Chương 134
Chương 134Chương 134
Chương 134
Lý Thành Chí nhìn vào trong xe buýt, cố gắng hét sức để nói thành tiếng: "Ít nhất Thảm Tử Khiên không đến đây. Tổ tiên nhà anh ta lợi hại thật đấy." Chu Thiên Lỗi, người luôn kịp thời nắm bắt các tin đồn lập tức lên tiếng: "Nhà họ Thẩm quả thực rất giỏi, từ trước đến nay tổ tiên nhà bọn họ đều là hào môn thế gia. Hẳn là từ đường nhà bọn họ nằm ở vị trí phong thủy tốt. Nếu không, con gái nhà họ Phó chỉ ở đó một đêm sao có thể mang thai được chứ?"
Tôn Xương Minh dậm chân: "Sớm biết như vậy chúng ta đã tới từ đường nhà họ Thắm ngồi xổm ở đó rồi." Chuyện lớn liên quan tới sinh tử, hơn nữa giữa mấy nhà còn quen biết nhau, nhà họ Thẩm hẳn là sẽ không vô tâm đến mức không cho bọn họ vào từ đường chứ? Mấy người họ không khỏi ghen tị với Thắm Tử Khiên, nhưng chiếc xe buýt đột nhiên dừng lại.
Ba người lập tức nhìn nhau, cả người đều căng lên.
Cửa xe buýt đột nhiên mở ra, ba người đang chuẩn bị lao xuống xe như khỉ trên trời thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước tới chặn đường. Lúc cửa đóng lại, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu bất lực của Liễu Vĩnh Ninh: "Tử Khiên, anh lên xe làm gì?"
Thảm Tử Khiên đột nhiên tỉnh lại, ngơ ngác nhìn ba quả khổ qua trước mặt: "Sao tôi lại lên xe2”
"Chúng tôi cũng muốn hỏi tại sao cậu lại chạy lên xe đấy?"
Xe buýt lại tiếp tục khởi động, không chút để ý đến Liễu Vĩnh Ninh còn đang đuổi theo phía sau, nó dần dần biến mắt trong ánh mắt đây kinh ngạc của Liễu Vĩnh Ninh.
Đúng thật là địa ngục.
Trên thực tế, Thâm Tử Khiên đã đặt chân đến từ đường nhà họ Thắm. Rõ ràng anh ta đang đi về phía ngọn núi, nhưng sao anh ta lại lên chiếc xe buýt này rồi? Ngoài cửa số xe có chút hỗn loạn, bọn họ còn không biết mình đang ở đâu nữa. Chu Thiên Lỗi ngồi phịch xuống ghế, tuyệt vọng nói: "Xong rồi, kết thúc thật rồi, lần này chúng ta đều phải chết."
Sắc mặt Thẩm Tử Khiên tái nhợt, nghiền răng nghiến lợi nói: "Chúng ta cứ quan sát đã xem nó đưa chúng ta tới đâu."
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe buýt cũng dừng lại, cửa mở rộng, bên ngoài sương mù dày đặc, mấy người họ đều không dám xuống xe."Mau xuống xe đii Nếu không xuống, không biết xe quỷ sẽ đưa anh đi đâu nữa đâu đấy!" Bên ngoài xe truyền đến một tiếng kêu đầy cấp bách, đám người Tôn Xương Minh nhận ra đây là giọng của Tạ thiên sư.
Bọn họ liều mạng, cắn răng nhảy xuống mà không buồn quan tâm bên ngoài có thật sự là Tạ Khiêm hay không, họ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy một thanh niên đeo bùa chú màu vàng trên mặt, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào.
Tạ Khiêm tháo bùa trên mặt ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đúng thật là Tạ thiên sư, bọn họ như thể nhìn thấy vị cứu tinh, Tôn Xương Minh và những người khác nhanh chóng lao về phía cậu ấy, hoảng hốt hét lớn: "Thiên sư, hãy giúp chúng tôi, xin hãy tìm cách đưa chúng tôi trở về."
“Thiên sư, cậu giúp chúng tôi đi, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi là đứa con trai duy nhất trong nhà."
"Tạ thiên sư..."
Tạ Khiêm giơ tay ngăn cản, yêu cầu bọn họ nhỏ giọng nói. Cậu ấy ghé mắt nhìn xung quanh rồi xin lỗi nói: "Xin lỗi, tôi cũng chưa đến đây bao giờ, càng không biết lối ra ở đâu."
Bọn người Tôn Xương Minh đều vô cùng ngơ ngác, cậu ấy không biết làm sao để thoát ra mà còn dám nhảy lên nóc xe đi theo bọn họ sao? Sao lại có người dũng cảm như vậy chứ?
"Nơi này là nơi quái quỷ nào vậy?" Chỉ khi dựa sát vào người Tạ Khiêm bọn họ mới lấy lại được cảm giác an toàn.
Làn sương mù dày đặc như những gợn sóng nước đột nhiên tản bớt đi, khung cảnh ẩn sau đó dần dần hiện ra, một tòa nhà gỗ đen kỳ lạ với những chiếc đèn lồng đỏ treo trên mái hiên lộ ra trước mặt họ.
Trời đã trở tối không có một ngôi sao nào trên ấy cả, chỉ có vằng trăng trong vắt bị che khuất một nửa khẽ hé mở, hình bóng nửa vằng trăng rơi xuống mặt đắt.
