Chương 130
Chương 130Chương 130
Chương 130
"Xương Minh, không sao chứ?" Tôn tổng tiến lên kéo Tôn Xương Minh rồi nhìn khắp nơi: "Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"
Tôn Xương Minh ngơ ngác lắc đầu.
Tại sao người cũng như tên ngốc thế này?
hõ ràng là ngày hè, Tôn Xương Minh khoanh tay, lạnh đến mức răng đập vào nhau cầm cập, anh ta nhỏ giọng nói: "Ba, vừa nãy, vừa nãy có một con ma nữ bò lên chắn cửa kính chắn gió của xe con, con mới, con mới xảy ra tai nạn.”
Anh ta chắc chắn không hoa mắt.
Trong lòng Tôn tổng căng thẳng, vội vàng truy hỏi: "Có phải là hai con ma nữ mặc giá y màu đỏ không?"
Tôn Xương Minh không ngờ ba anh ta không mắng anh ta mắt có tật, ngược lại còn nhắc tới thứ khác, anh ta ngắn ra một lát rồi nói: "Không có, là quần áo trắng."
Tôn tổng: "..."
Không phải chứ, thế này là lại có một con nữa tới?
Nhưng trên chiếc xe sang kia ngoại trừ vết lõm ra thì không hề nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ trắng nào.
Tôn Xương Minh nhìn chằm chằm vào trong xe, trên xe có camera hành trình!
Tôn Xương Minh sợ hãi trong lòng, nhanh chóng lấy điện thoại ra định nói chuyện với bạn bè, kết quả Chu Thiên Lỗi lại nhanh hơn tất cả mọi người.
[Chu Thiên Lỗi: @Tất cả thành viên, mọi người ơi ai hiểu đây, vừa nãy suýt chút nữa thì tôi đã mắt mạng rồi! Tôi đang đi đường rất bình thường thì có một chậu hoa rơi xuống, may mà tôi đi nhanh, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc ắt có phúc về sau he he. ]
[Triệu Dương: .. Có thật không?]
[Tiết Định Khôn:... Tôi không tin. ]
[Lý Thành Chí: @Chu Thiên Lỗi, có phải là thằng nhóc nhà cậu lây vận xui sang cho tôi không? Tôi đang chơi ở sân bi-a, đi thang máy mà mẹ nó rơi từ tầng mười bốn xuống thẳng đến tằng một! Tôi bị dọa đến mất cả hồn rồi đây này, bây giờ ông chủ đó đang xin lỗi giống y như quy tôn tử” kìal]
*Quy tôn tử: đây là một câu chửi, nặng hơn Vương bát —- rùa rụt cổ, vì vương bát là chỉ con rùa, quy tôn tử là cháu con rùa — địa vị còn thấp hơn
[Liễu Vĩnh Ninh: Các cậu cẩn thận một chút, nghe mà sợ chết đi được. |
Lý Thành Chí thật sự bị dọa không nhẹ, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác thang máy xảy ra chuyện như thế này, giống y như nhảy lầu vậy!
Cũng không biết có phải là bị dọa tới mức sinh ra ảo giác hay không, anh ta còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười của một cô gái, sợ kinh khủng.
Tôn Xương Minh nhìn thấy chỗ này đã biết có chỗ nào không ổn, anh ta lập tức gọi video nhóm.
"Hôm nay tôi xảy ra tai nạn xe, là do có ma nữ!”
Tiết Định Khôn và Triệu Dương mặt mũi ổn định, tựa như đã sớm đoán được điều gì đó, còn những người khác thì giống y như đang nghe sách trời vậy.
"Tên nhóc nhà cậu không phải là rùa biển chứ? Vẫn còn mê tín như vậy? Trên thế giới này căn bản không có ma.”
Tôn Xương Minh gấp đến độ sắp khóc đến nơi: "Thật sự có ma nữ, tôi thật sự nhìn thấy mà, con ma ấy còn bò trên kính chắn gió của tôi."
Triệu Dương hỏi: "Có phải dáng dấp giống như chị gái số 18 trong game không?”
Tôn Xương Minh sững sờ, lúc đầu anh ta còn không nghĩ tới phương diện đó, nhưng được Triệu Dương nhắc nhở như vậy, anh ta lập tức chuyển sang giao diện trò chơi để so sánh, càng so càng cảm thấy giống nhau.
Trái tim của Tôn Xương Minh đập thình thịch, trong giao diện trò chơi, minh thê gương mặt trắng bệch lại hiểu chuyện đến lạ đang nhìn chằm chằm vào anh ta nói: “Tới chơi với tôi đi."
Tôn Xương Minh liên tục hét lên, điện thoại lập tức rơi xuống, màn hình cũng trực tiếp vỡ nát.
"Tôn Xương Minh? Tôn Xương Minh cậu gào cái quỷ gì thế?" Tiếng gọi của mọi người truyền ra từ trong cuộc gọi video nhóm.
Tôn Xương Minh run rấy nhặt điện thoại lên, anh ta không dám nhìn vào minh thê trong trò chơi, anh ta nhắm mắt gạt bỏ giao diện trò chơi, sau đó lại tiến vào cuộc gọi video nhóm khóc lóc: "Gặp ma rồi, thật sự gặp ma rồi, trong game có ma.”
Sắc mặt mọi người khác thường, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Tôn Xương Minh thất thố như vậy, anh ta khóc đến mức nước mắt nước mũi lẫn lộn với nhau.
"Tôn Xương Minh cậu đừng có mà dọa tôi, cậu đừng nói là hôm nay tôi suýt chút nữa bị bồn hoa đập chết không phải do vận may không tốt mà là do ma nữ quấy phá?" Chu Thiên Lỗi sắc mặt kỳ lạ nói.
