Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 131

Chương 131 Chương 131Chương 131

Chương 131

Triệu Dương cũng không hiểu rõ tại sao đồ của Phó Vãn đều phải trải qua quầy mỹ thực, những thiên sư nổi tiếng khác cũng chưa từng nghe nói tới việc không thể trực tiếp kiếm tiền.

Nhưng hôm nay Phó Văn không trở về, làm sao mà bày sạp được?

Ở cả cái Ninh Thành này, Triệu Dương chỉ tin tưởng mỗi bùa bình an của Phó Vãn, mặc dù bùa bình an của giấy rút trên quầy chắc chắn hiệu quả không mạnh bằng của định chế, nhưng chắc chắn cũng mạnh hơn là không có.

Thế này thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể trơ mắt nhìn mấy người bạn cùng nhau chết chứ? Thảm Tử Khiên kia chính là độc đỉnh của nhà họ Thẩm đó.

Hai gò má của Đoàn Đoàn chợt đỏ ửng lên, cậu bé ngượng ngùng nói: "Thật ra Đoàn Đoàn cũng biết bày sạp, những món mà mẹ biết làm thì Đoàn Đoàn đều biết làm, cơm rang, mỳ gói, còn có cả món hằm em cũng biết, mẹ từng dạy em."

Triệu Dương nhớ tới đêm đó Cao Phi Dương khen hết lời món chân gà hầm do Đoàn Đoàn nấu, biết đâu lại thật sự có tác dụng.

Triệu Dương lúc này quyết định nói: “Đi, Đoàn Đoàn, anh đưa em về nhà, anh bày sạp với eml"

Triệu Dương vội vàng gửi tin nhắn vào trong nhóm.

[Triệu Dương: @Tất cả thành viên, những người gặp ma rạng sáng hôm nay tới quầy mỹ thực dưới gốc cây hòe già, ăn đồ ăn ngon tặng bùa bình an của đầu bếp Phó. ]

[Chu Thiên Lỗi:... Tôi không dám ra ngoài]

[Triệu Dương: Ma cũng có thể vào trong nhà, cậu tự mình nghĩ kỹ đi. ]

[Tôn Xương Minh: Tôi tới]]

[Tôn Xương Minh: @Thảm Tử Khiên, Thắm thiếu, cậu thật sự không tới nhà tôi tụ họp với chúng tôi à? Ở cùng nhau có thể phối hợp với nhau. ]

Đám người này chạy hết tới nhà của Tôn Xương Minh, một người gặp ma thì sợ hãi, nhưng hai người cùng nhìn thấy ma thì còn có thê an ủi lẫn nhau.

Thâm Tử Khiên muốn chửi chết cái tên thiểu năng Tôn Xương Minh kia, nếu không phải anh ta chia sẻ cái trò chơi nát kia thì có thể gặp cái chuyện dở hơi như thế này không?

[Thẩm Tử Khiên: Tối nay tôi định tới từ đường của nhà họ Thâm chúng tôi, tổ tiên nhà tôi sẽ che chở tôi. ]

[Tôn Xương Minh: Nhắc nhở chân thành, đừng tự mình lái xe. ]

Thâm Tử Khiên biết Tôn Xương Minh bởi xảy ra tai nạn xe vì ma nữ, lập tức biểu thị đã biết, gửi xong tin nhắn này Thắm Tử Khiên lại dùng tay khẽ nắm tay của Liễu Vĩnh Ninh, bảo cô ấy đừng lo lắng.

"Cốc cốc cốc"

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, mây người lập tức bị dọa cho ôm lại thành một đống.

Tôn tổng thấy mãi không có ai ra mở cửa chỉ đành tự mình mở cửa phòng, ông ta vừa mở cửa ra đã thấy con trai và mấy thằng nhóc khác ôm chặt lấy nhau.

Tôn tổng: ".." Ôm thành như vậy?

