Chương 132
Chương 132Chương 132
Chương 132
"Có hàng ngàn vạn con đường đi tới Quỷ Thị, cậu biết bọn họ ở con đường nào không? Trực tiếp tới Quỷ Thị chặn người lại." Phó Vãn lắc đầu, cô nhìn Triệu Dương một cái: "Đúng rồi, cậu đi cùng tôi."
Triệu Dương sững sờ, đầu bếp Phó chỉ rõ là muốn cậu ấy đi?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đầu bếp Phó cảm thấy cậu ấy có tiền đồ trên phương diện huyền học?
Mặc dù cậu ấy không muốn dựa vào huyền học đề làm giàu, nhưng nếu như có thể biết được sơ sơ để tự giúp mình cũng được, coi như là một sở thích cũng không tệ. Khoảnh khắc ấy mặt Triệu Dương kích động đến đỏ bừng, cậu ấy có một loại cảm giác vui sướng khi được đầu bếp Phó nhìn trúng.
Triệu Dương mong đợi hỏi: "Đầu bếp Phó, tại sao cô lại muốn dẫn tôi đi2"
Phó Vãn nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ giá trị trăm vạn trên cổ tay Triệu Dương, vô cùng thành thật nói: "Cậu rất có tiền."...
Chỉ vì có tiền thôi sao? Không phải vì tài năng ư?
Trong phút chốc, Triệu Dương không nói nên lời, nhưng sau đó cậu ấy lại không khỏi tự an ủi mình. Giàu có quả thực là một ưu thế mà rất nhiều người không có được. Nghĩ một chút, Triệu Dương vội vàng nói: "Vậy thì đầu bếp Phó, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi.”
Triệu Dương thực sự rất sợ mấy người bạn của mình sẽ chết ở Quỷ Thị, sau này đến dịp Tiết Thanh minh cậu ấy không chỉ phải đốt tiền giấy cho mấy lão tổ tông nhà mình mà còn phải đốt cho cả đám người Tôn Xương Minh nữa. Phó Vãn nhìn quanh quây bán đồ ăn, Triệu Dương lập tức hiểu ra, thầm nghĩ Phó Vãn lo lắng bọn họ rời đi để lại quầy hàng ở đây, sẽ có người trộm mất xe. Triệu Dương: "Đầu bếp Phó cứ yên tâm, tôi sẽ bố trí bảo vệ đến mang xe đây quầy đồ ăn của cô về khu dân cư.” Phó Vãn nhéo ngón tay, lắc đầu nói: "Quy tắc là lập quây thì phải bán." Hệ thống mỹ thực: [... Ký chủ, không có quy định như vậy mà. ] Phó Vãn không quá để tâm, quy tắc của cô là quy tắc, có hiểu không? Triệu Dương lo lắng đến mức nhảy dựng lên. Chẳng lẽ Phó Vãn có ý muốn làm xong công việc ở đây rồi mới rời đi sao? Đợi tới lúc đó mây người anh em cây chuối của cậu ấy sắp tiêu đời rồi.
Phó Vẫn nói: "Tới siêu thị mua giúp tôi hai mươi túi bánh trôi, sủi cảo và mấy hộp mì gói ăn tới đây, tôi chuyển tiền cho cậu."
Triệu Dương không dám hỏi thêm nữa, lập tức lên xe đi đến siêu thị 24 giờ gần nhất. Cậu ấy mua đồ ăn liền theo chỉ dẫn của Phó Vãn rồi bày lên quầy hàng, trước sau chỉ mắt có mười phút.
Phó Vãn gật đầu, từ trong quây lầy ra một cây bút nước màu đen, viết thực đơn tối nay lên tắm bảng trắng.
"Một tô mì với nhiều hương vị khác nhau chỉ 18. 888 nhân dân tệ, một bát bánh trôi nhỏ giá 19. 999 nhân dân tệ và một chén sủi cảo giá 16. 666 nhân dân tệ." Hệ thống mỹ thực nhìn thấy thực đơn liền rên rỉ đầy đau đớn, nó gần như tuyệt vọng rồi.
Hệ thống mỹ thực hoành tráng như nó thực sự đã tạo ra được một ký chủ "có thể nấu đồ ăn ngon” như vậy, đúng thật là phúc ba đời mà.
Đoàn Đoàn nhìn Phó Vẫn với ánh mắt ngưỡng mộ. Đây quả thực là mẹ của cậu bé, chỉ có món ngon mới có thể bán được giá tiền như thế!
Tuy Triệu Dương đã chuẩn bị tinh thần nhưng nhìn giá cả cô ghi trên bảng, mí mắt cậu ấy không khỏi giật giật.
Giá cả cao ngất ngưởng như vậy là sao?
Đây quả thực là mức giá trên trời mài
Triệu Dương thấy chung quanh không có người, cậu ấy liền tính toán liên hệ với mấy người bạn thân thiết nhanh chóng lợi dụng mối quan hệ của mình dẫn người đến quán ăn dùng bữa.
Phó Vãn nói: "Bây giờ chuẩn bị xuất phát đi."
Triệu Dương ngây người? Không phải vừa bảo cậu ấy mua nguyên liệu về sao? Triệu Dương suy nghĩ một chút, lập tức chuyển sự chú ý tới gốc cây hoè tinh già kia, có thể để cây hoè tỉnh này bán hàng thay cô được sao?
Phó Vãn thật sự tiền một bước, đi về phía cây hoè tinh già rồi xoè tay ra: "Đưa đây."
