Chương 129
Chương 129Chương 129
Chương 129
Nếu không tại sao hệ thống mỹ thực lại tin chắc là cô có thể trở thành đầu bếp như vậy chứ?
Phó Đại Thành nói: "Minh Quân bảo ba đi làm cấp dưới của Mạnh Bà trước để lịch luyện, để ba nghĩ xem nên bảo những âm hồn đi đầu thai kia cam tâm tình nguyện uống sạch canh Mạnh Bà."
Mùi vị của canh Mạnh Bà rất khó uống, dẫn đến hiện tại có không ít âm hồn không uống hết canh mà đã đi đầu thai, cho nên có vài đứa bé trước khi thành trẻ con vẫn có những ký ức mơ hồ.
Phó Đại Thành nói xong bất giác sờ cằm bắt đầu suy nghĩ sâu xa, uống canh Mạnh Bà là để âm hồn quên đi kiếp trước, yên tâm đi đầu thai, điều này chứng minh đây chỉ là một hình thức, cho dù đổi một thứ đồ ăn khác chỉ cần điều chế phù hợp, có lẽ càng có thể khiến những âm hồn kia chấp nhận.
Lưu Mỹ Linh ở bên cạnh vén tóc mai ra sau tai cho Phó Vẫn, cười nói: "Mẹ cũng ứng tuyển được rồi, Minh Quân bảo mẹ đi tới phòng tài chính, nói là minh tệ của U Minh nâng lên quá cao, gần đây đang định phát hành minh tệ mới."
Phó Vãn yên lặng, lúc còn sống mẹ cô chính là người làm kế toán của Phúc Mãn Lâu, hai vợ chồng đều có sở trường riêng để phục hồi lại Phúc Mãn Lâu.
Bọn họ đây là một cặp đôi chuyên nghiệp.
Sắc mặt Phó Vãn có chút phức tạp, không nhịn được hỏi: "Ba mẹ hai người... Không muốn đi đầu thai sao?”
Phó Đại Thành nói: “Chín giờ sáng đến năm giờ chiều, bao ăn bao ở, đợi thông qua thời gian thử việc thì chính thức nhậm chức là có thể lây được lệnh bài đi tới trần gian, ngày nghỉ có thế qua lại bình thường giữa trần gian và U Minh. Đây là công việc ổn định ở địa phủ, đi đầu thai làm gì?"
Phó Vãn rũ mắt, cô biết bọn họ không muốn đầu thai là vì lý do này.
Phó Vãn nhìn về phía Hắc Bạch vô thường hỏi: "U Minh địa phủ của các người hôm nay lại nhân tính hóa như vậy à?"
Hắc Bạch vô thường: "... Cũng tạm, cũng tạm."
Ba mẹ có được công việc ổn định ở địa phủ, bởi vì cô là huyền tu cho nên cho dù cách âm dương thì cũng không có khác biệt gì lớn, cũng gân như là làm việc ở nơi khác.
Phó Văn nhướng mày, tại sao lại có thể trùng hợp gặp phải lúc địa phủ tuyển người như vậy chứ?
Nhìn thấy ánh mắt có chút nghỉ ngờ kia của Phó Vãn, Hắc vô thường giống như là bị kích thích nói: "U Minh tuyển người, tất cả thành tích đều sẽ công bố, tuyệt đối không có chuyện đi cửa saul Không được bôi nhọ uy tín ngàn năm của Minh Quân!" Như vậy à.
Phó Văn cũng không bôi nhọ mà, cô chỉ là có chút nghi ngờ mà thôi.
Chỉ thấy một tên quỷ sai đi từ bên trong ra, cúi người với Phó Văn: “Đại nhân có chuyện tới U Minh? Minh Quân cho mời.”
Phó Vãn chuyển động âm quả trong tay, nở một nụ cười sâu xa: "Không cần nữa, cảm ơn Minh Quân.”
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Phó Vãn nhìn về phía Phó Đại Thành và Lưu Mỹ Linh: "Ba mẹ, vậy hai người ở U Minh cần thận."
Hai vợ chồng liên tục gật đầu: "Mau trở về đi, Vãn Vãn đợi ba mẹ mang Phúc Mãn Lâu đến U Minh địa phủ!"
Phó Vãn đáp lại một tiếng, sau đó quay người rời khỏi địa phủ dưới ánh mắt của hai vợ chồng, bước chân cô trở về cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Phải trở về nhanh một chút, giáo sư Quách Lộ Thanh còn cần ngọc bài linh khí để hoàn thành cơ thể cuối cùng, còn có một nhóm người xui xẻo nữa... ...
Phó Vãn đi một lần chính là đi mấy ngày, Đoàn Đoàn ở trong nhà của Triệu Dương, Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đối với Đoàn Đoàn cực kỳ tốt, Lý Mỹ Phượng tham gia buổi tiệc trà chiều của các quý phu nhân đều đưa cậu bé đi cùng, thật sự là coi cậu bé như con trai mà chiều.
Hai người nghe nói không biết nhà họ Phó gặp ma quỷ gì đó, Phó Đại Trung sống chết đòi trả lại nhà cho Phó Vẫn, Triệu Côn Minh còn bày tỏ có thể cung cấp hỗ trợ về mặt pháp luật.
Triệu Dương lại không có tâm trạng tốt như vậy, lúc trước cậu ấy đã hỏi trên một nhóm [Nhóm hóng hớt của Ninh Thành] rồi.
