Chương 136
Chương 136Chương 136
Chương 136
"Vậy mà tôi vẫn đuổi kịp các cậu, mọi người vẫn còn sống." Triệu Dương cảm khái thở hắt ra.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đám người Tôn Xương Minh cần thận thò đầu ra khỏi tạp dề hoa. Quả nhiên họ nhìn thấy Triệu Dương đi theo mình, bọn họ lập tức vui mừng khôn xiết.
Nhìn thấy máy con quỷ vây xung quanh đều đã biến mát, họ nhanh chóng bước ra từ dưới chiếc tạp dề hoa.
"Cô chính là Phó Vẫn, con gái của Phó Mãn Lâu sao?” Chu Thiên Lỗi không hổ là người thích hóng chuyện, vừa nhìn thấy Phó Văãn liền hỏi. Phó Vãn nhếch môi: "Trước."
Họ suy nghĩ một chút rồi lại gật gù, đúng vậy, trước kia quả thực là con gái của Phó Mãn Lâu, bây giờ Phó Mãn Lâu đã không phải người nhà họ Phó nữa rồi. Thắm Tử Khiên nhìn Phó Vẫn, sau đó anh ta nhìn thấy Đoàn Đoàn phía sau cô, cậu bé ôm cánh tay của cô với vẻ mặt phức tạp.
Phó Vẫn.
Bạn học cũ thời trung học của anh ta, vì anh ta đã trò chuyện với cô vài lần lúc còn ở trường trung học nên dường như cô đã... yêu anh ta.
Nhưng trong lòng anh ta chỉ có Lưu Vĩnh Ninh.
Không hiểu sao Phó Vãn đột nhiên lại chạy vào từ đường nhà bọn họ rồi mang thai. Sau khi sinh ra một đứa trẻ thì cô đột nhiên mất tích, cha mẹ cô phát điên, nhất quyết bắt anh ta phải làm xét nghiệm quan hệ cha con, đồng thời dùng nhiều biện pháp cưỡng bức để buộc anh ta phải phục tùng.
Vì những chuyện này mà Ninh Ninh muốn chia tay anh ta, nhà họ Thẩm càng tức giận hơn.
Vì vậy, Thảm Tử Khiên rất ghét Đoàn Đoàn, thậm chí còn ghét Phó Vãn đã biến mắt hơn. Mặc dù anh ta biết cả hai đều có thể là nạn nhân.
Nhưng hôm nay, anh ta đã được cứu bởi người mà anh ta từng rất ghét. Trong lúc nhất thời, ngàn vạn cảm xúc đan xen.
Phó Vãn chỉ thản nhiên nhìn Thâm Tử Khiên mà không nói gì.
Đoàn Đoàn dường như có chút ấn tượng với Thâm Tử Khiên, cậu bé không dám nhìn anh ta mà chỉ nắm lây góc quần áo của Phó Vãn, lén lút trốn sau lưng Phó Văn.
"Vị thiên sư này, đây là loại pháp khí gì?" Ông cụ nhìn mảnh vải hoa đã cứu vớt tất cả mọi người, sáng mắt hỏi.
Hệ thống mỹ thực: [... Không phải pháp khí! Nó không phải là pháp khí!l] Hệ thống nghẹn ngào bật khóc.
Ôi chúa ơi, đây là chiếc tạp dễ mà nó đưa cho ký chủ để cách nhiệt cho ký chủ khỏi bị tổn hại khi nấu nướng. Cái này dùng để ngăn dầu nóng bắn tung tóe và vân vân mà.
Phó Văn thờ ơ hỏi: "Nói cho tôi biết, cái này có thể giúp tôi thoát ly khỏi bị tổn hại hay không?"
Hệ thống mỹ thực bật khóc: [... Có. ]
Phó Vãn: "Thế không phải xong rồi sao."
Thấy Phó Vãn không trả lời, những người khác lại tiếp tục nhìn một lúc. Ilôn Xương Minh che mông nói: "Trông rất giống một cái tạp dề." Biểu cảm trên mặt Tạ Khiêm ngưng đọng, cậu ấy cũng đoán: "Pháp khí này sao có thể là tạp dề được?" Phó Vãn bình tính nói: "Là tạp dề."
Tạ Khiêm dừng một chút: "..."
Được rồi, nó thực sự là một chiếc tạp dề phải không?
Tạ Khiêm nghĩ đến công việc chính của Phó Vãn là đầu bếp, việc cô có một chiếc tạp dề lợi hại như vậy cũng rất hợp lý.
Chỉ là... Phó đại sư thực sự không quá coi trọng việc phát triển công việc phụ của mình thành công việc chính sao?
Chu Thiên Lỗi thì cười nói: "Mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo tốt."
Dù là tạp dề hay tã lót cũng không sao, miễn là nó cứu được cái mạng nhỏ của anh ta là được.
Không biết vì lý do gì, khi nhìn thấy Phó Vãn, họ càng cảm thấy an tâm hơn. Thái độ vừa rồi của những con quỷ đó, mọi người đều nhìn thấy! Có lẽ, họ thực sự có cơ hội sống sót trở về.
Ham muốn được sống khiến họ càng nhiệt tình hơn với Phó Vẫn, đôi mắt họ sáng lên một cách điên cuồng.
Phó Vãn nhìn Tạ Khiêm, tựa hồ có chút hứng thú: "Việc này không liên quan tới cậu, sao cậu lại lên xe?"