Bọn họ nhìn thấy bên trong có rất nhiều người, tựa hồ trông vô cùng tấp nập nhưng lại không nghe thấy gì, trông rất thân bí.
Yết hầu Tạ Khiêm xao động, cậu ấy nói: "Quỷ Thị."
Cậu ấy chưa tơi đây bao giờ mà chỉ nghe sư phụ nhắc qua về nó. Quỷ Thị là nơi mà cả người sống và ma quỷ đều có thể vào. Đó là nơi vô cùng hỗn loạn, tóm lại không phải một nơi tử tế. Mở vào ban đêm, đóng cửa khi gả gáy.
Tạ Khiêm quay lại nhìn bọn họ. Sắc mặt Thẩm Tử Khiên có chút tái nhợt nhưng vẫn vững vàng. Ba người còn lại run như sấy ôm lây nhau, sợ người khác không biết bọn họ đang sợ hãi.
Tạ Khiêm hạ giọng nói: "Tôi không biết vì sao các anh lại bị lôi đến đây nhưng tôi nghĩ dù sao mọi người tới đây cũng có lý do, sao không đi vào nhìn xem." "Tôi nghe sư phụ nói, mặc dù người sống và quỷ có thể vào Quỷ Thị nhưng người sống này chủ yếu chỉ huyền tu."
Những người bình thường không biết gì đến đây chỉ có thể bị coi như đồ ăn nhẹ. Thẩm Tử Khiên và những người khác lập tức hiểu ý của Tạ Khiêm, cho dù chỉ là giả vờ thì họ cũng phải giả vờ thuyết phục hơn một chút, nếu không bọn họ sẽ phải chết.
Đám người Tôn Xương Minh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đi theo Tạ Khiêm bước vào trong.
Nơi này tràn ngập âm thanh của quỷ quái và đám đông người qua lại. Những chiếc đèn lồng đỏ dưới mái hiên chiếu sáng khuôn mặt của mọi người, khiến khuôn mặt của mọi người trông trắng bệch đến dị thường.
Bọn họ nhận thấy dưới chân nhiều người còn không có bóng người, lập tức hiểu ra đây là cái gì, tất cả đều toát mô hôi lạnh.
Vô số sạp hàng treo trên cao, treo đầy những dãy hàng hóa lạ mắt trông vô cùng rực rỡ.
"Mẹ kiếp, ở đây cũng có quét mã QRI" Chu Thiên Lỗi kinh ngạc thốt lên, chỉ vào quầy hàng bày biện mã QR đen trắng.
Chủ quán lập tức khinh thường nhìn Chu Thiên Lỗi, hiển nhiên cho rằng bọn họ là một đám nhà quê mới lên thành phó.
Thâm Tử Khiên nghe vậy lập tức lấy điện thoại di động ra, đáng tiếc phát hiện không có tín hiệu.
Không có tín hiệu để báo cảnh sát thì sao cảnh sát có thể đến đây giải cứu bọn họ được chứ?
Tạ Khiêm giải thích: "Thời thế đang ngày càng phát triển, Minh Quân đã ra lệnh cho toàn bộ U Minh giới phải có kết nối Internet. Ở đây có mạng lưới của quỷ." Tôn Xương Minh và những người khác gật đầu, không dám hỏi thêm bát kỳ câu hỏi nào nữa, họ chỉ có thể quan sát xung quanh, không ngừng cảnh giác mọi hướng.
"Bùa bình an của Phi Hòa thiên sư, giá hai mươi Hồn Châu, hai trăm vạn nhân dân tệ."
"Da của thiếu nữ mới nhất, năm mươi Hồn Châu hoặc bảy tỷ tiền âm phủ, yêu cầu tiền âm phủ kiểu cũ. Ở đây chúng tôi không chấp nhận tiền giấy mới nhất của Thiên Địa."
"Giày tốc độ chỉ có cỡ 34,39 và 41, bán giá rẻ. Một đôi chỉ 18 Hồn Châu hay 188 vạn nhân dân tệ.” Tôn Xương Minh và những người khác giống như bà Lưu bước vào Đại Quan Viên, lập tức bị sự náo nhiệt của khu chợ này dọa sợ.
Thật sống động.
Bọn họ nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ mang theo ô đang tiến lại gần. Làn da của cô ta trắng như giấy, dưới ánh trăng mỏng manh, cô ta chỉ vào đôi giày có nơ màu đỏ tươi.
Ông chủ nhìn chân cô ta rồi lắc đầu: "Đồ quá khổ không mặc được." Cô gái lây con dao trong túi ra chém đứt gót chân. Máu lập tức chảy ra. Cô ta xỏ đôi chân đẫm máu vào đôi giày cỡ 34, khuôn mặt trắng bệch xuất hiện một nụ cười, dưới chiếc ô lớn màu đỏ trông nụ cười ấy đặc biệt quỷ dị."Ah—"
Tôn Xương Minh nhìn gót chân trên mặt đất được nối liền với xương và thịt, trên đó còn có vết phông rộp, kinh hãi hét lên.
Những người xung quanh nhìn họ. Cô gái cầm ô quay lại, nhìn thẳng vào Tôn Xương Minh đang sợ chết khiếp.
Tôn Xương Minh mím chặt môi, không ngừng cúi đầu xin lỗi cô gái. Một giây tiếp theo, Tạ Khiêm ở phía sau túm lấy quần áo của Tôn Xương Minh, nhanh chóng rời đi.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