Trừ những cô gái Tề Nhược Nhược, Liễu Vĩnh Ninh và Chu Kiều Kiều đã bị cảnh sát khống chế này ra, những người khác đều nhận được trò chơi Minh thê mà Tôn Xương Minh thiểu năng kia chia sẻ.
Đến cả Tiết Định Khôn đang ở viện sắp được xuất viện cũng nhận được!
Tôn Xương Minh cái thằng bạn nghiệp chướng kia đúng thật là tên hố bạn, một người cũng không bỏ qua.
Hết cách, Triệu Dương chỉ có thể gọi điện thoại cho từng người một, bảo bọn họ gần đây nhất định phải chú ý an toàn.
[Chu Thiên Lỗi: @Triệu Dương, bé à, ngoan, đừng mê tín. ]
[Tôn Xương Minh: Triệu Dương, có phải gần đây cậu không được bình thường không? Một trò chơi mà thôi, tôi còn tưởng là tôi bị ông trời trừng phạt đấy!]
[Lý Thành Chí: @Tôn Xương Minh, cái trò chơi kia của cậu vui phết đáy, tôi thích chị gái số 44, ngự tỷ xinh đẹp chân siêu dài, kết quả ở nhà lại là một bà chủ dịu dàng tương phản cực lớn. ]
[Tôn Xương Minh: Ha ha cậu cũng chơi à? Tôi cũng cảm thấy không tệ, tôi thích số 18. ]
[Tề Nhược Nhược: 2? Các cậu chơi trò gì thế? Máy thứ màu mè thì đừng có nói trong nhóm. ]
Triệu Dương một lời khó nói hết.
[Triệu Dương: @ Tôn Xương Minh, cậu về nhà hỏi ba cậu xem nhà máy của nhà cậu đã xảy ra chuyện gì, như vậy là biết thằng nhóc nhà cậu bây giờ chỉ thiếu nửa bước nữa là bước vào điện Diêm Vương đấy!]
Nhất thời toàn màn hình đều là dấu hỏi chấm.
Tôn Xương Minh thấy tin nhắn này thì cau mày, Triệu Dương cũng không phải là người thích đùa cợt, chẳng lẽ thật sự có chuyện gì?
Tôn Xương Minh nghĩ tới sắc mặt cổ quái của ba anh ta hai ngày nay, tối qua còn nghe thấy ông ta gọi điện thoại cho người khác, hình như là muốn mời... Mời thiên sư?
Trong lòng Tôn Xương Minh mơ hồ có chút bất an, lập tức quyết định tới công ty hỏi ba anh ta, nhanh chóng ngồi lên chiếc xe sang của mình.
Trong chiếc xe sang trọng mở bài hát sôi động, Tôn Xương Minh rảnh rỗi cầm tay lái, lái xe vững vàng đi về phía trước.
Kính chắn gió đột nhiên có một giọt, hai giọt nước chảy xuống.
Tôn Xương Minh liếc mắt nhìn mặt đất khô ráo không hạt mưa ngoài cửa số, không mưa mà? Chẳng lẽ là gần đây có người rửa xe?
Giọt nước nhỏ xuống dần đổi màu, biến thành màu hồng, giọt tiếp theo biến thành màu máu.
Tim của Tôn Xương Minh đập nhanh hơn, anh ta còn chưa kịp giãm chân phanh để kiểm tra, trên kính thủy tỉnh chắn gió kia chợt xuất hiện một người phụ nữ tóc đài bù xù như con nhện, cô ta gắng gượng bò từ trên nóc xe xuống chỗ kính chắn gió, một gương mặt bị ép dính chặt lên cửa kính, đôi mắt bị ép cho sắp rơi ra ngoàiI
Đầu óc Tôn Xương Minh lập tức trống rỗng, giây tiếp theo chiếc xe sang đâm mạnh vào con đường ưu tiên ở bên cạnh, cả người anh ta nhào về phía trước theo quán tính, may mà có dây an toàn bảo vệ.
Mọi người đi đường ở xung quanh sững sờ, vội vàng hô cứu: "Tai nạn xe rồi, có người bị tai nạn xel"
Nơi mà Tôn Xương Minh xảy ra chuyện ở ngay gần tổng công ty nhà máy gỗ Tôn thị, rất nhanh tin tức đã truyền vào trong công ty.
Mới đầu Tôn tổng còn chưa chú ý tới, trong lòng ông ta còn đang nghĩ xem có nên tới đảo Hồng Kông mời một thiên sư nổi tiếng tới không, nhưng phí ra tay của những đại sư kia đều là nghìn vạn tiền đặt cọc, còn không chắc chắn có thể giải quyết.
Mẹ nó, Ngô Quân chết tiệt, ông ta cũng xứng để ông bỏ ra nghìn vạn để giải quyết à?
Vụ tai nạn xe cộ bên ngoài Tôn tổng cũng không để tâm, chỉ là lúc nghe thấy thư ký nói biển số xe rất trâu bò thì Tôn tổng mới ngắn ra, rồi lại ngắn ra.
"Xương Minhl"
Đó hình như là xe của con trai mình.
Tôn tổng bị dọa lập tức cầm điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn mà Tôn Xương Minh gửi cho ông ta vào nửa tiếng trước.
Hồn vía của Tôn tổng đều bị dọa cho bay mắt sạch, lập tức tạm dừng hội nghị tiếp theo, sau đó vào thang máy vội vàng chạy tới chỗ xảy ra chuyện gân đó.
Tôn Xương Minh đứng cạnh chiếc xe giống y như tên ngốc, hai mắt có chút đờ đẫn.