"Ba, ba dọa bọn con làm gì? Người dọa chết người đấy ba có biết không?" Tôn Xương Minh vừa thấy là ba ruột của mình thì lập tức vung tay lên án.

Tôn tổng lập tức nói: "Lịch trình của đại sư của đảo Hồng Kông đã xếp đến tận tháng sau rồi, cho nên ba mời Tạ thiên sư tới."

Tôn tổng đã từng nhìn thấy thủ đoạn thu phục ma nữ ở nhà máy của Tạ Khiêm, mặc dù hai con ma tân nương kia không thu được thành công, nhưng tốt xấu gì cậu ấy cũng có bản lĩnh thật sự của thiên sư.

Tạm thời kiên nhẫn một chút Vậy.

"Lúc nào thì anh ta tới? Lát nữa bọn con phải ra ngoài tới quầy mỹ thực của Triệu Dương nói."

Vốn dĩ Tôn tổng nghe thấy bọn họ muốn ra ngoài thì có ngàn vạn cái không đồng ý, nhưng vừa nghe nói là tới quầy mỹ thực của Triệu Dương đề cử thì lại thôi. Máy người co rúc lại với nhau nhìn thời gian cũng sắp tới rồi, mấy người dắt tay nhau lề mà lề mề đi tới cổng lớn.

Đèn đường luôn sáng vào buổi tối ở trước cổng biệt thự nhà họ Tôn đột nhiên tắt ngúm, đôi mắt của mấy người Tôn Xương Minh đột nhiên trở lên mơ màng.

Trong đêm tối đó có một chiếc xe chạy tới, là một chiếc xe bus loại nhỏ, biển số xe là Ninh A-777777 chạy xuyên qua lớp sương đêm mà tới.

Đèn xe chói lóa sáng lên, cửa xe lách cách một tiếng mở ra.

Tôn Xương Minh đang ở trên tầng hai nhìn xuống, hai hàng lông mày bắt giác cau lại. Tình huống gì vậy?

Thằng nhóc Xương Minh kia không phải đã nói là gần đây đều không lái xe à2 Tại sao lại lên xe bus rồi? Chẳng lẽ xe bus không phải xe à?

Tôn Xương Minh đi đầu, mấy người Chu Thiên Lỗi đi theo lên xe.

"Đừng lên xe!" Sau lưng truyền tới một tiếng hét lớn, Tạ Khiêm đuổi tới ở đằng sau hét lên.

Tiếng hét chói tai kia khiến nhóm người Tôn Xương Minh lập tức tỉnh táo lại, vô thức nhìn tới chỗ tài xế.

Là một người giấy bôi son môi đỏ thẫm!

Má ơi. Mấy người hét lên, cả đám người như tổ ong muốn lao xuống xe, nhưng vừa mới chạy tới cửa xe thì cửa động một cái rồi đóng chặt lại.

Chu Thiên Lỗi bị dọa tới mức nhanh chóng co ngón tay sắp bị kẹp của mình lại.

Xe bus bắt đầu chạy, mấy người Tôn Xương Minh chạy vọt tới chỗ cửa số điên cuồng đập vào cửa số.

"Đại sư, đại sư cứu mạng, đại sư"

"Dừng lại!" Tạ Khiêm chạy như điên tới, cậu ấy cầm kiếm gỗ đào đâm mạnh vào cửa sổ xe, trên cửa số thủy tinh để lại một vét chém dài màu đen, thế nhưng lại không bị phá vỡ. Mắt thấy xe sắp lái hẳn đi rồi, tay Tạ Khiêm cầm lá bùa mặc niệm pháp quyết, sau đó nhanh chóng dán lá bùa lên trán, cậu ấy túm lấy tay nắm cửa xe, sau đó nhảy vọt lên trên nóc ô tô rồi nằm rạp xuống không dám cử động!

Bánh xe bus chuyển động, dần dần chìm vào trong màn đêm, sau đó biến mắt không còn vết tích, cả quá trình còn chưa đến một phút.