"Cái trò chơi kia của cậu tôi cũng không ấn vào mà, dựa vào đâu mà tôi cũng dính vào? Có phải là ngẫu nhiên không?" Lý Thành Chí truy hỏi: "Không phải cậu cũng gửi cho Triệu Dương và Tiết Định Khôn à? Hai người có xảy chuyện gì không?"
Triệu Dương thành thực trả lời: "Không có."
Tiết Định Khôn: "Tôi cũng không có.”
Lúc này Lý Thành Chí cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã nói rồi mà, các cậu nghi thần nghi quỷ mà thôi, Triệu Dương và Tiết Định Khôn chẳng xảy ra chuyện gì, đây chỉ là vấn đề xác suất mà thôi."
Nhưng giây tiếp theo Triệu Dương và Tiết Định Khôn đồng thanh nói: "Nhưng bọn tôi có bùa bình ăn đặc chế của đầu bếp Phó."
Lúc Tiết Định Khôn nhận được tin nhắn chia sẻ trò chơi của Tôn Xương Minh thì đang ở bệnh viện ăn canh, canh gà là do mẹ của anh ta Lê Tú Lan kết bạn ở lớp đại học, bà ấy học được ở đó, canh gà hầm ra cực kỳ ngon.
Anh ta mới uống được một ngụm canh thì nhận được chia sẻ trò chơi, chỗ lồng ngực lập tức nóng lên.
Tiết Định Khôn đã từng làm âm hồn, lập tức biết trò chơi kia không bình thường, anh ta nghĩ cũng không thèm nghĩ đã xóa Tôn Xương Minh.
Máy người còn lại: " I I"
Bùa bình an2 Bùa bình an gì chứ? Các cậu có đồ tốt mà bây giờ cũng không chia sẻ à?
"Rốt cuộc các cậu đang nói cái gì? Cái gì mà trò chơi ma?" Thâm Tử Khiên xuất hiện trong cuộc gọi video nhóm, anh ta cởi áo vest với vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên là vừa mới về nhà.
Dạo gần đây Thảm Tử Khiên đang xây dựng sự nghiệp, ngày nào cũng mệt sống mệt chết.
Thâm Tử Khiên ở chung với Vĩnh Ninh, bởi vì nhà họ Thẩm không thích Liễu Vĩnh Ninh cho nên hai người bọn họ ở bên ngoài, căn nhà không lớn nhưng rất âm áp.
Thảm Tử Khiên đi vào nhà nhìn thấy mấy ngọn đèn ấm áp, trong nhà không bật đèn chính.
Thảm Tử Khiên đoán là Vĩnh Ninh để lại cho anh ta, anh ta đi vào trong phòng ngủ định thay quần áo mặc ở nhà, đúng vào lúc này có hai tay khẽ luồn vào eo của Thảm Tử Khiên, người đằng sau dùng gương mặt khẽ cọ lên lưng của Thắm Tử Khiên.
Thâm Tử Khiên nhất thời có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Ninh Ninh em đừng, trong nhóm đang gọi video..."
Giọng nói của Thẩm Tử Khiên hơi ngừng lại, bởi vì anh ta nhìn thấy Lưu Vĩnh Ninh ở dưới góc phải màn hình trong cuộc gọi nhóm, trong tay còn xách túi hoa quả, bối cảnh có vẻ như là cửa hàng tạp hóa dưới lầu.
Ninh Ninh ở cửa hàng tạp hóa dưới lầu, vậy... Bây giờ... Người đang ôm anh ta...
Cả người Thắm Tử Khiên cứng đờ, cái cổ cứng ngắc cúi xuống nhìn, một đôi bàn tay trắng bệch không chút huyết sắc đang ôm lấy eo của anh ta, móng tay màu đỏ bắt mắt đến kỳ lạ.
Một cỗ lạnh lẽo xông thẳng vào phân eo.
"Aaaa... Có mail"
Mặt mũi Liễu Vĩnh Ninh hoảng sợ: "Tử, Tử Khiên..."
Những người khác bị dọa tới mức ôm đầu trốn tránh, điên cuồng hét lên.
Cuộc gọi video nhóm cũng cứ thế dừng lại, những người khác cực kỳ quả quyết kết thúc cuộc gọi video.
Anh ta nhìn phòng ngủ trống trải, một loại cảm giác quỷ dị xông lên, hình như thật sự gặp ma rồi.
Tôn Xương Minh nhìn camera hành trình kia, đột nhiên cảm thấy mình không cần nhìn nữa.
Mấy ngày liên tiếp, Chu Thiên Lỗi — người tích cực ăn dưa nhất trong nhóm cũng yên tĩnh lại, dáng vẻ giống như gặp ma vậy.
"Đoàn Đoàn, rốt cuộc lúc nào thì đầu bếp Phó trở lại?" Triệu Dương lo lắng giống y như con kiến trên chảo nóng, truy hỏi Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn mặt mũi mê man nói: "Em cũng không biết, mẹ nói là mây ngày nữa sẽ về nhà."
Triệu Dương nghĩ một chút rồi lại ngại ngùng nói: “Đoàn Đoàn, giấy rút nhà em chuyên dùng để cung cấp cho khách còn không? Anh mua cho mấy người bạn kia một túi trước."
Đoàn Đoàn lập tức nghiêm túc lên nói: "Mẹ từng nói rồi, giấy rút không thể bán riêng, chỉ có thể bán cho người tới ăn cơm thôi, như vậy mới có thể kiếm được tiền."