Phó Vãn tính toán một chút liền biết Tạ Khiêm không vào trong xe, cậu ấy căn bản không vào được nên đã dùng bùa leo lên nóc xe, dùng sức mình để đi theo bọn họ. Tạ Khiêm không biết vì sao Phó Văn lại hỏi như vậy, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Là một thiên sư, cứu mạng người thường là trách nhiệm tự nhiên mà trời ban cho chúng ta.”
Trở thành người của giới huyền tu là do cơ duyên, là do Thiên Đạo chấp thuận ban cho họ những khả năng vượt xa người bình thường như vậy. Nếu họ nhận được đãi ngộ ưu việt hơn người bình thường thì họ cũng phải có nghĩa vụ tương ứng. Cậu ấy không thể nhìn Tôn Xương Minh và những người khác lên xe buýt quỷ và chết ở đây được.
Tôn Xương Minh và những người khác nghe vậy đã vô cùng cảm động. Đây chính là một thiên sư thực sự, cậu ấy không làm những việc đó chỉ vì tiền. Phó Vãn nhướng mày, vẻ mặt tao nhã có chút kinh ngạc.
Cô rất ngạc nhiên khi biết Tạ Khiêm lại có trái tim ngây thơ như vậy, đây là điều hiếm thấy trong giới huyền tu.
Phó Vãn biết Tạ Khiêm không hề nói dối, cậu ấy thật sự nghĩ như vậy.
Phó Vãn ghé mắt nhìn ông cụ đang mỉm cười. Tuy ông ấy không giỏi nhưng ông ấy đã nhặt được một hạt giống tốt, có tố chất tốt.
Phó Vẫn nhìn Tạ Khiêm hỏi: "Cậu có hứng thú theo tôi học hỏi không?" Mọi người có mặt đều bị sốc| Ý nghĩa của lời đề nghị này không thể rõ ràng hơn. Mọi người đều đã thấy những gì Phó Vãn đã làm vừa rồi. Nếu học được điều gì đó từ cô, cậu ấy sẽ được hưởng lợi rất nhiều trong suốt quãng đời còn lại.
Tạ Khiêm cũng không ngờ Phó Văn lại nói như vậy.
Theo cô học hỏi ư?2
Cậu ấy đã tận mắt chứng kiến Phó Vãn sử dụng cắm thuật mượn mạng để khiến Quách Lộ Thanh sống lại.
Chỉ là...
Tạ Khiêm liếc mắt nhìn ông cụ bên cạnh, đôi mắt của sư phụ cậu ấy mở to, dường như rất kinh ngạc. Chưa bao giờ có chuyện một trò theo hai thầy cả.
Loại đệ tử này sẽ bị người khác coi thường.
Dù sư phụ có tệ đến đâu, dù ông ấy có thiếu năng lực đến thế nào, sư phụ vẫn đối xử rất chân thành và coi cậu ấy như con ruột của mình.
Và lần này, sư phụ đột nhiên xuất hiện ở Quỷ Thị, cậu ấy đoán rằng chắc chắn sư phụ nghĩ rằng cậu ấy đang gặp nạn nên mạo hiểm đến Quỷ Thị để cứu cậu ấy đúng không?
Vẻ mặt sư phụ lúc này cũng là vì sợ cậu ấy thật sự sẽ chuyển hướng theo người khác sao? Suy cho cùng, sư phụ cũng là một ông già cô độc. Làm sao người làm đệ tử như cậu ấy có thể không thích sư phụ của mình được?
Cậu ấy có thể không hiểu rõ về quy tắc làm một thiên sư nhưng cậu ấy hiểu rõ nguyên tắc làm người.
Đây là một cơ hội tốt, và cậu ấy gân như rất phấn khích, nhưng...
Tạ Khiêm cúi đầu chào Phó Vãn, vẻ mặt kính cần xin lỗi, nói: "Thực xin lỗi, Đầu bếp Phó, tôi... ư ưm."
Một bàn tay vươn ra che miệng Tạ Khiêm, hai mắt ông cụ sáng lên, hăng hái nói: "Nó nói nó đồng VI"
Có vẻ như ông già vẫn cảm thấy chưa đủ, ông ấy không hề khách khí mà đạp một phát vào chỗ sau đầu gối của Tạ Khiêm một phát, đau đến mức Tạ Khiêm lập tức "bụp" một tiếng rồi quỳ xuống đắt, ông già ấn đầu tên nghịch đồ xuống dạy dỗ: "Mau, gọi sư phụ!"
Tạ Khiêm: "..."
Tạ Khiêm không thể tin nổi nhìn ông già, sư phụ cậu ấy điên rồi à? Chẳng lẽ tức giận quá nên nói ngược à?
Tạ Khiêm cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt của ông già, nhìn cũng không giống như nổi giận mà là... Mừng như điên?
Tạ Khiêm không hiểu lắm, đệ tử chân truyền duy nhất của ông ấy sắp bái người khác làm sư phụ rồi, sư phụ còn cười cái gì chứ.
Nghiêm Hoa hiểu rõ đồ đệ Tạ Khiêm này của mình hơn bất cứ ai, tướng mạo xuất chúng, tư chất thông minh, hơn nữa làm người chính trực, cho dù cậu ấy có bái người khác làm sư phụ thì thằng nhóc này cũng chắc chắn không thể quên đi vị tôn sư dạy vỡ lòng này, tương lai cũng vẫn sẽ dưỡng lão, lo ma chay cho ông ấy.