Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 128

Chương 128 Chương 128Chương 128

Chương 128

"Cháu muốn tới nhà anh Triệu Dương ở, mẹ cháu và anh Triệu Dương là bạn tốt." Đoàn Đoàn giải thích.

Mắu chốt là hai vợ chồng Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng vốn dĩ suýt chút nữa nhận nuôi Đoàn Đoàn, rất có hảo cảm với Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Dương, Triệu Dương vừa nghe đã không nói hai lời, cậu ấy lập tức lái xe tới cục cảnh sát đón Đoàn Đoàn.

"Đoàn Đoàn, đầu bếp Phó đi U Minh mất mấy ngày? Lần trước lúc đi U Minh còn chưa tới nửa tiếng mà." Triệu Dương rất là tò mò hỏi.

Lần trước bọn họ ở trong vườn nho của nhà họ Triệu, bọn họ tưởng là trôi qua rất lâu, nhưng thực tế lại chỉ có hơn nửa tiếng mà thôi.

Tại sao lần này đi U Minh lại phải chậm trễ mắt mấy ngày?

Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút: "Đoàn Đoàn cũng không biết, có thể là do lần trước em không vượt biển? Chỉ đưa bọn họ tới bờ biển thôi."

Lần trước Đoàn Đoàn ngồi xe tới bờ biển Minh Hải liền dừng lại, chỉ biết U Minh địa phủ ở đầu bên kia Minh Hải, trông cực kỳ xa xôi.

Sự thật cũng đúng là như vậy, dòng thời gian của hai nơi cũng có khác biệt.

Phó Văn đã nhập cảnh U Minh, xung quanh cô là một khoảng trống tĩnh mịch, tất cả đều yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ.

Những âm hồn đã uống nước của Minh Hải đã lấy được vé thuyền, đang xếp hàng để lên thuyền.

Vô số âm hồn nhìn chằm chằm vào Phó Vãn, dường như biết được cô là người sống, nhưng khí tức xung quanh cô lại khiến đám âm hồn không dám tùy tiện lại gắn.

Phó Văn hơi than một tiếng, vẫn là Đoàn Đoàn tốt, một người thuần âm đi qua đi lại U Minh căn bản sẽ không bị âm hồn và quỷ sai phát hiện ra chút nào, mà cô thì ngược lại, cô không thẻ.

Có điều Hắc Bạch vô thường cũng câu hồn nhanh, giống như sợ bị Phó Vãn đuổi tới, cả quãng đường này Phó Vãn thậm chí đến cả cái bóng của bọn họ cũng không nhìn thấy.

Phó Vãn sờ cằm, cảm giác có chút buồn cười, nhìn dáng vẻ của Hắc Bạch vô thường như rất sợ cô lại làm ra loại chuyện như mượn mạng này.

Phó Vãn giãm một chân vào trong nước Minh Hà lạnh băng, lòng bàn chân cảm thấy từng đợt lạnh lẽo. V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Người chèo thuyền lái thuyền dùng giọng khàn khàn phát ra một tiếng từ trong cổ họng: "Tới địa phủ thì lên thuyên."

Phó Văn ném ra hai chữ: "Không cần."

Chân Phó Vẫn đạp lên trên xương khô của Minh Hải, cô bước từng bước một tới U Minh địa phủ ở đối diện biển, trong ánh mắt chắn động của âm hồn lại không hề rơi vào sâu trong Minh Hải.

Nếu như không có đường, vậy thì xương khô trong biển chính là đường của cô.

Phó Vãn vội vàng đi tới, chẳng bao lâu đã vượt qua Minh Hải, cửa chính chính là lối vào của địa phả.

Bên trái địa phủ chính là lối ra, một nhóm lớn âm hồn đã vượt qua sự thẩm của địa phủ về các việc đã làm ở kiếp trước đang đứng xếp hàng nhận canh Mạnh Bà.

"Mẹ nó, thật là khó uống!"

"Mùi vị thật kỷ lạ, tôi không muốn uống nữa."

Trong nhóm ma quỷ không thiếu những âm hồn dùng Minh ngữ phát ra những tiếng phàn nàn nghiêm trọng nhát.

Người phụ nữ trung niên đang múc canh mắng: "Khó uống chỗ nào? Mấy trăm năm nay đều là mùi vị này, đừng có mà trợn mắt nói bừa, tìm nguyên nhân ở đầu lưỡi của các ngươi đi, xem có thưởng thức hẳn hoi không?"

"Mau uống đi, uống sạch toàn bộ mới được đi đầu thai!"

Có âm hồn bên canh Mạnh Bà nức nở nói: "Tôi có thể cho thêm chút gia vị vào rồi uống không?"

Người phụ nữ trung niên hừ một tiếng: "Đường cần phải bỏ tiền ra mua, số tiền giây mà người nhà ngươi đốt cho ngươi kia đáng bao tiền? Có thể mua không?"

Âm hồn kia sờ trong túi quần có mây Minh tệ, lập tức đứng tim.

Phó Vãn nhìn máy lần, đi vào bên trong.

Ở cửa tự nhiên sẽ có quỷ sai ngăn cản, Phó Vãn bình tĩnh lây con dấu ở trong tay áo ra, đám quỷ sai vừa nhìn con dấu kia thì lập tức biến sắc.

Phó Vãn nhắc chân đi vào bên trong, thấy Hắc Bạch vô thường xuất hiện, Phó Đại Thành và Lưu Mỹ Linh đều không ở đây.

"Hai vị căng thẳng cái gì, tôi chỉ là đích thân tới U Minh tiễn ba mẹ đi đầu thai mà thôi." Sắc mặt Phó Văn hơi động, nhàn nhạt nói: "Có lẽ đầu thai không nhanh như vậy."

