cửa số, tràn đây... Tà khí.
Phó tiền bối ném nó ở chỗ này, vậy thì tạm thời không quản nữa, có lẽ trong lòng cô có tự tính toán.
"Cảnh sát Thục Thử, cháu không muốn tới cục cảnh sát với mọi người." Đoàn Đoàn ngồi lên xe cảnh sát, cậu bé kéo tay áo của Phùng Kiện.
Phùng Kiện đã từng điều tra Phó Vãn, tất nhiên cũng biết cô đã không còn người thân để phó thác nữa, bạn nhỏ này mới năm tuổi ở nhà một mình cũng không an toàn.