Bà lão lập tức trở nên cảnh giác, vòng cánh tay đầy vỏ cây khô héo lại, giọng khàn khàn nói: "Đầu bếp không cần dọa người ta mà, tôi thì có thứ gì cô cần chứ." Phó Vãn nói ngắn gọn: "Lệnh bài thông hành tới Quỷ Thị."
Sắc mặt cây hoè tỉnh trở nên trắng bệch vì sợ hãi, bà ấy vội vàng nói: "Không có.' Phó Vẫn nhíu mày: "Bà nên biết kết cục của việc nói dối trước mặt một thiên sư kiếm chức là gì."
Nước mắt của cây hòe tỉnh già lập tức rơi xuống như từng hạt trân châu, trạng thái này khiến Triệu Dương không nhịn được rùng mình, bà lão bắt đầu khóc lóc thảm thiết: "Đây là thứ người ta vất vả lắm mới lấy được, người ta cũng muốn đi Quỷ Thị, người ta cũng muốn đi Quỷ Thị mua thuốc làm đẹp mà."
Phó Vẫn nhẹ giọng nói: "Bà muốn đi sao? Để làm bia ngắm cho người ta à?" Thấy bà lão không ngừng khóc lóc lăn lộn trên mặt đất, Phó Vãn xoa nhẹ đuôi lông mày rồi nói: "Lúc trở về tôi sẽ truyền lại kỹ thuật làm đẹp cho bà." Cây hoè linh ngây người, sau khi hoàn hồn lập tức nhìn Phó Vãn đầy mong đợi: "Thật sao?"
Phó Vãn không muốn trả lời, nhưng cây hoè linh lại tin tưởng cô bởi vì lời nói và hành động của thiên sư đều nằm dưới sự khống chế của Thiên Đạo. Bà ấy chỉ là một cây hoè già trăm năm năm tuổi, bà ấy thật sự không có khả năng tự bảo vệ chính mình, đi tới Quỷ Thị lại rất nguy hiểm cho nên bà ấy nên đồng ý với yêu cầu của Phó Văn thì tốt hơn.
Cây hòe tinh già lập tức đưa một tắm thẻ in đầu quỷ cho Phó Văn, cần thận dặn dò: "Chúc đầu bếp Phó thượng lộ bình an, người ta chờ cô về đó." Phó Văn khit mũi, quay đầu đưa thẻ cho Đoàn Đoàn, ra lệnh: "Cầm lệnh bài đi vòng quanh cây hoè già, quay trái ba lần, quay phải ba lần."
Theo chỉ dẫn của Phó Vãn, Đoàn Đoàn vòng trái ba lần quanh gốc cây hoè già rồi lại vòng phải ba lần.
Ngay lúc đó, gió âm cuồn cuộn cuốn lấy lá của cây hòe tỉnh già, một lỗ đen khổng lồ xuất hiện trên gốc cây, bên trong tối đen như mực như thể nó sắp hút cạn sự sống vào trong đó vậy.
Phó Vẫn: “Đi thôi. ˆ
Trong lòng Triệu Dương vô cùng sợ hãi, cậu ấy không dám túm lấy Phó Vãn nên đành nắm chặt tay Đoàn Đoàn. Phó Vẫn đi ở phía trước, Triệu Dương và Đoàn Đoàn ởi theo phía sau.
Triệu Dương ghé mắt nhìn qua thấy điện thoại di động của Phó Vãn vẫn còn đặt trên giá, vội vàng nói "Đầu bếp Phó, cô không mang theo điện thoại di động." Phó Vãn: "Không thành vấn đề."
Ba người vừa bước vào, cửa hành lang nhanh chóng khép lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Triệu Dương cảm giác như mình đang giãm phải một thứ gì đó vô cùng chân thực, cảm giác ấy khiến cậu ấy chậm rãi mở đôi mắt đang nhắm chặt lại. Trước mắt là một khoảng không tối tăm đến vô tận, xung quanh bọn họ còn có sương mù dày đặc.
Triệu Dương nheo mắt nhìn quanh, bọn họ tựa hồ đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ màu đen: "Đầu bếp Phó, chúng ta, chúng ta đang ở trên thuyền sao?" Phó Vãn đứng ở mũi thuyền "Ừm" một tiếng, cô mở nắp đèn trên mũi thuyền, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào bắc đèn để thắp sáng đèn lồng. Ánh sáng yếu ớt như đom đóm chợt sáng lên, xua tan màn sương đêm bao quanh lấy bọn họ. Chiếc thuyền dưới chân đang từ từ xuôi theo dòng nước tiến về phía trước. Triệu Dương nhìn thấy Đoàn Đoàn tò mò nằm ở mạn thuyền nhìn ra sông, cậu ấy định ngó qua nhìn.
"Nếu cậu không muốn vĩnh viễn ở lại đây, thì nhìn về phía trước đi.” Triệu Dương nghe vậy, vội vàng đè nén sự tò mò, nhìn về phía trước lại thấy Phó Vãn đang đứng ở mũi thuyền, sự bất an trong lòng cậu ấy nháy mắt tiêu tan đi hết. Ngay khi Phó Vãn và những người khác rời đi, chiếc điện thoại di động cô để trước quầy bán đồ ăn sẽ tự động mở phòng phát sóng trực tiếp.
[Bà chủ, nếu cô cứ tiếp tục làm như vậy thì sớm muộn gì việc kinh doanh của cô cũng sẽ sụp đổ, cô đã không bán hàng suốt nhiều ngày rồi. ]
[Cô ấy chỉ là không phát sóng trực tiếp, cái này không có nghĩa là cô ấy không tiếp tục kinh doanh. ]