Hắc bạch vô thường quả thực không ngờ tới Phó Văn lại đuổi tới địa phủ, bọn họ cực kỳ xác định Phó Vãn là người sống, nhưng giờ đây giới tu sĩ có vị huyền tu nào có thể có bản lĩnh như vậy chứ?

Có ai chết gặp phải bọn họ mà không phải cung kính gọi một tiếng đại nhân chứ?

Cô thế này nào có giống như tới đích thân tiễn người đi đầu thai, dáng vẻ này giống y như đánh tới tận cửa ấy! Hơn nữa, nào có huyền tu nào xông vào trong phủ nha địa phủ chỉ để tiễn đoạn đường cuối cùng chứ?

Chẳng trách Minh Quân lại để bọn họ ra ngoài đợi người, hóa ra người cần đợi chính là vị đại phật Phó Văn này.

Phó Vãn nói thẳng vào chủ đề: "Ở đâu?"

Hắc bạch vô thường không biết thân phận của Phó Vẫn bèn nói đúng sự thật: “Đại nhân, ba mẹ cô đúng lúc gặp Minh Quân đang tuyển người, lúc này đang ứng tuyển."

Lần này đến phiên Phó Vãn ngắn ra: "Ứng tuyển cái gì?" Chưa từng nghe thấy địa phủ cũng có ứng tuyển đấy.

"Minh Quân tỉnh lại nhận ra hệ thống công vụ của địa phủ dần có xu hướng sụp đổ, các quỷ sai hiện tại khá thờ ơ, khiếu nại của âm hồn lại quá nhiều, cho nên định tuyển thêm nhân viên làm việc mới. Ba mẹ của cô vừa mới hỏi bọn họ có thể ứng tuyển không, bởi vì phù hợp với yêu cầu chức nghiệp cho nên lúc này đang ở bên trong phỏng vắn."

Phó Vãn: "..." Còn, còn có thể như vậy nữa à?

Bạch vô thường hỏi: "Đại nhân, nếu cô bận thì về trước đi, hoặc là tạm thời ở đây đợi chút?"

Phó Vãn đi tới chỗ ghế dài rồi ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Thái độ đã rất rõ ràng.

Trong lòng Phó Vẫn ngũ vị tạp trần, ba mẹ cô đi ứng tuyển, bọn họ cũng không muốn đi đầu thai đúng không?

"Đại nhân, dùng chút âm quả không?" Đang nghĩ ngợi, tiếng Minh ngữ lại vang lên bên tai, một người đầu trâu bê một đĩa trái cây đầu lâu đi tới.

Phó Vẫn nhìn hoa quả trong cái đĩa kia nhướng mày: "Đây là... ?"

Địa phủ tuyệt đối không phải nơi có thái độ hòa nhã.

"Minh Quân nói là đưa tới cho đại nhân giải khát."

Phó Vãn cầm lên xem một chút, đây là quả được kết thành từ cái cây khống lồ ở trung tâm Minh Hải, chỉ có nhân viên làm việc của địa phủ mới có cơ hội có thể ăn được vào lúc mở đại hội khen thưởng năm cuối cùng của mỗi một trăm năm.

Một âm quả tăng thêm trăm năm ma lực, là một thứ đồ tốt.

Phó Vẫn nhìn một chút, dứt khoát nhận lấy cả hai quả.

"Tuyệt! Quá tuyệt!"

Phó Vãn nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng khen ngợi, chỉ thấy mây quỷ sai của địa phủ cướp một cái bánh quả chiên.

Một lát sau, Phó Vẫn lại nhìn thấy Phó Đại Thành và Lưu Mỹ Linh gương mặt vui vẻ đi từ bên trong ra. Lúc hai người nhìn thấy Phó Vãn thì sững sờ, sau đó lo lắng đuổi lên.

"Vãn Văn, tại sao con lại ở đây?"

Phó Vãn: "... Con tới tiễn hai người quãng đường cuối cùng."

Phó Vẫn đã từng nói đơn giản trên bàn ăn, cô xuyên tới huyền môn ởi theo sư phụ học chút huyền thuật đơn giản, nhưng có thế nào hai vợ chồng cũng không ngờ tới Phó Văn lại có bản lĩnh tới địa phủ.

Phó Đại Thành nhìn sắc mặt của quỷ sai ở xung quanh, phát hiện bọn họ không có trách tội Phó Vãn xông loạn vào bèn thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ấy lại mơ hồ cảm thấy có thể con gái không chỉ học chút huyền thuật đơn giản như vậy.

Phó Đại Thành tràn đầy ý vui trên mặt nói: "Vãn Vãn, không cần tiễn nữa! Ba con vừa ứng tuyển đã ứng được rồi! Ba vừa mới làm mấy cái bánh quả chiên, mấy quỷ sai còn suýt chút nữa thì đánh nhau.”

Phó Vãn quay đầu nhìn, không mở miệng.

Đã đánh nhau rồi.

Phó Văn dựng ngón tay cái với ông ấy: "Ba lợi hại."

Tài nấu nướng của Phó Đại Thành đúng thật là không bình thường, lúc trước ông ấy làm tiệc tùng ở quê, sau này nắm được cơ hội tới thành phố Ninh Thành phát triển, cố gắng dựa vào tay nghề nấu ăn hồi sinh Phúc Mãn Lâu, điều này càng khiến cho nhà họ Phó chen chân vào tầng lớp thượng lưu ở Ninh Thành, thật sự là một đầu bếp có năng lực.

ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment