Chương 133
Chương 133Chương 133
Chương 133
[Chết tiệt, tôi nghe danh mà chạy tới đây, kết quả là liên tiếp mấy buổi tối không gặp được bà chủ rồi. Cô ấy đúng thật là đánh cá ba ngày lại phơi lưới mất hai ngày. Sớm muộn gì cũng sẽ phá sản thôi. ]
[Bà chủ đâu? Còn Đoàn Đoàn thì sao?]
[-.. Ihực đơn đó có là thật sao? Đơn vị tính có phải là Yên Nhật không?] Cư dân mạng vô cùng bối rối, phòng phát sóng trực tiếp đã mở nhưng Phó Vãn và Đoàn Đoàn đều không xuất hiện. Làm sao cô có thê kiếm tiền với thái độ này chứ? Ngay cả nhan sắc đẹp đẽ kia cũng không thấy đâu nữa, nhiều cư dân mạng cảm thấy thật nhàm chán đã lên kế hoạch rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp. "Chúng ta đến nơi rồi, chính là nơi này." Giọng một cô gái vang lên. Cư dân mạng còn đang ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp của Phó Vãn đột nhiên nhìn thấy người đến chính là nữ sinh Lý Nhã Hân đêm đó. Nhiều người nhìn thấy cô ấy, lập tức nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng ở Nhà máy gỗ của Tôn thị đêm hôm đó.
Nhưng lần tới lần này người không chỉ có một mình Lý Nhã Hân, mà còn... Một nhóm người!
Lý Nhã Hân và những người khác nhận được tin tối nay quán ăn của Phó Vẫn sẽ mở cửa, mọi người lập tức hành động. Họ biết rất rõ rằng Phó Vãn vẫn chưa nhận được thù lao. Thiếu tiền của ai cũng được nhưng dám nợ tiền của thiên sư thì thực sự rất dũng cảm.
Kết quả là khi đến nơi, Phó Vãn và Đoàn Đoàn đều không có ở đó. Bọn họ ngây người mất một lát, một đàn chị xem qua thực đơn, nhìn đồ ăn nhanh trên quây đồ ăn, nhìn thấy nồi nước nóng bên kia còn đang sôi liền hét lên: "Mọi người tự túc đi, ai muốn ăn sủi cảo, bánh trôi với cả mì gói đều tự chuẩn bị đi nhé." Chẳng bao lâu sau, họ bàng hoàng phát hiện nồi nước nóng này không thể dùng hết được! Nếu giáo sư đại học có mặt ở đây nhất định sẽ nghiên cứu thật kỹ lưỡng cơ chế của cái nồi này mới được. Quả không hồ là đầu bếp Phó!
Sau đó cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta vô cùng choáng váng.
Ở đó có một nhóm học sinh giỏi giang tự chuẩn bị đồ ăn liền nhưng vì quá đông nên phải xếp hàng.
Sau khi nâu nướng xong, họ lại ngồi xuống, bọn họ dứt khoát quét mã QR và trả số tiền được ghi trên tắm bảng trắng mà không hề cau mày lấy một cái. 18888 một tô mì ăn liền phải không? Quét mã đi
Học sinh phải trung thực, tuyệt đối không bao giờ được giở trò gian dối. Cư dân mạng gân như chết lặng, nói đây là lừa người thì chỉ phí không phải quá cao rồi chứ?
[... Có vẻ như họ đều là sinh viên Đại học Công nghệ Ninh Thành. Các người có thấy có người bị hói không? Hiện đang làm việc ở Cục hàng không. ] [Ai có thể cho tôi biết làm thế nào đầu bếp Phó có thể bán được gần 20. 000 nhân dân tệ một món đồ ăn nhanh vậy? Tại sao bọn họ vẫn ăn uống vui vẻ thế kia? Tôi nhìn hình ảnh của tôi trong chén bánh trôi mà không khỏi trầm ngâm. ] [Mọi người còn nhớ nữ sinh đó nói muốn gặp giáo viên không? Lần trước gặp quỷ trong phòng phát sóng trực tiếp mà như thể tôi gặp một quý già thanh nhã vậy, chẳng lẽ đầu bếp Phó đã hỗ trợ siêu độ sao?] [Haha, cậu thật quá ngây thơ, bây giờ cậu chỉ cần đến Đại học Công nghệ Ninh Thành sẽ biết ngay thôi. |
[-.. lại sao càng ngày càng có nhiều người tới đó vậy?]
Bởi vì chỉ có chín cái bàn nhỏ, theo quy định không được ngồi chồng chéo lên nhau, đám học sinh cũng biết tuân theo quy tắc, ngoan ngoãn xếp hàng ở đó. Sau khi hay tin, ngày càng có nhiều học sinh đến hơn, bọn họ xếp thành một hàng dài dằng dặc.
Mấy thứ này có đắt không?
Không sao cả, dù sao cũng là tiền trường học bỏ ra, đây là chỉ phí ăn cơm chung của bọn họ.
Lý Nhã Hân vui vẻ ăn miếng đầu tiên. Thứ cô ấy ăn là một chén bánh trôi nhưng cô ấy đã quét mã QR và trả cho Phó Vẫn 26. 666, trong đó hơn 6 nghìn tệ là do chính Lý Nhã Hân bỏ riêng cho đầu bếp Phó.
Cách đây vài ngày, cô ấy đã đến bệnh viện kiểm tra, cơ thể cô ấy thực sự có vấn đè.
May mắn thay, việc kiểm tra diễn ra kịp thời, ngay cả bác sĩ cũng phải kinh ngạc. Bởi vì thông thường không dễ phát hiện ra loại bệnh này, lúc phát hiện ra cô ấy đã phải mất mạng rồi.
"Xếp hàng đi, đừng phá hoại quán ăn của đầu bếp Phó. Tôi đang nói cậu đó nhóc conl" Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt cằm một cây gậy gỗ chỉ vào người khác đang vụng về múc nước.
Tang Bưu đưa Tiểu Hoàng Mao và A Phi cùng tới.
Họ vừa xem trên kênh phát sóng trực tiếp thì phát hiện đầu bếp Phó và Đoàn Đoàn đều không có ở đây, nhưng quán ăn vẫn mở cửa bình thường, ngược lại có rất nhiều khách hàng ghé qua.
Khi Tang Bưu nhìn thấy tình huống này, anh ta lập tức từ bệnh viện chạy tới. Vì Đầu bếp Phó không có ở đây nên bọn họ đương nhiên phải giúp Đầu bếp Phó duy trì trật tự. Nếu ai đó trốn tránh không trả tiền thì sao? Mặc dù đám học sinh này đều có tố chất cao nhưng ai mà biết liệu một số trong số họ có ai khác biệt không chứ? Sau một thoáng do dự, Tang Bưu vẫn chọn nghe lời Phó Vãn và thú nhận với quán bar rằng mình đã vô tình làm vỡ chai rượu vang đỏ trị giá 8 vạn. Tang Bưu cảm thấy vô cùng bất an, vốn tưởng rằng nếu thất bại anh ta sẽ bị sa thải và phải bồi thường một số tiền lớn nhưng anh ta không ngờ người quản lý lại vui mừng khôn xiết!
Bởi vì người quản lý muốn truy tìm người đã làm vỡ chai rượu nên đã giận dữ bắt đầu điều tra từng người một, sau đó ông ta đột nhiên tìm thấy một thứ không thể tin được xuất hiện trong phòng đựng rượu, thứ đủ để khiến toàn bộ quán bar phải đóng cửa. Ông ta không khỏi sốc đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Tang Bưu thành thật như vậy khiến quản lý càng nhìn Tang Bưu càng cho rằng anh ta có tài pha chế rượu, không những được khen ngợi mà còn cho anh ta thăng chức và tăng lương.
Thấy vậy, Tiểu Hoàng Mao cũng nộp đơn cho trường để xin chuyển sang khoa nghệ thuật, vì biết thời gian không còn nhiều nên anh ta đã học tập chăm chỉ hơn bình thường.
Về phần A Phi, anh ta không còn tự ép mình phải theo một xu hướng tính dục nào nữa, ngược lại, áp lực tâm lý đã giảm bớt rất nhiều. Giờ đây, mỗi ngày anh ta đều có thể vui vẻ nở nụ cười.
Quây hàng của đầu bếp Phó sẽ được bọn họ bảo vệ! [... Chết tiệt, tôi từng thấy bọn lưu manh đến thu phí bảo vệ và cướp đồ chứ chưa bao giờ nhìn thấy ai chủ động tới gia nhập đội bảo vệ. ]
[Đầu bếp Phó thực sự rất giỏi trong việc cải tạo mấy tên xã hội đen thành cừu nhỏ. Tôi cũng muốn tới ăn ở đây. ]
[Muốn ăn +1. ]
Lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục tăng vọt, sự tò mò của các cư dân mạng cũng lên đến đỉnh điểm, bọn họ muốn biết quán ăn khiêm tốn này rốt cuộc có ma lực gì.
Địa điểm check-in tiếp theo của người nỗi tiếng trên mạng là quán ăn của Phó Vãnl| "Cứu cứu —'
Ba người Tôn Xương Minh chen chúc nhau, giọng nói gần như đã khàn đặc.
Không phải bọn họ không cố gắng thoát ra khỏi xe mà là không còn cách nào khác. Các cửa số đều bị bịt kín, dù bọn họ cố gắng đá nó bao nhiêu lần thì vẫn vô ích. Vừa rồi Chu Thiên Lỗi đánh nhau với tài xế, muốn giành lấy tay lái của tài xế nhưng không thắng nỗi tên người giấy đó.
Hai tay người giấy kiên quyết ấn vào vô lăng, đầu quay 180 độ nhìn thẳng về phía Chu Thiên Lỗi.
Chu Thiên Lỗi giật mình, anh ta càng tuyệt vọng phát hiện người giấy hoàn toàn không đạp ga, mà là chiếc xe buýt nhỏ đang tự mình chuyển động. Phải làm gì đây?
Tôn Xương Minh tự tát mình một cái, nghẹn ngào nói: "Đều là lỗi của tôi, tôi chơi game làm tốn thương các cậu." Nếu anh ta biết chuyện này sẽ xảy ra, nhất định sẽ không kéo bọn họ vào mớ rắc rối này.
Chu Thiên Lỗi và Lý Thành Chí đều có chút ý kiến với Tôn Xương Minh, thấy vậy vẫn an ủi: "Cậu không biết trò chơi có vấn đề, không thể trách cậu được, chỉ là chúng ta kém may mắn thôi."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