"Tiêu Minh, Thiên Lỗi, Lý Thành Chí!"

Tôn tổng vừa lăn vừa bò ra ngoài sắc mặt tái nhợt, ông ta không ngừng hét lên, nhưng bốn phía xung quanh lại trống rỗng không có bắt cứ thứ gì.

Con trai bọn họ, đến cả vị thiên sư Tạ Khiêm kia cũng không thấy nữa rồi.

Tôn tổng hoảng sợ điên cuồng vỗ đùi.

Mẹ ơi, lúc này lại xảy ra chuyện lớn rồi.

Đầu bên kia Triệu Dương và Đoàn Đoàn đã bày quầy mỹ thực xong và đã tới dưới gốc cây hè nơi vẫn luôn bày sạp hàng.

Cây hòe già không có tâm sự nặng nề như Triệu Dương, tối nay bà ấy cực kỳ vui vẻ, giỗng như gặp được chuyện gì vui vậy.

Triệu Dương lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tôn Xương Minh hỏi xem bọn họ đã tới chưa, thế nhưng năm phút rồi người này vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Triệu Dương thầm cảm thấy không đúng, cậu ấy lại gọi điện thoại cho Tôn Xương Minh, không ai nghe máy.

Đến cả Chu Thiên Lỗi, Lý Thành Chí bọn họ đều giống nhau.

Ngược lại là Tôn tổng gọi điện thoại tới: "Iriệu Dương cháu có biết chuyện gì đã xảy ra không? Xương Minh bọn nó lên một chiếc xe bus biển Ninh A-777777. đến cả vị thiên sư Tạ Khiêm kia cũng đi rồi, tất cả đều biến mắt rồi."

"Xong rồi" Hai chân Triệu Dương mềm nhũn, ngã ngồi xuống dưới đất.

Bọn họ còn chưa kịp tới lấy bùa ở quây hàng của đầu bếp Phó mà người đã biến mắt rồi.

Bây giờ sống chết không rõ. "Mẹ, mẹ trở lại rồi?" Đoàn Đoàn đang đun nước trong quây hàng, chợt liếc thấy một bóng người đang đứng ở gần đó.

Chính là Phó Văn.

Lúc này Phó Vẫn đã trở lại từ U Minh, lúc trở về thế giới hiện thực Phó Vãn bèn lấy điện thoại từ trong túi ra xem thời gian.

Vẫn ổn, mới ba ngày thôi.

Điện thoại vừa có tín hiệu, Phó Vãn đã nhận được một tin nhắn nhóm, tới từ [Gia đình tương thân tương ái].

Số wechat im lặng hai năm kia bắt đầu được sử dụng lại một lần nữa.

[Ba: [ảnh] [ảnh]

[Mẹ: @Là Văn Vẫn đây, Văn Văn mau xem xem nhà của ba và mẹ, thấy thế nào?]

Ngoại trừ bầu không khí u ám, đồ đạc trong đó khác hẳn với dương thế ra, những đồ dùng cần thiết đều có sẵn.

[Là Văn Văn đây: Rất tốt. ]

Phó Vẫn cong cong khóe môi cất điện thoại đi, có chút hứng thú nhìn Triệu Dương và Đoàn Đoàn: "Sao hai người lại bày sạp?”"

Khoảnh khắc Triệu Dương nhìn thấy Phó Vãn, chỉ cảm thấy như gặp được ánh sáng, cậu ấy lập tức đứng vọt dậy, vội vàng nói lại chuyện vừa xảy ra một lần.

Phó Vãn khẽ nhíu mày, cô bắm ngón tay tính, trở về muộn một chút rồi. "Bọn họ đang trên đường đi tới Quỷ Thị."

Triệu Dương lo lắng y như kiến trên chảo nóng: "Đầu bếp Phó, vậy làm sao bây giờ? Có thể ngăn bọn họ lại giữa đường không?”
Bình Luận (0)
Comment